Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 297



Lúc nói chuyện sức mạnh toàn thân lão Lục bộc phát.

Cỏ cây trong sân không có gió thổi tự lay động.

Mà đàn cá koi trong hồ cũng vội vã lặn sâu xuống nước, con nào con nấy trốn trong một góc tối tăm.

"Đại tông sư?"

Lý Phong dửng dưng nói, giọng anh không chút cảm xúc.

"Đúng vậy, dù tao vừa mới đột phá bước lên cấp bậc đại tông sư".

"Nhưng dư sức đánh với cấp bậc tông sư như mày".

"Tuy tông sư và đại tông sư chỉ khác nhau có một chữ".

"Nhưng thực lực của tao phải hơn mày mấy chục lần".

Lý Phong vẫn dửng dưng đáp: "Vừa nãy ông nói sai một câu rồi".

"Ồ?", lão Lục cười khẩy: "Câu nào sai?"

"Ông nói tôi đổ mọi chuyện lên đầu Trình Lỗi vì muốn giấu các người".

Lúc Lý Phong đang nói thì có mấy người xuất hiện sau lưng lão Lục.

Là đám người Dương Thiện Tề và Lý Nhị Ngưu.

"Thế sai chắc?"

Lý Phong lắc đầu nói: "Sai!"

Vẻ mặt lão Lục khinh thường.

"Mày còn trẻ mà đã mạnh như thế là điều rất hiếm có".

"Tiếc là mày lòng dạ xấu xa, cũng không có đầu óc".

"Ở trước mắt đại tông sư như tao mà còn muốn kéo dài thời gian".

"Gọi đám tôm tép nhãi nhép này đến hợp sức đánh tao, mày cũng quá coi thường đại tông sư rồi đấy".

Lý Phong liếc mắt nhìn đám người Lý Nhị Ngưu.

"Không phải họ đến giúp tôi mà đến học hỏi, nhân tiện dọn xác thôi".

"Ha ha, không ngờ mày cũng tự biết mình đấy, còn gọi người đến giúp mày nhặt xác cơ. Xem ra mày định liều chết đến cùng rồi".

Lý Phong vẫn lắc đầu: "Ông lại sai rồi".

"Bọn họ đến nhặt xác các ông đấy".

"Mày muốn chết à!"

Lão Lục trợn trừng hai mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người ông ta bao trùm xung quanh.

Lúc luồng khí ấy quét đến, đám người Lý Nhị Ngưu khó khăn lắm mới đứng vững được.

Bọn họ liên tục lùi về phía sau.

Đến khi đập lưng vào tường họ mới có thể đứng vững.

Nhưng luồng khí phía trước vẫn lồng lộng thổi làm tóc bọn họ rối tung.

Cả người giống như bị một người vô hình ép mạnh vào tường.

Đây chính là sức mạnh của đại tông sư!

Rất mạnh!

Cực kì mạnh!

Nhưng Lý Phong vẫn dửng dưng như đang đứng trong một cơn gió nhẹ bình thường.

Cơn gió kia lướt qua mặt làm tóc anh nhẹ nhàng bay theo.

Tất cả sức mạnh của lão Lục chỉ lướt qua người anh.

"Khá lắm, mày còn trẻ thế mà mạnh như vậy đúng là rất khá".

"Nhưng hôm nay mày cũng sẽ chết trong tay tao thôi".

Ngay khi lão Lục chuẩn bị ra tay Lý Phong lại hỏi một câu.

"Câu hỏi cuối cùng, Uông Tố Lung cử mấy người có thực lực như ông tới đây".

"Láo toét, dám gọi thẳng tên ông chủ của tao".

"Hừ!"

Vẻ mặt Lý Phong phiền chán.

Trong nháy mắt anh biến mất.

Lão Lục sốc.

Ông ta phát hiện mình không thể nhìn rõ bóng dáng của Lý Phong.

Hít thở.

Lý Phong bỗng đứng sau lưng lão Lục.

Tay anh vỗ nhẹ lên vai ông ta.

Trong chớp mắt khi tay anh vừa vỗ lên.

"Bịch!"

Cả người lão Lục bỗng khụy xuống.

Hai đầu gối ông ta đập mạnh xuống đất.

Tay Lý Phong nhìn như chỉ đặt nhẹ trên vai lão Lục.

Mà lúc này cả người lão Lục toát mồ hôi lạnh.

Ông ta giãy dụa gồng mình muốn đứng lên.

Nhưng cho dù ông ta gồng thế nào thì ngay cả chân cũng không thể nhấc lên khỏi mặt đất.

Hai tay Lý Phong như ngọn núi Thái Sơn đè x uống khiến ông ta không thể nào nhúc nhích.

