Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 212



Ra khỏi cửa, trưởng thôn vội vàng hỏi Lý Phong: “Anh Lý, tập đoàn Lăng Tiêu thật sự định tài trợ tiền xây dựng thôn chúng tôi sao?”

“Ừ”.

“Nhưng điều kiện cơ bản của chúng tôi ở đây rất kém. Chưa kể, chỉ xây dựng đường quốc lộ hai làn xe thôi cũng tốn rất nhiều tiền rồi”.

“Việc xây dựng đường quốc lộ, tập đoàn Lăng Tiêu không quan tâm”.

Nghe Lý Phong nói như vậy, nụ cười trên mặt trưởng thôn tắt dần.

Họ biết rằng muốn làm giàu trước tiên phải làm đường.

Nếu như không có đường quốc lộ, sản phẩm của bọn họ không thể nào vận chuyển ra bên ngoài được.

“Tiền xây dựng đường quốc lộ tôi sẽ chi.”

Lý Phong vừa dứt lời, thì trưởng thôn nhận được cuộc gọi: “Trưởng thôn, mau về đi. Đội trưởng hai đội công nhân xây dựng công trình đang muốn tìm ông để bàn chuyện xây dựng cầu đường”.

Lý Phong lấy 3 viên kẹo hồ lô từ chỗ của Hà Lương Sinh.

Để báo đáp, anh đã tự mình đầu tư 1,5 tỷ nhân dân tệ để xây dựng con đường “3 làn xe”, nối thắng tới Đông Hải!

Thành Hải, nhà họ Tiền.

Một trăm mẫu trang viên, năm mươi chiếc xe hơi sang trọng, ba trăm người hầu và hơn hai trăm năm lịch sử.

Đây chính là nhà họ Tiền!

Ở thành phố Thành Hải rộng lớn này,

Nhà họ Tiền tuy không phải gia tộc hạng nhất, nhưng cũng có chỗ đứng vững chắc trong hàng gia tộc hạng hai.

Một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tô không thể nào so sánh được với thực lực của nhà họ Tiền.

Sảnh lớn ở biệt thự.

Quản gia của Tô Chính Quốc đang cúi đầu thận trọng.

Đối diện với ông ta là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, khí phách hiên ngang đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ quý giá.

Ông ta chính là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tiền, Tiền Thành Hào!

“Thế gia đầu tiên ở Giang Châu, hừ! Một gia tộc nhỏ bé như các người mà cũng tự xưng là thế gia”.

“Bụp!”

Tiền Thành Hào tiện tay ném tập tài liệu lên bàn.

“Mấy thứ đồ này trong mắt ta cũng chỉ như một đống rác mà thôi”.

“Tô Chính Quốc cũng rác rưởi không kém”.

“Vùng đất Giang Châu ở vị trí tốt như vậy, ba đời tổ tiên bọn họ đã kinh doanh suốt bao nhiêu năm nay lại chỉ tích góp được chút vặt vãnh này?”

“Lão ta còn không biết xấu hổ bảo ông lặn lội đem đến đây, muốn xúc phạm tôi sao?”

Quản gia bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.

“Không dám, không dám, lão gia nhà tôi tuyệt đối không có ý đó”.

“Lão gia nhà tôi lúc còn sống từng nói, đất Giang Châu tuy thịnh vượng, nhưng luôn bị các thể lực lớn nhỏ khác nhau chiếm đóng”.

“Giang Châu bây giờ là đất không chủ, cần một người anh tài lỗi lạc như ông Tiền đây đến nắm quyền”.

“Hừm, ha ha ha ha....”

“Lão già đáng ghét Tô Chính Quốc mặc dù chết rồi nhưng vẫn dẻo mồm ghê”.

“Ông ta nói đúng, đất Giang Châu sầm uất như vậy, ai cũng muốn chen một chân vào. Người chen vào quá nhiều sẽ rất tạp nham”.

“Vừa hay thiếu một một chủ nhân hùng dũng như tôi đây!”

“Tô Chính Quốc cũng đã chết rồi, vậy ông ở lại chỗ của tôi làm nhân viên quét dọn đi”.

