Hôm nay Hứa Hạo Nhiên đến công ty thì thấy Âu Dương Diểu Diểu.
Mặc dù Âu Dương Diểu Diểu ăn mặc rất bình thường nhưng Hứa Hạo Nhiên đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Âu Dương Diểu Diểu cực kì phù hợp với gu chọn vợ của Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy cao một mét bảy mươi.
Có mái tóc đen dài.
Không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng tuyệt.
Quan trọng nhất là cô rất thương người.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên còn căng thẳng hơn cả Âu Dương Diểu Diểu.
Có người bất ngờ đặt tay lên vai Hứa Hạo Nhiên.
Dọa cậu ta hết hồn.
Cậu ta quay đầu lại thì thấy Lý Phong và Vương Tiểu Thất đang đứng cạnh.
Còn có nữ thần Cố Ngôn Hi và người đại diện của cô ta cười gật đầu với cậu ta.
"Lén lút làm gì đấy?"
Lý Phong vừa nói Hứa Hạo Nhiên vội giơ tay lên suỵt với anh.
"Anh rể ơi, em tìm được tình yêu đích thực rồi, cô ấy phù hợp với tất cả tiêu chuẩn chọn vợ của em".
"Em không biết bản thân yêu cô ấy từ lúc nào".
Hứa Hạo Nhiên còn đang chìm đắm trong cảm xúc Lý Phong chợt hỏi một câu: "Cô ấy tên là gì?"
Hứa Hạo Nhiên nói ra tên cô ấy.
Lý Phong còn đỡ, Vương Tiểu Thất đứng cạnh đột nhiên nói: "Diểu Diểu nghĩa là nước mệnh mông, đúng là dâm".
Thấy ánh mắt Hứa Hạo Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Vương Tiểu Thất che miệng đuổi theo Lý Phong.
Đợi đến lúc Hứa Hạo Nhiên quay đầu vào phòng chợt phát hiện tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn cậu ta.
Ngay cả người cậu ta yêu thầm - Âu Dương Diểu Diểu cũng vậy.
Hứa Hạo Nhiên chớp mắt vội vàng giải thích: "Câu vừa nãy không phải tôi nói. Không phải tôi nói đâu".
Nhưng mọi người đều tỏ vẻ chính là cậu ta nói.
Đúng là nỗi oan Thị Kính mà.
Lý Phong và Cố Ngôn Hi đến phòng marketing của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tất cả mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu đều biết ở đây có một sự tồn tại đặc biệt.
Chính là Lý Phong không có chức danh chính thức trong công ty.
Nhưng anh có thể điều hành tất cả các bộ phận của tập đoàn.
Đặc biệt là đội bảo vệ.
Tất cả bảo vệ trong công ty đều do anh huấn luyện đào tạo.
Họ đều là những người ưu tú trong ngành bảo vệ.
Người khác bỏ ra số tiền lớn mời họ về làm bọn họ cũng nhất quyết không đi.
Bởi vì họ coi nơi này như nhà của mình.
Nơi này có tín ngưỡng của họ.
Lý Phong là một người đàn ông chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Tất cả nhân viên trong tập đoàn đều biết những việc dũng cảm mà anh đã làm, cũng biết Đông Hải có thể thịnh vượng vẻ vang như ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào anh.
Mọi người ngầm coi anh là vị thần bảo vệ Đông Hải.
Nhân viên nhàn rỗi Lý Phong bình thường chỉ pha trò cười đùa với các nhân viên khác.
Hiếm khi ngồi trong văn phòng bàn việc như bây giờ.
"Làm ơn đi mà anh Phong, quảng cáo ra mắt sản phẩm mới của chúng ta giờ chỉ thiếu mỗi hình tượng nhân vật giống anh thôi".
Hứa Mộc Tình phải đổi một nụ hôn sâu Lý Phong mới đến phòng Marketing.
Lý Phong không chịu được khi vợ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ngập nước, nhờ vả anh.
Anh không còn cách nào ngoài việc đồng ý.
"Nhưng tôi có một yêu cầu".
Lý Phong ngoắc đầu ngón tay với trưởng phòng marketing.
Ông ta thò đầu qua, anh ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Hai mắt trưởng phòng marketing sáng rực lên.
"Nhưng liệu giám đốc có đồng ý không?"
Lý Phong nhếch miệng cười.
Hàn Sơn ở thành Cô Tô.
Ngô Chí Vinh ngồi đối diện với Chung Vô Thất.
Ngô Chí Vinh u ám nói: "Sư huynh, đệ đồng ý với những yêu cầu của huynh".
"Nhưng đệ cũng có điều kiện".
"Đệ muốn Lý Phong và tất cả người thân của hắn đều phải chết".
Chung Vô Thất mỉm cười, thờ ơ nói: "Nếu đây là yêu cầu của đệ thì sư huynh nhất định sẽ hoàn thành".
