Chiếc xe này chạy trên đường, gần như chiếm hết làn đường.
Chiếc xe bóp còi và rồ ga phóng đi.
Chính vì sự xuất hiện đột ngột của chiếc này mà khoảng cách giữa Lý Nhị Ngưu và Hứa Mộc Tình ngày càng xa.
Lý Nhị Ngưu vội vàng lái xe đuổi theo sau.
“Bùm!”
Đột nhiên, phía trước xảy ra tai nạn xe hơi.
Hai chiếc xe không biết vì sao đột nhiên bất ngờ lao vào nhau.
Sau đó, toàn bộ con đường đã bị phong tỏa.
Lý Nhị Ngưu lo lắng xuống xe, chỉ có thể nhìn xe của Hứa Mộc Tình dần dần đi xa.
“Đại ngốc, cậu đừng lo lắng, giữa ban ngày ban mặt, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Hứa Phi Phi ngược lại đang rất hưởng thụ cảm giác được ở một mình với Lý Nhị Ngưu.
Lý Nhị Ngưu đương nhiên vô cùng lo lắng.
Chỉ cần liên quan đến Lý Phong, anh ta đều sẽ thực hiện một cách vô điều kiện.
Anh ta không dám cũng không thể phụ lòng mong đợi của Lý Phong dành cho anh ta.
Lý Nhị Ngưu vội vàng tiến lên trước, cố gắng dùng sức để đẩy những chiếc xe này đi.
Chiếc xe Audi màu đỏ chở Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang bị một số ô tô chặn ở làn ngoài cùng bên phải.
Việc này khiến chiếc Audi của họ phải giảm tốc độ và di chuyển ngày càng chậm hơn.
Đột nhiên, hai xe đằng sau nối đuôi nhau chạy tới.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang trò chuyện vui vẻ mà không nhận ra nguy hiểm sắp ập đến.
“Hôm nay những người này lái xe kiểu gì vậy, rõ ràng hai bên đường rộng như vậy, sao bọn họ cứ ép chúng ta vào giữa thế nhỉ?”
Khi Phương Văn Văn phàn nàn về việc những người khác không biết cách lái xe, một chiếc xe cẩu nhanh chóng xông lên phía trước bọn họ.
Phương Văn Văn bị dọa một phen, vội vàng đạp chân phanh.
Chiếc xe dừng lại bên lề đường, hai chiếc xe cẩu một chiếc đằng trước một chiếc đằng sau lập tức nhấc chiếc xe Audi lên.
“Chuyện gì thế này?”
Cú phanh gấp khiến Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đều đập lưng vào ghế.
Cũng may hai người họ đều thắt dây an toàn nên không bị sao cả.
Tuy nhiên, chiếc xe bất ngờ bị nhấc bổng khiến họ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này, họ còn kinh ngạc hơn khi cửa sau cửa chiếc xe tải to lớn phía trước đột nhiên tự động mở ra.
Sau đó, một tấm ván ngắn rơi xuống.
Hai chiếc xe cẩu nâng chiếc xe Audi màu đỏ lên cho vào trong xe tải lớn.
Cửa khoang xe sau tự đóng lại.
Bóng tối!
Bóng tối đột ngột bao trùm!
Khiến cho ba cô gái trong xe dừng nói chuyện.
Họ thậm chí còn cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.
Hứa Mộc Tình phản ứng nhanh nhất, cô vội vàng lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Lý Phong.
Nhưng cô kinh hãi phát hiện ra khi thấy rằng trong khoang xe này điện thoại không có tín hiệu”.
“Cốc cốc cốc”
Lúc này, có người đột nhiên gõ vào cửa kính ô tô.
Hứa Mộc Tình quay đầu.
Ánh sáng của đèn pin điện thoại di động rọi qua.
Đột nhiên!
Thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
Hứa Mộc Tình bị dọa một phen, cô vội vàng nói với Phương Văn Văn: “Văn Văn, mau kéo cửa kính xe lên”.
“Rắc rắc!”
Kèm theo âm thanh chói tai đó, cả bốn cửa kính xe đều bị khóa.
Lúc này, Trình Lỗi đã đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hắn cười nói: “Hai người đẹp, đừng sợ, tôi không phải người xấu”.
“Hai người không cần phải lo lắng tôi sẽ làm gì với hai người, bởi vì tôi không có tư cách đó”.
“Bây giờ cho phép tôi xin được giới thiệu với hai cô, đây là cậu Uông đến từ gia tộc phía Bắc”.
Vừa dứt lời, đèn xung quanh đột nhiên bật sáng.
Uông Nghị Sinh mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, đi đôi giày da trắng bóng, đứng dưới ánh đèn.
“Mấy người muốn làm gì?”
Trong tình huống này, Hứa Mộc Tình tỏ ra bình tĩnh hơn Cố Ngôn Hi, cả hai người nắm chặt tay nhau.
Trình Lỗi nói: “Hai cô nên cảm thấy vinh hạnh”.
“Bởi vì cậu Uông đã nhìn trúng hai cô rồi”.