“Ông yên tâm, Tô Chính Quốc đã giao những đồ này cho tôi, thỉnh cầu của lão, tôi nhất định giúp lão thực hiện”.

“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ!”

Sau khi quản gia được người hầu đưa đi, Tiền Thành Hào cho người gọi hai đứa con trai của ông ta đến.

Con trai cả, Tiền Gia Bình.

Từ nhỏ đã thông minh vượt trội.

Năm 25 tuổi bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Ở đất Thành Hải phồn vinh thịnh vượng này, Tiền Gia Bình cũng là một doanh nhân rất nổi tiếng.

Tiền Gia Bình hiện giờ đã 38 tuổi vẫn luôn làm việc thận trọng và không tham lam.

Cũng chính vì như vậy, gia tộc của bọn họ mới có một chỗ đứng vững chắc ở đất Thành Hải cạnh tranh kịch liệt này.

Con trai thứ, Tiền Gia Triết.

So với con trai cả khôn ngoan và cẩn trọng, con trai thứ từ nhỏ đã thông minh nhanh nhẹn.

Tiền Gia Triết là tiến sĩ về nước làm việc.

Đồng thời, hắn cũng là một nghệ sĩ piano.

Về phương diện nghệ thuật có thành tích rất cao.

Khi ở nước ngoài, hắn là ngôi sao lớn được nhiều người hâm mộ.

Hắn vừa về nước gần đây, nhận được rất nhiều sự ưu ái của các thiên kim tiểu thư nhà quyền thế.

Sau khi nghe xong lời của Tiền Thành Hào, Tiền Gia Bình khẽ nhíu mày: “Bố, tỉnh Giang Châu gần đây rất hỗn loạn”.

“Con nghe người bên dưới nói, thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đã xảy ra biến động rất lớn”.

“Đồng thời, giới kinh doanh cũng nổi lên như một thế lực mới, trong đó có tập Lăng Tiêu đã vươn lên một cách mạnh mẽ”.

“Nếu như chúng ta tiếp quản sản nghiệp của tập đoàn Tô Thị, nhất định sẽ xảy ra xung đột gay gắt với tập đoàn Lăng Tiêu”.

Tiền Gia Bình vừa nói xong, Tiền Gia Triết cười nhạt: “Anh, em nói này, anh làm việc cũng bảo thủ quá rồi đấy”.

“Em đã cử người điều tra rõ ràng tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.

“Bọn chúng chẳng qua chỉ là phát triển từ một phân xưởng nhỏ ở một thành phố nhỏ mà thôi”.

“Nói dễ nghe thì gọi là tập đoàn, nói khó nghe chút thì chỉ là gánh hát lưu động do mười mấy người tạo nên mà thôi”.

Kiêu căng.

Ngạo mạn.

Coi trời bằng vung.

Tiền Gia Triết vắt hai chân một cách tao nhã.

Từng ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ vào chân: “Bố, theo con được biết, giới kinh doanh tỉnh Giang Châu bây giờ rất hỗn loạn”.

“Tập đoàn Tô Thị phá sản đã làm sôi sục toàn bộ giới kinh doanh của tỉnh Giang Châu. Chúng ta không tiến vào lúc này thì còn chờ đến bao giờ nữa?”

Hai mắt Tiền Gia Triết sáng rực lên.

“Bố, chuyện nãy hãy giao cho con đi.

“Được rồi, nếu con đã có lòng tin như vậy, bố nhất định sẽ ủng hộ con”.

“Nhưng con phải nhớ kỹ rằng, con là con trai của Tiền Thành Hào, là người thừa kế của nhà họ Tiền”.

“Đi đến Giang Châu nhất định không được làm việc gì khiến gia đình mất mặt”.

“Đồng thời, cũng không được phép để mấy tên tép riu ở Giang Châu coi thường”.

Kết thúc cuộc họp gia đình,Tiền Gia Bình lái chiếc Rolls Royce của mình rời khỏi biệt thự.

Thư ký cười nói: “Giám đốc liệu sự như thần, chủ tịch thật sự để cậu hai đi đến Giang Châu”.