"Tôi hỏi ông, có mấy người thực lực như ông tới?"

"Nếu ông đã đứng ở cửa nhà tôi nghĩa là cũng đã cho người đi bắt Cố Ngôn Hi rồi?"

"Thằng ranh con, mày có giỏi thì đánh một trận với tao, đừng có mà như mèo vờn chuột thế. Thả tao ra, chúng ta sống mái với nhau một trận".

Lúc này bàn tay Lý Phong bóp chặt vai lão Lục.

"Răng rắc!"

"Á!"

Ông ta đau đến toát mồ hôi, cả người run rẩy.

Bả vai ông ta đau đớn.

Giờ thì ông ta cũng hiểu ý của Lý Phong lúc nói câu kia.

Lý Phong giết hai gã tông sư.

Đúng là để vu oan giá họa cho người khác.

Nhưng hắn làm thế không phải vì sợ.

Giờ ông ta đã biết Lý Phong mạnh đến nhường nào.

Còn mạnh hơn đại tông sư nhiều!

Lão Lục dù vừa mới lên đến hàng đại tông sư nhưng lúc đánh võ giao lưu với Uông Tố Lung còn có thể đỡ được hai mươi đòn.

Nhưng ở trước mặt Lý Phong sức mạnh của ông ta yếu như đứa trẻ lên ba.

Không phải Lý Phong sợ nhà họ Uông.

Mà hắn đang đùa giỡn.

Hắn trêu đùa cả gia tộc Uông Thị và các gia tộc lớn ở Thành Hải.

Lão Lục run cầm cập hỏi: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”

Ông ta không thể nghĩ ra rốt cuộc là gia tộc nào đã đào tạo ra một người đáng sợ như vậy.

Còn trẻ thế nhưng thực lực đã cao hơn cả đại tông sư.

Cả khu phía Đông.

Trừ mấy môn phái lánh đời và các cao thủ ở ẩn ra.

Ai có thể đánh lại hắn chứ?

Cho dù là ở phương Bắc các gia tộc lớn nhiều như mây nhưng một người mạnh như Lý Phong cũng dư sức tạo cho mình một chỗ đứng.

"Tôi hỏi ông lần cuối, có mấy người thực lực như ông tới?"

Lão Lục sợ rồi.

Ông ta vội vàng nói thật: "Một người, ông chủ bảo tôi dẫn hai mươi người đến Thành Hải".

"Một tiếng sau sẽ có hai cao thủ đi bắt Cố Ngôn Hi".

Lý Phong khẽ gật đầu: "Tôi rất hài lòng với câu trả lời này, giờ ông chết được rồi".

"Đợi đã!"

Lão Lục vừa sợ vừa cuống.

Ông ta vội nói: "Tôi đã trả lời rồi sao cậu còn giết tôi chứ?"

"Tôi vốn không định giết ông, nhưng ai bảo ông và người của ông dám động đến mẹ tôi chứ".

"Rắc!"

Lý Phong chuẩn bị bẻ gãy cổ lão Lục.

"Ơ!"

Lão Lục trợn trừng hai mắt, lúc sắp chết chợt nói: "Bà ấy giật mình nên mới ngã".

"Làm mẹ tôi giật mình cũng phải chết".

"Bà ấy ngã thì mấy người lại càng đáng chết hơn".

Lão Lục tắt thở!

Lý Phong quăng xác lão Lục cho Lý Nhị Ngưu hỏi: "Liệu các cậu có đánh thắng được ông ta không?"

Đám người Lý Nhị Ngưu cùng lắc đầu.

"Vậy mới nói phải cố gắng hơn nữa, đuổi kịp bước chân của tôi, nếu không các cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay đấy".

"Vâng!"

Đám người Lý Nhị Ngưu nắm chặt tay.

Lý Phong lần nào cũng khiến bọn họ bất ngờ.

Sức mạnh của anh giống như vô tận.

Còn bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, dù tiến bộ cũng rất chậm, nếu cứ thế sẽ bị Lý Phong bỏ quên.

Đám người Lý Nhị Ngưu buồn như đưa đám rời đi.

Chờ bọn họ xách hai cái xác đi, Lý Phong bước vào nhà.

"Anh rể à, hai người vừa nãy bị anh..."

Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Lý Phong hỏi thẳng: "Có muốn đi Thành Hải không?"

"Muốn!"

Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay vui sướng.

"Thu dọn quần áo đi, ba phút sau sẽ đi".

Hứa Mộc Tình bước tới: "Em đi với anh".

Lý Phong gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xách một cái vali từ trong phòng ra.

"Anh rể ơi em chuẩn bị xong rồi, để em lái xe cho".

Vừa nói xong, đột nhiên tiếng trực thăng vù vù vọng từ trên nóc nhà xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.