Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 254



Lúc này, anh ta bò đến chân Lương Thế Thành, liên tục dập đầu cầu xin ông ta.

“Ông chủ xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi mà! Mọi chuyện đều do Lý Phong gây ra, không liên quan gì đến tôi cả!”

“Lý Phong? Lý Phong nào?”

Khi nghe đến cái tên Lý Phong, Lương Thế Thành cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại không nhớ được là ai đã nhắc đến người này với mình.

Lại Tranh Hồng khóc nói: “Lý Phong Đông Hải, chính người của hắn ta đã khiến bọn tôi trở thành như thế này”.

Thì ra là Lý Phong ở vùng đất cấm Đông Hải.

Lương Thế Thành trước đây đã nghe nói về Lý Phong từ nhừng người khác, nhưng lúc đó ông ta chỉ cười lạnh.

Cho rằng đây chỉ là một nhóm côn đồ nhỏ trong làng, vì muốn nổi tiếng nên mới bày ra mánh khóe này.

Nhưng Lý Phong vừa đến Thành Hải, đã hạ gục toàn bộ trợ thủ đắc lực của bọn chúng.

Cục tức này Lương Thế Thành làm sao có thể nuốt trôi được!

Lương Thế Thành gầm lên với Quách Sâm: “Lập tức phong tỏa mọi con đường quay về Đông Hải!”

“Ngày mai trước khi trời sáng, chặt đầu Lý Phong mang đến chỗ tôi!”

Quách Sâm lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn ta thề rằng nhất định phải báo thù cho em trai.

Quách Sâm dẫn một đám người bắt đầu đi lùng sục khắp nơi.

Làm sao có thể để người khác coi thường thực lực của mười gia tộc lớn ở Thành Hải được?

Tìm!

Dù cho có phải lật tung Đông Hải lên cũng phải tìm bằng được Lý Phong!

Lương Thế Thành mệt mỏi dẫn người quay về biệt thự của gia đình mình.

Khi xe của ông ta đến cửa biệt thự, phát hiện ra cửa đang mở toang.

Ngày thường sẽ có bốn vệ sĩ đứng ở ngoài cổng, nhưng bây giờ không thấy ai cả.

“Chuyện gì thế này?”

Lương Thế Thành phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Đúng lúc này, bãi cỏ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, bò rạp trên cửa kính xe của Lương Thế Thành.

“Lão gia, lão gia! Tên Lý Phong Đông Hải đến rồi, hắn đang ở trong nhà chúng ta”.

“Gì cơ?”

Sau một thoáng kinh ngạc, Lương Thế Thành đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha ha! Không cần tốn công tìm kiếm mà đã tự vác xác tới!”

“Thằng chó Lý Phong Đông Hải này, thì ra dùng kế điệu hổ ly sơn!”

Lương Thế Thành tỏ ra khinh thường, ông ta còn cho rằng Lý Phong có chút đầu óc, không ngờ rằng lại là một tên ngốc bốc đồng.

Vì để đi cứu con trai, ông ta đưa theo hai cao thủ ra ngoài.

Nhưng trong biệt thự vẫn luôn có ba cao thủ canh giữ.

Ba vị cao thủ này cũng chỉ kém tông sư một bước.

Bọn họ cũng là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Lương Thị ở đất Thành Hải này!

Đừng nói là tên lưu manh Lý Phong đến từ Đông Hải nhỏ bé.

Cho dù là bất kỳ gia tộc lớn nào ở Thành Hải cũng không dám xông vào đây một cách liều lĩnh như vậy.

Chỉ có một kết cục duy nhất khi bước chân vào đây.

Chết!!

Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong đã bị đánh thừa sống thiếu chết ở bên trong, nội tâm Lương Thế Thành vô cùng sảng khoái.

Ông ta sải bước hết cỡ, dắt theo một đám người tiến vào đại sảnh.

Vừa lúc tiến vào đại sảnh.

Trố mắt ngạc nhiên!

Năm mươi cao thủ bảo vệ biệt thự của bọn họ ngã sõng soài trên mặt đất!

Tay chân của bọn chúng đều bị đãnh gãy.

Lúc này giống như những con rối được xếp thành một hàng ngay ngắn.

Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa làm bằng da ở trung tâm phòng khách.

Sắc mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị.

Lông mày kiếm, mắt sao.

Ngay cả khi anh đang yên lặng ngồi ở đó, trên người anh toát ra một khí chất mạnh mẽ.

Một đám đàn ông đứng ngay ngắn sau lưng Lý Phong.

Những người này sắc bén như dao, sát khí đằng đằng!

Không nhìn thấy bóng dáng của ba vị cao thủ, Lương Thế Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta cho rằng Lý Phong nhất định đã dùng thủ đoạn đê hèn nào đó để dụ ba vị cao thủ đi chỗ khác.

Ông ta tiến lên hai bước, tức giận chửi bới: “Con chó đến từ Đông Hải này, mày lại dám cả gan giở thói ngang ngược trong nhà tao”.

“Mày thật sự cho rằng những thủ đoạn bỉ ổi của mày có thể chống lại nhà họ Lương chúng tao sao?”

“Ai cho mày cái gan chó đấy?”

“Ông già, hôm nay tôi đến đây để nói lí với ông”.

Lý Phong dửng dưng nói: “Con trai ông phạm lỗi ở Đông Hải, vì vậy tôi thay ông dạy dỗ anh ta”.

“Nhưng anh ta lại tiếp tục phạm lỗi ở Thành Hải, tôi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, lại thay ông dạy dỗ anh ta”.