Ngô Chí Vinh vội hỏi: "Sư huynh định cử ai đến Đông Hải".
Chung Vô Thất giữ nguyên nụ cười nói: "Tuy Đông Hải chỉ bé bằng cái lỗ mũi nhưng giờ đã thành mục tiêu công kích của mọi người".
"Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Đông Hải".
"Nếu giờ chúng ta cử người đi sẽ dẫn tới sự dòm ngó của các thế lực khác".
"Vậy thì hành động tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn".
"Thế chúng ta phải làm sao?"
Chung Vô Thất cầm lấy một quả quýt trên bàn, từ từ bóc vỏ.
"Làm chuyện gì cũng không được nóng vội".
"Giống như không thể nào đùng một phát bóc hết vỏ quýt được. Chúng ta phải từ từ".
"Không phải giờ mọi người đang truyền tai nhau nói Đông Hải là vùng đất cấm à?"
"Đầu tiên muốn phá vỡ lời đồn thì phải khiến cho người dân trong Đông Hải cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng".
Nói đến đây Chung Vô Thất đưa cho Ngô Chí Vinh quả quýt đã bóc vỏ xong.
Ông ta cười tự mãn, dửng dưng nói: "Đợi nội bộ chúng rối loạn chúng ta sẽ chặt đầu hắn và người thân hắn xuống".
"Chất thành một đống trước cửa Đông Hải".
"Nói với người khác từ nay Đông Hải là của chúng ta".
Nghe thấy thế hai mắt Ngô Chí Vinh sáng rực lên: "Hay lắm! Thế huynh định bao giờ ra tay?"
Chung Vô Thất chỉ vào quả quýt trong tay Ngô Chí Vinh nói: "Lúc đệ cầm quả quýt này thì người của huynh đã hành động rồi".
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển.
Quảng cáo đã bắt đầu quay mà còn quay ở bờ biển Đông Hải.
Bán kính năm km ở địa điểm quay quảng cáo được dọn dẹp sạch sẽ.
Không phận sự miễn vào!
Ngay khi nhân viên công tác vừa vào vị trí, Lý Phong ngạc nhiên khi thấy Hứa Hạo Nhiên và người vừa mới thông qua phỏng vấn - Âu Dương Diểu Diểu.
Hứa Mộc Tình nói Âu Dương Diểu Diểu đã đưa ra rất nhều ý tưởng cho việc quay quảng cáo lần này.
Hứa Mộc Tình đến hơi muộn.
Cô vừa xuống xe đã có nhân viên vội chạy tới.
"Tổng giám đốc, trong lúc quay quảng cáo cô Cố say nắng ngất xỉu rồi”.
Hứa Mộc Tình vội hỏi: "Đã đưa đi viện chưa?"
"Đã đưa cô Cố đến viện rồi nhưng vì lí do này nên chúng ta sẽ chậm tiến độ quay quảng cáo".
"Vậy giờ phải làm sao?"
Hứa Mộc Tình vừa nói xong đã thấy Âu Dương Diểu Diểu cùng mấy người nhân viên đi tới.
Âu Dương Diểu Diểu học cùng trường với Hứa Mộc Tình.
Cô quen Âu Dương Diểu Diểu lúc ở trường học, học trên cô ấy ba khóa.
Âu Dương Diểu Diểu nói với cô: "Chị à, thực ra ý tưởng cho quảng cáo lần này lấy cảm hứng từ chị đấy".
"Chị á?", Hứa Mộc Tình bất ngờ.
"Lúc còn ở trường chị thường xuyên đại diện cho đội bơi lội của trường đi tham gia bơi cấp tỉnh mà".
"Còn được giải nhất mấy lần nữa mà, mọi người vẫn gọi chị là nàng tiên cá đấy".
"Chị ơi dù sao cũng chỉ quay mấy cảnh sau lưng thôi, không quay mặt đâu".
"Hay là chị đi thay đồ bơi quay thay cô Cố đi".
Trong công việc Hứa Mộc Tình từ trước đến giờ rất thoải mái.
Cô suy nghĩ rồi gật đầu: "Nhưng chị không mang đồ bơi".
"Đồ bơi của chị có rồi, chị đến phòng trang phục thay là được".
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh cười với cô.
Hứa Mộc Tình cảm thấy thấy nụ cười của cậu ta rất bỉ ổi.
Lúc Hứa Mộc Tình vào phòng thay đồ.
Cô thấy trên bàn đặt ba bộ đồ bơi.
Nhìn ba bộ đồ này cô xấu hổ đỏ mặt.
Cả ba bộ đều không to bằng một bàn tay.
Kiểu dáng này cho dù có một mình cô cũng không dám mặc, nói gì đến việc mặc nó trước mặt mọi người quay quảng cáo.
Lúc này tiếng nói chuyện của hai nhân viên vọng từ ngoài cửa vào.