Hứa Hải Phong khịt mũi lạnh lùng nói: "Đừng có ở đó mà giả vờ nữa. Nếu mày thực sự quan tâm đến bố, thì tự mình đến bệnh viện tỉnh gặp ông ta đi”.
Hứa Hải Phong nói xong liền cúp máy.
Hứa Hiếu Dương là một người con hiếu thảo, như mọi người đã biết.
Sau khi nhận được cuộc gọi, ông ấy đứng ngồi không yên.
Liễu Ngọc Phân đã ở bên Hứa Hiếu Dương gần như cả cuộc đời, bà ấy lại chả quá rõ về tính cách của người đàn ông của mình.
Bà ấy nắm lấy tay Hứa Hiếu Dương, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh thực sự lo lắng, thì đến tỉnh một chuyến nhé, cả nhà chúng ta cùng đi”.
Liễu Ngọc Phân vừa nói xong, thì Hứa Hạo Nhiên đã quay đầu đi chỗ khác: "Con không đi”.
Liễu Ngọc Phân nhíu mày: "Thằng bé này, con đang nói cái gì vậy? Ông ấy là ông nội của con đấy”.
"Ồ, giờ ông ta bị bệnh rồi thì ông ta là ông nội con cơ đấy”.
"Lúc ông ta còn khỏe như vâm, mắng con là đồ rác rưởi, thì ông ta không phải ông nội con chắc?"
"Giờ không phải ông ta đang ở cùng đứa cháu trai ngoan Hứa Thiên Tứ đó sao? Không có con cũng chả có gì khác biệt”.
"Đối với ông ta, con cũng chỉ là đồ thừa mà thôi”.
Liễu Ngọc Phân đang định dạy dỗ Hứa Hạo Nhiên, thì Hứa Hiếu Dương đã giữ lấy bà ấy, lắc đầu: "Anh đến đó trước. Mọi người ở nhà chờ tin tức của bố nhé”.
Hứa Hiếu Dương lúc này cũng không đợi được, ông ấy chỉ dặn dò đơn giản vài câu, rồi mặc quần áo xuống lầu, lên xe để Triệu Tứ lái đến tỉnh.
Bệnh viện Nhân dân số hai của tỉnh.
Hứa Hiếu Dương vội vàng cùng Triệu Tứ tới phòng bệnh.
Khi ông ấy đẩy cửa phòng ra, thì thấy Hứa An Thái đang nằm yên lặng ở đó.
Trong phòng bệnh, không thấy Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đâu.
Đầu của Hứa An Thái được quấn băng gạc, sắc mặt của ông ta tái nhợt.
Lúc này, một bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hứa Hiếu Dương, bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Anh là ai?"