Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 292



Uông Nghị Sinh chỉ Cố Ngôn Hi nói: “Cô có phải là ca sĩ không?”

“Danh tiếng đúng là có một chút, nhưng vẫn chưa đủ nổi tiếng”.

“Cô muốn đứng trên sân khẩu quốc tế, thì nhất định phải cầu xin cậu đây”.

Uông Nghị Sinh chỉ sang Hứa Mộc Tình: “Cô có phải là giám đốc tập đoàn của gia tộc nhỏ gì đó đúng không?”

“Tập đoàn của gia tộc nhỏ mấy người muốn đến Thành Hải phát triển, không có sự đồng ý của cậu đây, các người có thể đến được sao?”

“Bây giờ cậu đang có chút tức giận”.

“Hai người lập tức quỳ xuống, vừa sủa như tiếng chó, vừa li3m giày”.

“Đợi li3m đến khi cậu đây thấy vui, cậu đây sẽ thưởng cho các người “bảo bối” của cậu đây”.

Nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không có phản ứng gì, Uông Nghị Sinh tức giận, lập tức nói với người bên cạnh.

“Hai người lại đây, ghì chúng xuống”.

Trước khi vệ sĩ động thủ, Hứa Mộc Tình đã tiến lên trước một bước.

Cô đứng trước mặt Uông Nghị Sinh.

Hứa Mộc Tình tiến gần hơn nữa, mũi Uông Nghị Sinh không thể không hít mũi ngửi.

“Thơm quá! Cô không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp, mà trên người còn tỏa ra hương thơm đặc biệt”.

“Mùi hương này, cậu đây chưa từng ngửi thấy bao giờ, hiệu nào vậy?”

“Anh đứng gần lại đây, tôi nói cho anh”.

Uông Nghị Sinh cười, hắn đưa tay chỉ Hứa Mộc Tình: “Khá lắm, khá lắm”.

“Hóa ra một cô gái như cô, dùng mùi này ư”.

“ Có chút thú vị”.

Nói rồi Uông Nghị Sinh chủ động tiến lên trước hai bước.

Chính là lúc này, Hứa Mộc Tình đột ngột đưa tay ra.

Nói đúng hơn là giơ chân lên.

Hứa Mộc Tình lập tức giơ chân lên, dùng gót giày cao gót của mình, đạp mạnh vào đũng quần của Uông Nghị Sinh.

“Ái!”

Gà bay trứng vỡ!

Vào lúc này, bên trong thùng xe tải, đều là tiếng hét thảm thiết của Uông Nghị Sinh.

Chính vào lúc Uông Nghị Sinh hét lên đau đớn, hai tông sư cao thủ đứng ở góc phòng, lập tức giơ nắm đấm mạnh mẽ nhanh như gió, hướng về phía Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Một vị tông sư giơ nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Hứa Mộc Tình.

“Bịch!”

Đột nhiên trần xe phát ra tiếng động lớn!

Hai vị tông sư, dừng lại trong nháy mắt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phát hiện ra hai dấu chân!

“Bịch”.

“Bịch”.

“Bịch”.

Một lần bước, một dấu chân!

Nhất thời, hai vị tông sư không tiếp tục đánh Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nữa.

Họ nhanh xong lui về sau, bảo vệ Uông Nghị Sinh.

Sát khí!

Họ cảm thấy có sát khí!

Sát khí đằng đằng, lợi dụng mọi cơ hội để tấn công.

Khiến hai người họ ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Hai vị tông sư mặt tái mét.

Họ biết, kẻ đến rất mạnh!

“Bụp!”

Lại là tiếng kêu vang!

Tay!

Đột nhiên một cánh tay!

Xuyên thẳng từ trên trần xuống.

Chỉ dùng năm đầu ngón tay, đã chọc thủng lớp thép dày kiên cố!

Trần xe được nhấc lên.

Tiếp đó, có một bóng người lao vào với nhanh như gió.

Lý Phong, đến rồi!

Bất ngờ đứng trước mặt của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Tim đập nhanh!

Hai vị tông sư cao thủ, đã mười năm rồi không có cảm giác như vậy.

Gió đã hoàn toàn bao trọn lấy thân thể họ.

Chân họ.

Làn da họ.

Thậm chí từng tế bào trên người họ.

Đều cảm nhận được sự châm chích đau đớn.

Áp lức mạnh vô cùng khiến cho vai họ run lên.

Hai chân họ khụy xuống.

“Bụp!”

“Bụp!”

Quỳ xuống!

Đường đường hai vị tông sư đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Phong.

Khổ sở chống cự.

Họ giống như đang mang trên người hàng nghìn vật nặng.

Hai chân quỳ dưới đất, hai tay chống xuống mặt đất.

Thân thể không chịu được mà run lên!

Mồ hôi túa ra như tắm!

“Này, hai người bị làm sao thế!? Mau đứng dậy cho tao!”

Uy lực của Lý Phong chỉ nhắm vào hai vị tông sư cao thủ này.

Uông Nghị Sinh vốn được nuông chiều từ bé không thể biết được bản thân chết đến nơi rồi!

Lúc này, hai vị tông sư sử dụng toàn lực gầm lên giân dữ.

“A!”

Họ phát ra tất cả nội lực tiềm ẩn trong cơ thể mình.

Nhất thời hóa thành hai cái bóng!

Một trái một phải xông lên giết Lý Phong.

“Bùm!”

Toàn bộ xe tải bị chấn động mạnh.

Luồng sát khí điên cuồng khiến cho cả thùng xe mấp mô.

Đối mặt với sự công kích của hai vị tông sư, Lý Phong bình thản đưa tay ra tiếp đòn.

Lúc này, chỉ nghe Lý Phong nói nhẹ: “Vợ ơi, em với cô Cố quay đầu đi, đừng nhìn”.

Ngay khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi quay đầu đi.

“Hây a!”

Xương vỡ vụn.

Cánh tay của hai vị tông sư giống như cây cạn nước, bị Lý Phong bẻ gãy luôn!

Hai tay Lý Phong như mây tầng cuốn vào nhau, mang theo khí chất dời núi lấy biển, hung hãn đánh thẳng vào lồng ngực của hai vị tông sư!

Bài Vân chưởng?

Khi nhận ra chiêu võ này, hai vị tông sư kinh hãi đến mức hai con ngươi muốn nhảy ra ngoài.

Chiêu này được thầy họ sử dụng nhiều nhất, cũng là chiêu võ cơ bản!

Nhưng, đến tay Lý Phong, tuyệt chiêu này đều nhanh hơn, hung hãn hơn, mãnh liệt hơn hai vị tông sư.

Muốn tránh cũng không tránh được!

“Bụp!”

Hai vị tông sư biến thành hai bóng đen rút nhanh như chớp.

“Rầm!”

Hai người họ đập mạnh vào tường thép “rầm rầm”!

Đợi lúc Uông Nghị Sinh quay đầu nhìn thấy.

Hoảng loạn!

Kinh sợ!

Và hai vị tông sư lúc nãy còn đang khí thế phi phàm đã tắc thở.

Run rẩy!

Uông Nghị Sinh không ngừng run lên bần bật.

“Mày đừng có lại đây!”

“Tao chính là cậu hai của gia đình họ Uông, mày dám động đến tao, bố tao sẽ không tha cho mày!”

Lý Phong không hề để ý đến tiếng kêu gào của Uông Nghị Sinh.

Anh một tay lôi cổ Trình Lỗi bên cạnh đang run rẩy lùi về phía sau, nhìn Trình Lỗi ánh mắt lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.