Lúc này, khuôn mặt chất phác lương thiện của Tiền Gia Bình dần hiện lên một nụ cười nham hiểm.

“Suy nghĩ của bố tôi, nửa số người ở Thành Hải này đều biết rõ”.

“Tôi đường đường là giám đốc tập đoàn Tiền Thị. Trong những năm qua, tôi thức khuya dậy sớm, làm việc chăm chỉ, vì tập đoàn, vì gia đình, đã làm không biết bao nhiêu việc?”

“Nhưng cổ phần trong tay tôi chưa đến 15%”.

Vẻ mặt của Tiền Gia Bình càng lúc càng lạnh lùng.

“Còn đứa em trai được ngậm thìa vàng từ nhỏ của tôi”.

“Vừa đi du học về đã nắm trong tay 25% cổ phần, dựa vào đâu chứ?”

“Bởi vì mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ trong gia đình bình thường, còn mẹ của nó lại là tiểu thư nhà quyền thế”.

Càng nói, biểu cảm trên gương mặt Tiền Gia Bình càng trở nên hung tợn, trong mắt lóe lên tia giận dữ.

“Tỉnh Giang Châu bây giờ là nơi cực kỳ nguy hiểm”.

“Đến cả cao thủ đệ nhất nhà họ Tống ở Bắc Phương cũng chết ở Giang Châu”.

“Đứa em trai chỉ biết khoa chân múa tay này của tôi mà đi đến đó, ha ha ha!”

Tiền Gia Bình càng nghĩ càng hưng phấn, hắn vội vàng nói với thư ký bên cạnh: “Cậu cử người đến Giang Châu ngay bây giờ đi”.

“Theo tính cách của em trai tôi, khi đến đó, nhất định sẽ tổ chức tiệc linh đình”

“Còn cậu, nghĩ cách để em trai tôi gặp được cô gái tên Hứa Mộc Tình đó đi”.

“Nghe nói cô gái Hứa Mộc Tình này, không chỉ năng lực xuất sắc mà còn rất xinh đẹp”.

“Đứa em trai này của tôi từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy gái đẹp thì hai mắt sẽ sáng lên”.

“Tính chiếm hữu của nó rất cao, chỉ cần là cô gái nó thích, nhất định phải có được bằng bất cứ giá nào!”

Thư ký giơ ngón tay cái lên: “Giám đốc thật sáng suốt, sau khi Đao Gia rửa tay gác kiếm, bây giờ xem ra, mọi người vẫn phải nương tựa vào hội quán Kim Đao”.

“Nhưng người thực sự nắm giữ toàn bộ quyền hành của thế giới ngầm chính là tên Lý Phong”.

“Cậu hai đi Giang Châu nhất định sẽ xảy ra xung đột với Lý Phong, vậy cậu ấy sẽ không thể sống sót quay về được rồi”.

Thư ký nói tiếp: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ phái người mưu trí nhất của mình qua đó, châm ngòi nổ cho cuộc chiến giữa cậu hai và Lý Phong”.

Ánh mắt Tiền Gia Bình càng lúc càng sâu.

“Năm đó ông của tôi có thể gây dựng lên gia sản ngày nay, đều phải dựa vào sự hỗ trợ từ thế lực ở thế giới ngầm của ông ngoại tôi”.

“Sau đó bọn họ trèo lên được đỉnh cao giàu sang phú quý rồi thì quên sạch, vứt bỏ mẹ con tôi”.

“Tôi và mẹ sống lay lắt trong tòa nhà ống u ám, mối thù này, tôi nhất định phải trả”.

“Tất cả mọi thứ của nhà họ Tiền, chỉ có thể thuộc về tôi!!”

Tập đoàn Lăng Tiêu sau khi trải qua phong ba bão táp, nhân lực nội bộ càng trở nên gắn kết.

Nhiều người trẻ tuổi làm việc chăm chỉ đều được Hứa Mộc Tình cử đi lên tuyến trước, mở rộng thị trường.

Còn Hứa Mộc Tình cũng đích thân đến thành phố.

Thời gian gần đây, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành lên rất nhiều.

Danh tiếng của cô trong giới thượng lưu cũng càng ngày càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.