“Người xưa có câu “nuôi con mà không biết dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha”, ông nói xem việc này, tôi có phải là nên đến tìm ông nói lý không?”

“Dựa vào mày mà cũng dám lên đời dạy dỗ tao!?”

“Quách Phong, lên bẻ từng cái răng của hắn xuống cho tao, để tao xem không còn mấy cái răng chó, hắn ta còn dám sủa bậy không!”

Quách Phong là anh cả trong ba anh em nhà họ Quách và là người mạnh nhất.

Hắn ta thành danh sớm nhất, mười năm năm trước, dựa vào những cú đấm sắt, đã đánh dấu địa phận của mình ở miền Nam Thành Hải.

Hắn ta đã từng là nhà vô địch của thế giới ngầm ở Thành Hải, vô số người đã chết dưới tay hắn ta.

Quách Phong chính là một huyền thoại.

Hôm nay, huyền thoại này sẽ đích thân giết chết cái tên nhỏ bé đến từ Đông Hải này.

Quách Phong tiến lên trước vài bước, càng đến gần Lý Phong, xương cốt trên người hắn ta phát ra những tiếng kêu “rắc rắc”.

Đồng thời, sức mạnh trong người khiến quần áo của hắn phồng lên.

Khí thế mạnh mẽ khiến Quách Phong trông vô cùng to lớn.

Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Khi còn cách Lý Phong khoảng mười mét, Quách Phong đột nhiên đứng yên, cười lạnh: “Mày đã phạm sai lầm chết người”.

Lý Phong nhìn rất ung dung, anh dửng dưng cười “Nói đi tao nghe”.

“Sau khi mày đánh bại em trai của tao, mày sẽ ngu ngốc cho rằng thực lực của ba anh em bọn tao hẳn là không chênh lệch bao nhiêu”.

“Bây giờ tao nói rõ ràng cho mày biết rằng, hai em trai của tao hợp sức lại cũng không đánh thắng được cánh tay phải của tao”.

“Tao là Quách Phong, tao từng là nhà vô địch của thế giới ngầm, và bây giờ vẫn thế!”

“Sau này thì không phải nữa rồi!” Lý Phong hời hợt nói một câu.

“Kiêu ngạo! Sự ngu dốt của mày dẫn đến sự kiêu ngạo của mày, và sự ngu xuẩn ấy sẽ chôn vùi cái mạng chó của mày!”

Quách Phong đột nhiên gầm lên một tiếng phẫn nộ, lập tức nguồn năng lượng mạnh mẽ trực tiếp xé nát tất cả quần áo trên người của hắn ta.

Một thân hình với cơ bắp rắn chắc như thép xuất hiện trước mặt Lý Phong.

Quách Phong chậm rãi giơ một ngón tay ra: “Đối phó với mày, tao chỉ cần ba chiêu”.

“Để mày có thể chết một cách rõ ràng, tao sẽ nói cho mày biết, ba chiêu này của tao ra tay như thế nào?”

“Chiêu thứ nhất, nắm đấm của tao sẽ đập thẳng vào ngực mày, và tao sẽ làm gãy ít nhất mười bảy chiếc xương sườn của mày, và một trong số chúng sẽ xuyên thủng bụng mày!”

“Chiêu thứ hai, tao sẽ đồng thời nắm lấy hai cánh tay của mày, vặn đứt chúng rời ra khỏi bả vai”.

“Chiêu thứ ba, nắm đấm của tao sẽ đánh gãy sống mũi mày, đánh lõm xương mặt mày!”

“Sau khi não bị chấn động mạnh, mày sẽ nghe thấy rất nhiều loại âm thanh”.

“Sau đó những âm thanh này sẽ biến mất hoàn toàn và mắt mày ngay lập tức tối sầm lại”.

“Cuối cùng, chết!”

Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên: “Nếu mày đã thành tâm giải thích như vậy thì tao sẽ rộng lòng từ bi để chơi đùa cùng mày”.

“Mày nói ba chiêu đúng không? Nào cho tao xem ba chiêu này của mày ra như thế nào?”

“Chết đến nơi rồi mà còn già mồm!”

Khí thế trên người Quách Phong lại tiếp tục tăng thêm.

Khí thế mạnh mẽ giống như một đợt sóng biển, cuồn cuộn dâng trào về phía Lý Phong!

“Rầm!”

Khi chân phải của Quách Phong đặt xuống mặt đất, đá hoa lập tức nứt đôi.

Khí thế vô cùng mãnh liệt xông thẳng đến chỗ Lý Phong.

“Bụp!”

Một đòn công kích mạnh!

Một tiếng động vang trời!

Âm thanh dữ dội khiến chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đỉnh phòng khách khẽ đung đưa.

Hừ!”

Lương Thế Thành đứng ở lối vào phòng khách, cười lạnh.

Quách Phong đã ở bên cạnh ông ta hơn mười năm, ông ta hiểu quá rõ thực lực của Quách Phong.

Nhà vô địch thế giới ngầm không phải là một cái danh hão!

Hả?

Chuyện gì vậy!?

Lương Thế Thành không nghe thấy tiếng hét của Lý Phong.

Giọng Lý Phong vẫn đều đều, như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay thế nào với hàng xóm.

“Đây là chiêu đầu tiên của mày?”

Không chỉ Lương Thế Thành, ngay cả Quách Phong lúc này cũng nhìn chằm chằm Lý Phong với ánh mắt kinh hãi tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.