Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 318



Cả nhà Trương Toàn Đức như người mất hồn lái xe ra khỏi biệt thự.

Khi xe chưa đi được bao xa, Liễu Hồng Hoa như phát điên, đột nhiên gầm lên với Trương Toàn Đức.

“Đều tại anh! Đều tại anh!”

“Đều tại tên rác rưởi nhà anh, ai khiến anh nói nặng lời như vậy!”

“Bây giờ dù cho có quay lại quỳ xuống cầu xin bọn họ cũng chẳng ích gì!”

Trương Toàn Đức cũng quay đầu rống lên: “Chuyện này có thể trách tôi được sao? Rõ ràng là cô bị tiền làm cho mờ mắt, muốn cái gì mà phó giám đốc cơ chứ!”

“Nếu như chỉ lấy một chức vụ bình thường thì đã không như vậy rồi, tôi cũng sẽ không bị lãnh đạo đuổi việc, cô là mụ đàn bà đáng chết!”

“Anh dám mắng tôi, anh dám mắng tôi!”

Nói xong, Liễu Hồng Hoa lao về phía Trương Toàn Đức!

Trên đường, chiếc xe đang lắc lư từ bên này sang bên kia.

Cuối cùng đâm vào một cây cột điện!

Lúc này, một chiếc ô tô hạng sang hiệu Bentley chạy tới.

Triệu Xương Hà xuống xe, gõ vào cửa sổ.

Liễu Hồng Hoa và Trương Toàn Đức ngừng đánh nhau.

Lúc này, Trương Toàn Đức đầu tóc rối bù, da mặt bị cào xước chảy máu.

Ông ta hạ cửa kính xe xuống, hỏi Triệu Xương Hà: “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy đối phương bước xuống từ một chiếc xe cao cấp như vậy, Trương Toàn Đức cũng phải nói chuyện một cách thận trọng.

“Ông chủ của chúng tôi muốn mời mấy vị lên xe nói chuyện”.

Cả gia đình Liễu Hồng Hoa mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Sau đó, vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng bước vào chiếc xe Bentley sang trọng.

Chiếc xe này là phiên bản dài.

Không gian bên trong rất rộng rãi và nội thất đều đã được tân trang lại.

Lúc này, Hứa Thiên Tứ ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo, tư thế vô cùng tao nhã.

Hai mắt Trương Diệu Diệu sáng lên khi nhìn thấy Hứa Thiên Tứ.

Cô ta cố ý làm một động tác nhỏ, hạ thấp cổ một chút khiến đôi bồng đào càng trở nên nổi bật.

Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Trương Diệu Diệu, cười khẽ, sau đó hỏi: “Mấy người có muốn kiếm tiền không?”

Cả nhà Liễu Hồng Hoa nhìn nhau, không ai nói gì.

Hứa Thiên Tứ vỗ tay.

Triệu Xương Hà lập tức xách vali đến trước mặt bọn họ.

Khoảnh khắc chiếc vali mở ra.

“Wow!!”

Gia đình Liễu Hồng hoa kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm!

Hứa Thiên Tứ vẻ mặt lãnh đạm nói: “Trong đây có hai triệu”.

“Nếu như mấy người giúp tôi làm một việc, số tiền này sẽ thuộc về mấy người”.

“Và sau khi hoàn thành xong, tôi sẽ cho mấy người thêm năm triệu nữa”.

Liễu Hồng Hoa gật đầu lia lịa, giơ tay ra muốn đi lấy tiền.

Trương Toàn Đức dù sao cũng là một người lãnh đạo nên đầu óc ông ta minh mẫn hơn một chút.

Ông ta nắm lấy tay Liễu Hồng Hoa, hỏi Hứa thiên Tứ: “Anh muốn chúng tôi làm gì?”

“Rất đơn giản, giúp tôi khiến gia đình Hứa Mộc Tình phá sản, khiến cho bọn chúng còn nghèo khổ hơn cả những kẻ ăn xin”.

Trương Toàn Đức và Liễu Hồng Hoa đồng thanh: “Được, tôi làm!”

......

Sau một hồi thảo luận, Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương quyết định thành lập một công ty bất động sản ở Thành Hải.

Tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ là bất động sản cao cấp, họ muốn kiếm tiền từ những người giàu!

Hứa Mộc Tình vừa quay về Đông Hải sẽ tiến hành điều động nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu.

Lý Phong vẫn như thường ngày, cầm rất nhiều kẹo hồ lô chậm rãi bước vào phòng giám đốc.

Lúc này, Hứa Mộc Tình và bạn gái Hứa Hạo Nhiên Âu Dương Diểu Diểu đang bàn chuyện.

Hai người khẽ nhíu mày, không biết là đang lo lắng chuyện gì.

Lý Phong đưa kẹo cho Hứa Mộc Tình.

Anh còn cố ý thổi vào tai Hứa Mộc Tình, nhỏ giọng nói: “Anh li3m từng cái một rồi đấy!”

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Phong một cái.

Nhưng cô vẫn hé đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình và cắn một miếng bằng hàm răng trắng đều tăm tắp.

Lý Phong nhìn thấy trên bàn trà có rất nhiều tài liệu, liền hỏi: “Có việc gì cần anh giúp không?”

Hứa Mộc Tình vừa ăn vừa bất lực nói với Lý Phong: “Lần này chúng ta tiến vào Thành Hải nhất định phải hành động bất ngờ”.

