Một tên vệ sĩ ở bên cạnh vội nói: "Cậu ba, tôi nghe người ta nói, Đông Hải là cấm địa gì đó ấy?"
"Con em nhà thế gia từ bên ngoài đến nếu làm loạn ở Đông Hải sẽ bị một nhóm người bắt đi đấy”.
“Nhẹ thì đánh gãy tay gãy chân, nặng thì bị giết”.
"Hahaha…”
Ngô Văn Đào đột nhiên bật cười: "Cấm địa cái con khỉ!"
"Cái Đông Hải bé như mắt muỗi này, tao muốn làm gì chả được!"
"Đám người đó không tới thì còn được, nếu chúng mà đến", Ngô Văn Đào hừ lạnh một tiếng: "Thì sẽ bị đại sư Trác đánh gãy tay chân rồi treo trên cột điện như thịt ba chỉ ấy chứ!"
Nói xong, Ngô Văn Đào quay lại nhìn người thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn: "Đại sư Trác, tôi nói có đúng không?"
Khóe miệng Trác Bất Phàm khẽ nhếch lên: "Ngoài đánh gãy tay chân ra tôi còn nhiều trò lắm, chỉ cần cậu ba vui là được”.
"Hahahaha, tôi là tôi thích khí phách đó của đại sư đấy. Có đại sư Trác ở đây, tôi ở Đông Hải còn sợ quái gì bố con thằng nào nữa!"
...
Cùng lúc đó, Trần Quả đang lái xe chở Hứa Mộc Tình về nhà.
Xe đang chạy bình thường trên đường.
Thì bất ngờ, một chiếc ô tô Audi màu đỏ lao ra từ lề đường.
Chiếc xe nhanh chóng đâm vào chiếc Mercedes-Benz màu trắng của Hứa Mộc Tình.
"Ầm!"
Hai xe va vào nhau.
Vì Trần Quả và Hứa Mộc Tình đã thắt dây an toàn nên họ không sao cả.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang phía đối phương, cô liền thấy trán của Cố Ngôn Hi ngồi trên ghế lái phụ đã bị thương và đang chảy máu.
“Cô gì ơi, cô không sao chứ?”, Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh hỏi.
"Cố Ngôn Hi xua tay, tôi không sao, tôi không thể ở lại đây, chúng tôi phải rời đi càng sớm càng tốt”.
Nhìn thấy chiếc Audi chuẩn bị rời đi, Trần Quả vội vàng chạy tới ngăn lại.
Cô ấy mở cửa xe, nhanh chóng đưa tay phải vào, kéo phanh tay lên!
Chiếc xe dừng đột ngột.
Trần Quả lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: "Đâm vào xe chị dâu tôi rồi cứ vậy mà đi à?"
Chỉ một cái nhìn thôi mà đã khiến Phương Văn Văn và Cố Ngôn Hi sợ chết khiếp!
Trần Quả có dáng người khá thanh tú, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Tuy nhiên, giọng nói của cô ấy thì lại lạnh lùng, giống như gió thổi trong đường hầm vậy.
Vù vù vù.
Hứa Mộc Tình ở bên cạnh giảng hòa, cười nói: "Đừng sợ. Em gái tôi tuy trông dữ dằn, nhưng cô ấy là người tốt”.
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Trán của cô bị thương rồi. Tôi biết gần đây có một trung tâm y tế. Tôi đưa cô đến đấy băng bó nhé”.
Khi nghe đến việc phải đến bệnh viện, Cố Ngôn Hi sống chết cũng không chịu.
Hứa Mộc Tình không còn cách nào khác, đành phải lấy một hộp thuốc trên xe ra, sơ cứu cho Cố Ngôn Hi.
Khi xử lý vết thương, Cố Ngôn Hi đã tháo khẩu trang xuống.
Cô ta vốn tưởng rằng Hứa Mộc Tình sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
Vì dù gì, cô ta cũng là một nữ ca sĩ có chút tiếng tăm mà.
Tuy nhiên, khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, cô chỉ khen cô ta xinh đẹp, sau đó chả nói thêm gì nữa.
Cố Ngôn Hi ngạc nhiên hỏi: "Cô thực sự không biết tôi à?"
Sau khi nhìn đi nhìn lại Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình vẫn lắc đầu.
"Cô rất đẹp. Nếu tôi biết cô, thì chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra rồi”.
Cố Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Lúc này, một chiếc Hummer bất ngờ lao đến.
Ngay sau đó, có tám tên đàn ông to con nhanh chóng xuống xe.
"Haha, quả là một nơi nhỏ bé, đi vài vòng là đã tìm thấy người rồi”.
Chúng nhanh chóng bao vây lấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Một tên trong số đó nhìn Hứa Mộc Tình một lượt: "Không ngờ cái chỗ bé tí này lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bắt về cho cậu ba đi!"
Tất cả những tên côn đồ này đều vênh váo, không coi ai ra gì.
Ba tên lao đến một cách sỗ sàng, muốn bắt Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đi.
Ngay lập tức, Trần Quả ra tay.
Nhìn qua thì Trần Quả chỉ là một cô gái xinh đẹp với làn da ngăm đen.
Tuy nhiên, một khi cô ấy ra tay thì khí chất trên người cô ấy lập tức thay đổi.
