Đứng sau lưng Lý Phong là một hàng người ngay ngắn.
Bọn họ giống như những trụ sắt vững chắc đứng phía sau anh.
Nhìn thấy Phương Văn Văn bị rất nhiều người vây quanh, Cố Ngôn Hi lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Anh Phong, Lương Hàn Thần có nhiều thuộc hạ như vậy, hai người bọn họ sẽ không sao chứ?”
Cố Ngôn Hi nghiêng đầu nhìn Lý Phong.
Cô ta phát hiện trong bóng tối đôi mắt của Lý Phong sẽ phát ra ánh sáng.
Ánh sáng này giống như ngọn hải đăng trên biển, thu hút mọi sự chú ý của Cố Ngôn Hi.
Lý Phong nhẹ giọng nói: “Hiếm khi bọn họ mới có cơ hội ở riêng cùng nhau, hãy để bọn họ từ từ thưởng thức trò chơi này đi”.
Lúc này, Phương Văn Văn đã quay người đi vào trong xe.
“Brừm, brừm!”
Động cơ của chiếc xe Audi màu đỏ đột nhiên phát ra âm thanh rất dữ dội!
Lại Tranh Hùng tiến đến gần xem, phát hiện ra người đang điều khiển chiếc xe Audi không phải là Cố Ngôn Hi.
Mà là một người đàn ông anh ta chưa từng nhìn thấy!
Người này là Vương Tiểu Thất!
Vương Tiểu Thất hét lớn: “Trò chơi bắt đầu!”
Về số.
Đạp ga hết tốc lực.
Đột nhiên, chiếc xe Audi màu đỏ này như một con dã thú điên cuồng, lao thẳng về phía trước.
“Mẹ ơi, mau chạy đi!”
“Điên rồi, tên này điên rồi!”
“Mau chạy đi!”
Đám người Lương Hàn Thần sợ đến mất mật, anh ta vội vàng kéo Lại Tranh Hồng và đẩy anh ta lên phía trước.
Đồng thời đưa theo hai vệ sĩ nhanh chóng rút vào phòng container.
Những tên tiểu thịt tươi đang ở trước mặt anh ta đều bị kéo ra đằng sau để che chắn khi chiếc Audi lao tới.
“Binh!”
“Binh!”
“Binh!”
Vương Tiểu Thất chưa kịp nhả ga, chiếc xe đã lao thẳng đến cuối cùng.
Lại Tranh Hồng và đám tiểu thịt tươi trước mặt bị tông bay lên không trung.
Chiếc Audi lao thẳng vào phòng và tông trực diện vào giường.
Vương Tiểu Thất mỉm cười và vẫy tay với Lương Hàn Thần đang run lẩy bẩy trên giường.
Ngay lập tức, tay phải lùi số.
Chiếc xe nhanh chóng lùi lại, tông vào từng tên vệ sĩ lao lên từ phía sau!
Nếu một người bình thường lái xe đụng phải người hoặc động vật nhỏ sẽ cảm thấy kinh hồn khiếp vía.
Nhưng bây giờ Vương Tiểu Thất lái xe tông vào từng tên khốn này lại là một cảm giác vô cùng đã!
Một chiếc ô tô Audi màu đỏ rực như ngọn lửa, sau khi tông liên tiếp vào hơn chục người.
Cuối cùng dừng lại ở cửa container nơi bố mẹ Phương Văn Văn đang bị giam giữ.
“Ra đây!”
“Ra khỏi xe cho tao”.
Mấy tên vệ sĩ vừa nãy bị dọa sợ chết khiếp, lúc này liền cầm gậy gộc gào thét đòi giết.
Một tên vệ sĩ cầm gậy sắt trên tay chuẩn bị đập thằng vào chiếc ô tô Audi.
Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, đột nhiên có một lực rất lớn đâm vào người hắn ta.
Tên vệ sĩ này kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bay ra đằng sau, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Cửa rở ra, Vương Tiểu Thất từ trong bước xuống.
