Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
"Ừm……"
Giọng nói của Lý Tấn dần trở nên trầm thấp: "Đây là một vấn đề khiến người ta cảm thấy đau đầu”.
"Khuynh Mặc, con bé này, tôi đã biết nó từ hồi nó còn bé tí”.
"Mỗi năm sẽ đến đây một lần, cùng nói chuyện rồi tặng quà”.
"Tôi đã quen với sự tồn tại của con bé rồi”.
"Cũng coi nó như con dâu”.
"Về phần Hứa Mộc Tình, dù có nghe nói đấy, nhưng tôi thậm chí còn không biết con bé trông như nào”.
Lý Lâm thận trọng ngập ngừng nói: "Gần đây phu nhân đã khá lên rất nhiều”.
"Bác sĩ cũng hy vọng rằng phu nhân có thể ra ngoài một chuyến để thư giãn đầu óc”.
"Hay là lão gia với phu nhân đến Đông Hải một chuyến xem sao?"
"Nghe nói ở Đông Hải có một ngôi chùa đặc biệt nổi tiếng”.
"Đó là một ngôi đền ngàn năm tuổi, rất linh nghiệm”.
Lý Tấn không nói gì, nhưng có một tia khao khát ánh lên trong mắt ông ta.
...
Thành Hải, một trang viên trên bờ biển.
Hứa Thiên Tứ chỉ mặc một chiếc quần dài, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể, cuộn mình ở một góc.
Đây là một không gian kín.
Căn phòng này nhỏ và không có đồ đạc.
Một lớp sương mỏng đã ngưng tụ trên các bức tường của căn phòng.
Toàn thân Hứa Thiên Tứ run lên.
Anh ta đã ở đây hơn hai giờ đồng hồ rồi.
Tay chân tê cứng.
Ngay cả nhịp thở cũng dần chậm lại.
Anh ta cảm thấy mình sắp chết.
"Cạch!"
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Hứa Thiên Tứ vội lao ra ngoài.
Nhưng khi anh ta vừa rời khỏi căn phòng này, thì lập tức có người bên ngoài buộc dây xích chó vào cổ anh ta.
Sau đó, một người phụ nữ cơ bắp cuồn cuộn kéo sợi xích và nâng Hứa Thiên Tứ lên.
Cô ta trói Hứa Thiên Tứ vào một chiếc cột sắt, rồi cung kính đứng bên cạnh.
"Cộm... cộm …”
Kèm theo đó là tiếng giày cao gót gõ trên nền đất cứng.
Một bà già mặc quần áo da, đi giày cao gót màu đen, mái tóc dài bạch kim xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Người phụ nữ này là vợ hợp pháp của Hứa Thiên Tứ, Chu Mỹ Trân.
Chu Mỹ Trân đã hơn bảy mươi tuổi.
Nhưng làn da của bà ta trông vẫn trắng và mềm mại.
Dù vẫn có nếp nhăn trên mặt nhưng trông bà ta vẫn trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi.
Bộ quần áo bà ta đang mặc trông rất lạ, trên tay bà ta cầm một chiếc roi da dài.
"Vút!"
"Bép!"
Chu Mỹ Trân vừa xuất hiện, chiếc roi lập tức quất vào người Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ run rẩy vì bị đánh, nhưng anh ta không dám hét lên.
Bởi vì Chu Mỹ Trân không thích nghe tiếng kêu của đàn ông.
"Bép!"
"Bép!"
"Bép!"
Chu Mỹ Trân càng quất càng hăng, đánh vào cơ thể Hứa Thiên Tứ hết roi này đến roi khác.
Ngay sau đó, Hứa Thiên Tứ đã bị thương tích đầy mình.
Chu Mỹ Trân vứt roi đi và nói với người phụ nữ cường tráng gần đó: "Đổ nước và muối vào người hắn".
Người phụ nữ cường tráng dội một chậu nước lạnh lên người Hứa Thiên Tứ.
Sau đó, cô ta lấy một túi muối và bôi lên người Hứa Thiên Tứ.
Run rẩy!
Không ngừng run rẩy!
Nỗi đau khi bị đánh đã khó chịu lắm rồi.
Khi bị xát muối vào vết thương, đôi mắt Hứa Thiên Tứ lập tức tái đi vì đau đớn.
Chu Mỹ Trân bước tới trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Bà ta đi một đôi găng tay màu đen.
Bà ta duỗi một ngón tay ra và nâng mặt Hứa Thiên Tứ lên.
"Chậc chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh này mà xem”.
"Đau lắm hả”.
"Anh phải biết, anh làm mất tiền, thì trái tim tôi cũng đau như cơ thể của anh vậy”.
"Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý, là Lý Phong…”
"Suỵt, đừng nói gì cả, anh biết tôi thích đàn ông yên tĩnh mà”.
Chu Mỹ Trân dùng ngón tay chặn miệng Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, trên gương mặt không biết đã thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật thẩm mỹ của bà ta.
Nở một nụ cười khiến Hứa Thiên Tứ vừa nhìn, đã sợ vãi đái.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy anh là một đứa trẻ rất ngoan và nghe lời, đầu óc cũng rất nhanh nhạy”.