Cô ấy giống hệt như một con báo.
Nhanh đến mức chóng mặt.
Những người đàn ông vừa tiến lại gần đều lần lượt hét lên rồi bị Trần Quả hạ gục hết.
"Ồ! Con nhỏ này giỏi phết!"
Tên đàn ông dẫn đầu rút một con dao găm từ thắt lưng ra, huơ huơ nó trước mặt Trần Quả.
"Con kia, biết điều thì đừng có động đậy, không thì…”
"Ầm!"
Hắn chưa kịp nói xong, thì Trần Quả bất ngờ vung tay đấm mạnh vào mặt hắn.
Xương mũi của tên cầm đầu ngay lập tức vẹo đi, máu từ mũi chảy xuống ròng ròng.
"Con khốn, là mày tự lao đầu vào chỗ chết đấy nhé, đừng trách bọn tao độc ác, lên hết cho tao!"
Tuy nhiên, chẳng mất nhiều công sức.
Những tên đàn ông phách lối này đã bị Trần Quả hạ gục hết.
Trần Quả giẫm lên đầu tên đàn ông đang kêu gào, mắng: "Yếu đuối”.
"Con khốn, đừng có mà kiêu ngạo!"
"Cậu chủ và đại sư Trác sẽ đến đây ngay bây giờ đấy”.
"Đến lúc đó, anh em chúng tao sẽ xử đẹp mày!"
Cố Ngôn Hi lúc này mới vội nói với Hứa Mộc Tình: "Các cô mau đi đi, chúng tôi cũng phải chạy trốn đây!"
Hứa Mộc Tình giữ Cố Ngôn Hi lại: "Bình tĩnh, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ầy, nói ra cũng không để làm gì cả”.
"Tôi đã đắc tội với một tên đàn ông đáng sợ, hắn muốn bắt tôi đi”.
"Tôi không thể để bị bắt, nếu không đời tôi coi như xong!"
"Đừng lo lắng, không có người nào dám gây chuyện ở Đông Hải đâu”.
Khi Hứa Mộc Tình nói những lời này, trên mặt cô tràn đầy tự tin và còn có một chút tự hào nữa.
Cấm địa Đông Hải không phải chỉ là lời nói mồm.
Bây giờ toàn bộ Đông Hải đã đồng lòng, đặc biệt là thế giới ngầm.
Những tên côn đồ côn đồ trước đây không biết làm gì, chỉ biết phá hoại, giờ đã hoàn lương, bắt đầu làm ăn nghiêm túc.
Bây giờ là đêm, ngay cả ở một số nơi xa xôi hẻo lánh như này.
Con gái cũng có thể đi một mình.
Vì không ai dám làm loạn ở Đông Hải hết!
"Hahahaha! Gái ơi, chúng mày ở cái chỗ bé như lỗ mũi này thì hiểu cái gì?"
"Có biết cậu chủ tao là ai không?"
"Cậu chủ tao là con trai thứ ba của thế gia đứng đầu ở thành Cô Tô đấy”.
"Đừng nói là ở Đông Hải nhỏ bé của chúng mày, ngay cả Thành Hải, đại đô thị quốc tế cũng không ai dám động tới cậu ba”.
"Giờ cậu ba đã đến Đông Hải rồi, chúng mày ngoan ngoãn thì còn được, không thì…”
"Bốp!"
Trần Quả đá tên đó một cước, lạnh lùng nói: "Lắm mồm”.
Qua lời nói của tên kia, Hứa Mộc Tình cũng đã hiểu được phần nào tình huống mà Cố Ngôn Hi đang gặp phải.
Cô kéo tay Cố Ngôn Hi nói: "Cô về nhà với tôi nhé, có tôi ở đây, không ai ở Đông Hải dám bắt nạt cô hết”.
Nhìn thấy nụ cười chân thành và sự tự tin sâu sắc của Hứa Mộc Tình, Cố Ngôn Hi liền gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, cứ vậy theo Hứa Mộc Tình về biệt thự.
Hứa Hiếu Dương lúc này mới tan sở.
Hứa Mộc Tình giới thiệu với Hứa Hiếu Dương hai người bạn mới vừa gặp.
Sau khi biết người đàn ông trưởng thành trước mặt là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu.
Cố Ngôn Hi nghĩ thầm ông chủ tịch này chắc hẳn phải biết mình.
Dù sao thì, chủ tịch cũng sẽ quen biết nhiều hơn.
Nhưng điều mà Cố Ngôn Hi không ngờ là Hứa Hiếu Dương cũng không biết cô ta.
Chỉ coi cô ta là một cô gái bình thường.
Hơn nữa Hứa Hiếu Dương còn khác với những vị chủ tịch khác.
Ánh mắt ông ấy nhìn người khác rất trong sạch.
Không giống như những ông già béo ú kia, trong mắt luôn ánh lên một sự ham muốn ghê tởm.
"Mẹ, bọn con về rồi”.
Lý Phong và Liễu Ngọc Phân đáp lại cô từ trong bếp.
Lúc này, Lý Phong đang đeo tạp dề và cầm một chiếc thìa trên tay.
Hứa Hiếu Dương vừa nhìn thấy Lý Phong đang giúp việc trong bếp, thì lập tức cởi áo khoác, cười nói.