“Cơ hội như vậy đúng là có một không hai”.
“Bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn mở cửa xe, chủ động bước vào vòng tay của cậu Uông”.
“Cuộc sống sau này của các cô sẽ vô cùng tươi sáng”.
Trình Lỗi lại nói: “Cô Hứa, không phải cô muốn tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào Thành Hải sao?”
“Chỉ cần một câu của cậu Uông đây, cậu ấy có thể mua ngay cho cô một tòa nhà để làm văn phòng cho tập đoàn Lăng Tiêu chuyển đến Thành Hải”.
Trình Lỗi tiếp tục mê hoặc: “Còn cô Cố, mặc dù bây giờ cô đã có công ty giải trí của riêng mình”.
“Nhưng bây giờ các nghệ sĩ trực thuộc công ty cô có phải đều đã đi gần hết rồi đúng không, cũng không có nhiều khoản vốn lưu động trong tay”.
“Những buổi hòa nhạc gần đây của cô cũng không kiếm được nhiều tiền”.
“Nếu như cô muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng quốc tế, thì hãy trở thành người phụ nữ của cậu Uông đi”.
“Chỉ có cậu ấy mới có thể mở đường thành ngôi sao sáng cho cô được thôi”.
“Không thèm!”
Phương Văn Văn, người đang ngồi trên ghế lái, hét vào mặt Trình Lỗi: “Trông anh chẳng khác gì tú bà trong lầu xanh cả!”
“Nói chuyện thì kỳ kỳ quái quái, có quỷ mới tin anh!”
“Tôi nói cho anh biết, anh bắt tôi và Ngôn Hi còn được”.
“Nhưng anh đừng bao giờ động tay với cô Hứa”.
“Anh Lý sau khi biết tin chúng tôi bị bắt, nhất định sẽ đến đây”.
“Đến lúc đó, mấy anh chết chắc rồi!”
“Tôi khuyên anh bây giờ hãy ngoan ngoãn thả chúng tôi đi, nếu không thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu!”
“Ha ha ha ha!”, Trình Lỗi cười một cách ngông cuồng.
Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa bằng chiếc bật lửa đắt tiền.
Sau đó, hắn đứng bên cạnh phả ra một làn khói.
Ánh mắt hiện giờ của hắn.
Giống như đang nhìn thú cưng trong chuồng.
Trong mắt hắn, ba người Hứa Mộc Tình bây giờ chỉ là đồ chơi của Uông Nghị Sinh.
“Ba người đẹp, tôi nghĩ mấy cô có lẽ không biết bản thân mình sắp đối mặt với chuyện gì đâu nhỉ”.
“Mấy cô nên cảm thấy vinh dự, bởi vì mấy cô sắp trở thành người phụ nữ của cậu chủ đây”.
“Đây là phúc phận mà bao nhiêu người mong muốn cũng không được”.
“Lát nữa sau khi đến nơi, mấy cô nhất định phải phục vụ cậu Uông chu đáo đấy nhé”.
“Nếu như cậu Uông không vui, thì sẽ thưởng mấy cô cho tôi đấy”.
Nói xong, Trình Lỗi cố ý thè lưỡi ra li3m môi.
Cười một cách vô cùng bỉ ổi.
“Làm sao đây? Chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?”, Phương Văn Văn quay sang nhìn Cố Ngôn Hi đầy lo lắng.
Cố Ngôn Hi cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, trong mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Ngược lại Hứa Mộc Tình lúc này trông có vẻ rất bình tĩnh.
Cô nắm tay Cố Ngôn Hi đầy tự tin: “Yên tâm đi! Chồng tôi nhất định sẽ tới”.
……
Trong sân vườn nhà họ Liễu, Liễu Côn đang thư thái trêu chim.
Ông ta thích nuôi chim.
Thích nhìn những chú chim hót trong lồng.
Ông ta không thích những thứ mà ông ta không thể kiểm soát.
Tất cả những người hoặc những việc ông ta không thể kiểm soát trong tầm tay ông ta đều không muốn.
Giống như nhà Liễu Bạch, rõ ràng chỉ là một con chim sẻ nhỏ trong lồng, lại muốn kêu gào như đại bàng với nhà họ Lỗ, rõ ràng là tự tìm đường chết không phải sao?
Đồng thời ông ta cũng rất hài lòng với quyết định sáng suốt đó của mình.
Đuổi nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc đồng nghĩa với việc loại trừ được mọi rủi ro cho gia tộc.
Thậm chí, nhà Liễu Bạch cho dù có bị người khác giết chết rồi chặt xác vứt vào thùng rác hoặc vứt xuống biển để cho cá ăn.
Cũng không liên quan gì đến nhà họ Liễu.
Không lâu sau, một chiếc xe Volkswagen màu đen đi tới ngoài cửa.
Liễu Kình Tùng bước xuống xe, khuôn mặt có chút hung phấn.
“Anh, em có một tin tốt muốn báo cho anh”.
Liễu Côn cười nói: “Anh cũng có một tin tốt muốn nói cho em, để anh nói trước đi”.