Khi chuẩn bị từ đường quốc lộ rẽ vào vùng nông thôn nơi nhà Liễu Bạch đang ở, Liễu Côn đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, một bóng đen bay qua.
Ông ta chỉ vào cái bóng đen khổng lồ trên bầu trời rồi nói: “Kia là cái gì vậy?”
Liễu Kình Tùng cũng hạ cửa sổ xuống và nhìn ra ngoài.
Khi nhìn thấy bóng đen này, sắc mặt ông ta cũng thay đổi rõ rệt!
Trực thăng bọc thép!
Loại trực thăng này là loại mà quân đội ở nơi này không thể nào có được.
“Nhân vật tầm cỡ kia nhất định đang ở nhà Liễu Bạch!”
Liễu Kình Tùng vội vàng giục tài xế: “Anh lái xe nhanh hơn nữa đi! Mau chóng tới đó!”
Khi xe của Liễu Kình Tùng chạy trên con đường trước nhà Liễu Bạch, ông ta nhìn thấy một chiếc trực thăng bọc thép đang bay lơ lửng trên nóc nhà Liễu Bạch.
Luồng khí mạnh thổi đến khiến người ta không thể mở mắt.
Sóng không khí đang áp chế các thực vật ở xung quanh.
Có một người đang kiêu hãnh đứng trong gió.
Cao ngạo!
Uy phong!
Bất động như núi!
Một sợi dây thừng đen trực tiếp hạ xuống từ trực thăng.
Khoảnh khắc anh nắm “vụt” lấy sợi dây thừng giống như một vị thần nhanh chóng bay lên.
Rất nhanh sau đó, anh đã leo vào trong trực thăng.
Trước khi xe của Liễu Kình Tùng đến nơi, chiếc trực thăng đã bay đi xa.
Liễu Kình Tùng vội vàng dừng xe trước cửa nhà Liễu Bạch.
Khi ông ta và Liễu Côn bước nhanh vào sân, cảnh tượng trước mắt khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Em trai của Lỗ Diệu Quang, Lỗ Diệu Huy đã gãy hết chân tay đang nằm trên mặt đất.
Toàn thân bê bết máu!
Cũng có vô số người khác nằm dưới đất.
Gãy chân gãy tay!
Tiếng kêu ai oán!
Còn có một chiếc xe tải.
Bên cạnh còn có một số tên đàn em của Lý Phong, đang ném những kẻ gãy tay gãy chân này vào trong xe giống như ném những bao rác.
Lúc này, Liễu Bạch từ trong nhà đi ra, đưa cho mỗi người trong đội của Lý Phong một chai nước khoáng.
“Các anh em hôm nay vất vả rồi. Tối nay vợ chồng tôi sẽ tự tay nấu cơm, mời mọi người một bữa”.
Liễu Côn và Liễu Kình Tùng bước nhanh về phía trước.
Nhìn thấy hai người, Liễu Bạch, người vẫn đang tươi cười, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Không biết người đứng đầu nhà họ Liễu đến cái nơi xó xỉnh tồi tàn này của tôi là có việc gì muốn làm sao?”
Liễu Kình Tùng ở bên cạnh cẩn thận quan sát Liễu Bạch, cảm thấy người này dường như đã thay đổi rồi.
Cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây.
Liễu Bạch bây giờ không phải đang giả bộ.
Liễu Kình Tùng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức tỏa ra từ cơ thể Liễu Bạch.
Liễu Bạch bây giờ mang đến cho ông ta cảm giác như một thanh sắt cứng đã nguội lạnh, trong mắt thậm chí còn ánh lên vài tia sát khí.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi như vậy, Liễu Bạch đã thay đổi quá nhiều.
Sự ngưỡng mộ của Liễu Kình Tùng dành cho Lý Phong càng lúc càng mạnh!
Liễu Kình Tùng vội vàng bước tới, nói với Liễu Bạch: “Tiểu Bạch, dù sao thì chúng ta cũng là bác cháu”.
“Chúng ta là người một nhà, trước đây đều là do bác không đúng, chúng ta lần này đích thân tới đây xin lỗi”.
Liễu Bạch không trả lời Liễu Kình Tùng, sắc mặt anh ấy bình thản, ngước đầu lên nhìn chiếc trực thăng đã bay xa trên bầu trời xanh thẳm.
Liễu Kình Tùng lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Lý muốn đi đâu vậy?”
Liễu Bạch dửng dưng nói: “Nhà họ Lỗ”.
“Nhà, nhà họ Lỗ!”, Liễu Côn kinh ngạc hét lên.
Liễu Kình Tùng nheo hai mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Xem ra nhà họ Lỗ sắp tàn rồi”.
............
Lúc này, trong chiếc xe tải lớn trên đường vành đai ở Thành Hải.
Ba người Hứa Mộc Tình cảm thấy rất bí bách trong chiếc xe Audi màu đỏ sau hơn nửa giờ.
Trình Lỗi cười nói: “Ba người đẹp, sự kiên nhẫn của cậu Uông chúng tôi có hạn”.
“Ba cô nếu như không chịu ra, chúng tôi sẽ chủ động mời ba cô ra đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau.
Hai người đồng thời gật đậu, lập tức ra khỏi xe.
“Bộp bộp bộp!”