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
Lương Hàn Thần bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn, anh ta đang đứng ở cách đó không xa, được một nhóm vệ sĩ bảo vệ.
Anh ta phẫn nộ chỉ tay vào Vương Tiểu Thất: “Thằng chó chết cười cái đéo gì, bây giờ tao sẽ đánh cho mày khóc không ra tiếng!”
“Lên cho tao! Đánh gãy một cánh tay thưởng năm trăm nghìn tệ!”
Từng tên vệ sĩ mắt đỏ hoe xông đến.
Vương Tiểu Thất từ từ rút hai con dao bếp giắt sau lưng ra.
Hai con dao làm bếp này vẫn chưa mở ra, dù cho tay bị cọ vào cũng sẽ không bị thương.
“Còn tưởng là con trai của thế gia lớn chứ, mẹ nó, không ngờ lại keo kiệt như vậy!”
“Đại ca nhà tao nói rồi, nếu hôm nay tao chém gãy cái chân chó của mày, anh ấy sẽ thưởng cho tao một chiếc BMW trị giá một triệu!”
Vừa nói, Vương Tiểu Thất cầm hai con dao lao tới.
Nhanh quá!
Tất cả các vệ sĩ đều không thể tin vào mắt mình.
Tốc độ của Vương Tiểu Thất nhanh đến mức mắt của bọn chúng không thể phán đoán được.
Và hai con dao trong tay cậu ta.
Vừa nãy rõ ràng vẫn còn ở trong tay cậu ta, nhưng vì sao lại có cảm giác như chúng đã biến mất vậy?
Khi con dao biến mất liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy tên vệ sĩ. Lúc con dao biến mất cũng là lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám vệ sĩ.
“Á á á!”
“Cứu mạng!”
“Đừng qua đây, đừng qua đây!”
Vương Tiểu Thất trên tay cầm hai con dao giống như một sử giả tới từ địa ngục.
Cậu ta tới để kết liễu mạng sống của đám người này!
Hai con dao làm bếp trong tay cậu ta đều chưa mở.
Dù có dùng sức chém cũng sẽ không bị thương.
Nhưng bất cứ nơi nào cậu ta đi qua, không một ai có thể đứng vững.
Mỗi một tên ngã gục đằng sau cậu ta, trên người có ít nhất mười ba vết thương!
Dao dính đầy máu!
Cậu ta cầm chắc con dao chưa mở, uy lực hùng dũng.
Nếu như mở ra rồi thì ai có thể ngăn được?
Vương Tiểu Thất từng bước ép Lương Hàn Thần và những người khác quay trở về căn phòng.
Lý Phong đứng ở trên cao khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút không vừa ý.
Cố Ngôn Hi ở bên cạnh chú ý quan sát từng cử chỉ của Lý Phong, cô ta vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tiến bộ quá chậm rồi!”
Lý Phong lại không hài lòng?
Cố Ngôn Hi chưa bao giờ nghĩ rằng, người lợi hại như Vương Tiểu Thất lại khiến Lý Phong không hài lòng.
Yêu cầu của Lý Phong đối với đàn em của mình rốt cuộc cao như thế nào?
Lúc này, khuôn mặt Cố Ngôn Hi đột nhiên biến sắc, bởi vì cô ấy nhìn thấy một người.
Người đó lúc này đã đứng trước mặt Vương Tiểu Thất.
Cố Ngôn Hi vội vàng nói: “Anh Phong, anh mau nói cho Vương Tiểu Thất biết người này rất lợi hại, bảo cậu ta nhất định phải cẩn thận”.
“Hắn ta tên là Quách Lâm, là vệ sĩ thân cận của nhà họ Lương”.
“Tôi nghe người ta nói, hắn ta có danh tiếng rất lớn ở Thành Hải”.
Lý Phong bình thản cười nhẹ: “Đừng lo lắng, hôm nay Vương Tiểu Thất đến đây là vì tên Quách Lâm này”.