“Tuyệt đối không được xây dựng những tòa nhà tồi tàn trên phố, nếu không thì khi xây xong rồi cũng không có ai bỏ tiền ra mua”.

“Vì vậy, chúng ta cần một kỹ sư thật giỏi”.

“Nhưng những kỹ sư này, hoặc là coi thường chúng ta hoặc là đã làm cho công ty khác từ lâu rồi”.

Lý Phong chớp mắt, anh cố ý ghé sát má lại gần cô: “Anh tình cờ có quen một kỹ sư, nếu em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em”.

“Chụt”.

Vừa nói xong, đôi môi mềm mại của Hứa Một Tình đã chạm vào má Lý Phong.

Hứa Mộc Tình đã đau đầu vì chuyện tìm kỹ sư này suốt ba ngày nay rồi.

Vừa nghe thấy Lý Phong quen biết kỹ sư, không cần nói gì thêm cô liền trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

“Mau nói cho em biết kỹ sư đó ở đâu đi?”

Lý Phong lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đã ố vàng.

Tấm danh thiếp này trông có vẻ rất cũ kỹ.

Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy tên trên danh thiếp, hai mắt cô sáng rực lên.

“Châu Tồn Mậu!?? Ông ấy là nhân vật nổi tiếng trong ngành xây dựng! Tại sao anh lại có danh thiếp của ông ấy vậy?”

Lý Phong mỉm cười ghé nốt má bên phải vừa nãy chưa được hôn sang.

Hứa Mộc Tình không do dự liền hôn anh một cái.

Cô ôm chặt cánh tay Lý Phong: “Mau nói cho em biết đi mà!”

Âu Dương Diểu Diểu ở bên cạnh cầm danh thiếp của Châu Tồn Mậu và nói: “Vị kỹ sư này, ba mươi năm trước hô mưa gọi gió trong ngành xây dựng”.

“Các công trình của ông ấy đã giành được hơn chục giải thưởng quốc tế”.

“Ông ấy được liệt kê trong danh sách “Những kiến trúc sư nổi tiếng thế giới”.

“Ông ấy cũng thiết kế nên rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài”.

“Chỉ là không biết sau này xảy ra chuyện gì, ông ấy đột nhiên biến mất”.

“Bây giờ các phương tiện truyền thông báo chí đều không thể tìm thấy ông ấy, mọi người đều cho rằng ông ấy đã chết rồi”.

Âu Dương Diểu Diểu lật danh thiếp lên và tìm thấy một chuỗi địa chỉ được viết tay ở phía sau.

Địa chỉ này là ở Đông Hải, và cách nhà của Âu Dương Diểu Diểu không xa.

Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu đến địa chỉ ghi trên danh thiếp.

Đây là một khu nhà tương đối cổ, biển số nhà đa số đã bị mờ.

May thay ở đằng cách đó không xa có một ông lão đang ngồi rửa rau trước cửa.

Âu Dương Diểu Diểu biết ông lão này.

Sau khi tiến đến gần, cô ấy đưa địa chỉ ở mặt sau danh thiếp rồi hỏi: “Bác Châu, bác có biết ai trong nhà này không?”

Ông lão ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười sâu thẳm.

“Cái con bé này”.

“Từ tiểu học đến bây giờ, cháu đã đi qua cửa nhà bác không biết bao nhiêu lần rồi”.

“Tại sao đến tên của bác cháu cũng không biết thế’”.

Âu Dương Diểu Diểu ngây ra một lúc, ngay sau đó liền phản ứng lại, cô ấy kinh ngạc che miệng.

Không thể ngờ được rằng ông lão mà cô ấy quen biết hơn mười năm nay lại là nhân vật nổi tiếng.

Hứa Mộc Tình đi tới, vội vàng đưa danh thiếp của mình cho ông lão: “Ông đúng là ông Châu Tồn Mậu phải không ạ?”

Châu Tồn Mậu cười nói: “Một ông lão gần đất xa trời như tôi đây, chắc không có ai dám giả mạo đâu”.

Châu Tồn Mậu nhận lấy tấm danh thiếp mà Hứa Mộc Tình đưa cho, thở dài một hơi, nói: “Mười năm rồi! Tôi đợi tấm danh thiếp này đã tròn mười năm rồi”.

Châu Tồn Mậu cầm danh thiếp đứng dậy, cảm giác ban đầu ông ấy đem lại cho người khác bây giờ đã thay đổi rồi.

Vừa rồi ông ấy giống như một ông lão bình thường ngoài sáu mươi tuổi.

Nhưng giờ đây, ông ấy giống như một nhà thông thái đang sống ẩn dật giữa thành phố sầm uất.

Trong ánh mắt của ông ấy lộ ra vẻ khôn ngoan và sâu sắc.

Hứa Mộc Tình rất quan tâ m đến những lời Châu Tồn Mậu nói ban nãy.

Không nhịn được liền hỏi: “Ông Châu, vì sao ông lại nói đợi tấm danh thiếp này mười năm rồi vậy ạ?”

Châu Tồn Mậu cẩn thận quan sát Hứa Mộc Tình: “Mười năm trước, tôi đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng và đã đắc tội với một nhân vật lớn”.

“Lúc đó, một đám người đang đuổi giết tôi”.

“Vào lúc tôi lâm vào đường cùng thì có một thiếu niên đã xuất hiện trước mặt tôi”.

“Cậu ấy đã giúp tôi đánh bại tất cả những kẻ giết người và còn giúp tôi giải quyết chuyện này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.