Từ lúc bắt đầu, Uông Nghị Sinh vẫn luôn ngồi trên ghế sofa phía trước.
Uông Nghị Sinh với vẻ mặt thoải mái, dùng đôi tay trắng nõn của mình liên tục vỗ vào nhau.
“Tốt lắm, tốt lắm, không hổ danh là người phụ nữ mà cậu chủ đây nhìn trúng, có cá tính, cậu chủ đây rất thích”.
“Hai cô qua đây đi”.
Trong khoang ô tô này rất rộng lớn.
Phía sau Uông Nghị Sinh có một chiếc giường rất rộng rãi.
Bức tường bên cạnh còn bày rất nhiều thứ kỳ quái khiến người khác cảm thấy kinh tởm.
Cả người Uông Nghị Sinh tựa vào thành ghế sofa, dang hay tay ra, chậm rãi nâng chân phải lên.
Chỉ tay vào Hứa Mộc Tình, nói: “Nào, cởi giày rồi li3m ngón chân cho tôi”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đứng hình.
“Mấy cô có thể li3m ngón chân của cậu chủ đây đó chính là phúc bảy đời nhà cô đấy".
“Mấy cô muốn gì? Chỉ cần mấy cô nói ra, cậu chủ đây sẽ lập tức sai người dâng tới tận tay các cô”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không nói gì.
Uông Nghị Sinh ra hiệu cho Trình Lỗi.
Trình Lỗi lập tức vẫy đuôi như con chó ngoan ngoãn đi tới.
“Cậu Uông có gì muốn sai bảo?”
“Bốp!”
Uông Nghị Sinh tát một cái thật mạnh vào mặt Trình Lỗi.
Sau đó, hắn giơ chân lên và giẫm mạnh vào mặt Trình Lỗi.
Trình Lỗi không dám tránh, để mặc cho Uông Nghị Sinh giẫm lên mặt mình.
“Bây giờ, thè lưỡi li3m đế giày cho tôi”.
“Vâng ạ, vâng ạ”, Trình Lỗi lập tức đồng ý.
Hắn thật sự dùng hai tay giữ lấy chân của Uông Nghị Sinh, dùng lưỡi li3m đế giày của Uông Nghị Sinh từng chút một.
Hắn li3m rất kỹ, không bỏ sót một chi tiết nào.
Nhìn giống như Trình Lỗi lúc này đang li3m một cây kem cực lớn.
Hương vị ngọt ngào.
Trên mặt hắn còn trưng ra nụ cười nịnh bợ.
Uông Nghị Sinh nói: “Đế giày của tôi thơm không?”
“Thơm, rất thơm, đế giày của cậu Uông là thứ thơm nhất trên thế giới này”.
Uông Nghị Sinh cười khẽ, nói: “Cậu muốn gì?”
Trình Lỗi vội vàng nói: “Tôi bây giờ không đặc biệt muốn thứ gì cả, tôi chỉ mong được làm con chó bên cạnh cậu Uông”.
“Cậu rất ngoan, bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ đi theo bên cạnh tôi làm một con chó”.
“Vâng! Vâng!”, Trình Lỗi hào hứng gật đầu đáp.
Uông Nghị Sinh nhìn Trình Lỗi, phát ra giọng mũi: “Ừm?”
Trình Lỗi lập tức phản ứng lại, học theo tiếng chó kêu sủa hai tiếng: “Gâu! Gâu!”
“Bây giờ cởi giày của tôi ra, mang sang bên kia li3m đi”.
“Gâu!”
Trình Lỗi cẩm đôi giày của Uông Nghị Sinh như cầm bảo bối, ngồi xổm sang một bên, tiếp tục dùng lưỡi li3m láp.
Uông Nghị Sinh đi một đôi tất trắng.
Hắn ta cố ý giơ chân cao lên, chỉ vào Hứa Mộc Tình: “Bây giờ cô qua đây, li3m ngón chân tôi giống như hắn ta vừa làm”.
Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói: “Tôi không phải là chó của anh, vì sao phải li3m?”
Uông Nghị Sinh cười nói: “Mấy người đến từ nơi nhỏ bé như mấy cô, chắc là không biết thực lực của nhà họ Uông chúng tôi lớn mạnh đến mức nào đâu, đúng không?”
Uông Nghị Sinh ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải, ở trong mắt tôi, không khác gì chuồng chó”.
“Nếu tôi vui thì có thể cho bọn chúng sống, nếu như tôi không vui thì có thể khiến chúng chết ngay lập tức”.
“Bây giờ các cô đã hiểu rồi chứ?”
“Chưa hiểu”.
Hứa Mộc Tình đang cố tình kéo dài thời gian.
“Cô trông cũng khá xinh đẹp, sao đầu óc lại ngu xuẩn thế nhỉ?”
Uông Nghị Sinh từ từ đặt chân xuống.
Trình Lỗi lập tức đưa đôi giày trong tay hắn tới chân Uông Nghị Sinh, để hắn ta có thể thoải mái mang vào.
Không đợi Trình Lỗi rút tay ra, Uông Nghị Sinh đã trực tiếp dẫm lên tay Trình Lỗi rồi đứng dậy.
“Tôi đã chơi qua rất nhiều đàn bà, chỉ có hai cô là ngoan cố như vậy”.