"Tại sao khi bắt tay vào việc anh lại lóng ngóng như vậy? Xem ra anh vẫn chưa trưởng thành”.
"Giờ tôi sẽ giúp anh trưởng thành nhé”.
Nói rồi, Chu Mỹ Trân tháo găng tay ra.
Người đàn ông bên cạnh lập tức đưa một chiếc điều khiển từ xa cho Chu Mỹ Trân.
Chỉ nghe thấy một tiếng bíp.
Dụng cụ nào đó đã được kích hoạt?
Lúc đầu, Hứa Thiên Tứ không cảm thấy có gì lạ.
Anh ta đang tự hỏi liệu Chu Mỹ Trân có cầm nhầm điều khiển từ xa hay không.
Đột nhiên cảm thấy cột sắt nơi thân thể đang bị trói vào trở nên nóng lên!
Càng ngày càng nóng hơn!
Bây giờ Hứa Thiên Tứ cuối cùng đã hiểu, Chu Mỹ Trân nói trở nên trưởng thành nghĩa là gì?
Bà ta rõ ràng là muốn nướng chín anh ta!! ( trong tiếng trung nướng chín và trưởng thành có mặt chữ giống nhau)
"Không! Đừng làm thế!"
"Đừng làm thế!! Tôi sai rồi!!! Tôi sai rồi!!!"
Hứa Thiên Tứ, người càng ngày càng cảm thấy sau lưng nóng lên, vừa vùng vẫy tuyệt vọng vừa cầu xin Chu Mỹ Trân thương xót.
"Ahhhhhhh! Bỏng chết mất, bỏng chết tôi rồi!"
Cùng với nhiệt độ của cột sắt ngày càng cao.
Tiếng hét của Hứa Thiên Tứ càng lúc càng trở nên thống khổ.
Thoáng chốc, đã có mùi thịt nướng trong không khí!
"Cầu xin bà, cầu xin bà, tha mạng cho tôi”.
"Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì!"
"Cho dù bà bảo tôi ăn cứt, tôi cũng sẽ ăn!"
Chu Mỹ Trân ra hiệu cho tên đàn ông bên cạnh.
Tên thuộc hạ lập tức hạ Hứa Thiên Tứ xuống khỏi cột sắt nóng.
Sau đó, Chu Mỹ Trân cởi áo khoác da trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Bà ta không mặc gì bên trong.
Sau khi Hứa Thiên Tứ và Chu Mỹ Trân kết hôn, họ đã chơi rất nhiều trò.
Hơn nữa còn ngày càng bi3n thái hơn.
Cơ thể của Chu Mỹ Trân, cũng đã trải qua một số cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng thực sự vẫn còn khá hấp dẫn đối với đàn ông.
Nhưng lúc này, Hứa Thiên Tứ không thể hứng lên nổi.
Bởi vì Chu Mỹ Trân đang ngồi trên ghế, trước mặt Hứa Thiên Tứ, từ từ dang rộng hai chân bà ta ra.
"Nào, uống nước tiểu của tôi đi”.
Hứa Thiên Tứ không thể quan tâ m đến cơn đau dữ dội trên lưng mình.
Như một con chó, nhanh chóng bò tới, thè chiếc lưỡi linh hoạt ra.
Ngay sau đó, Chu Mỹ Trân thoải mái nói: "Được, được lắm, thêm một chút nữa....Tiểu Linh"
"Có tôi”.
"Mang điện thoại lại đây”.
"Vâng!"
"Ngoài ra, tôi nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có một thằng con ở rể trông rất được. Cô đưa nó đến đây. Đúng lúc tôi cần nuôi thêm một con chó”.
"Vâng!"
Sau khi Chu Linh quay lưng bỏ đi, Chu Mỹ Trân vui vẻ nhìn thứ vẫn còn nóng hổi kia của Hứa Thiên Tứ rồi nằm xuống.
...
Lúc này, Triệu Đắc Hiền đang ngồi trong văn phòng, nhàn nhã ngắm mình trong chiếc áo choàng màu đỏ do một ông chủ tập đoàn nào đó gửi tới.
"Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột làm gián đoạn cảm xúc của Triệu Đắc Hiền.
Tuy nhiên, khi nghe thấy nhạc chuông của điện thoại di động, nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt Triệu Đắc Hiền.
Anh ta có hai cái điện thoại di động.
Điện thoại di động đang đổ chuông bây giờ là dành riêng cho những ông chủ của các xí nghiệp.
Trong trường hợp bình thường, chỉ cần điện thoại reo, tiền mặt trong tài khoản của anh ta sẽ nhiều hơn một chút.
Triệu Đắc Hiền vui vẻ nhấc máy.
Nhưng khi nhìn thấy ID người gọi, đó là Chu Mỹ Trân, tay anh ta đột nhiên run lên.
Cầm chiếc điện thoại gần như không chắc, suýt thì rơi xuống đất.
"Bà già ghê gớm này, gọi tới làm gì cơ chứ?"
"Không phải bà ta đã đến một hòn đảo nhỏ ở phía Nam để nghỉ dưỡng cùng một sao nam nổi tiếng rồi sao?"
Mặc dù trong lòng không hề muốn trả lời cuộc gọi này.
Nhưng Triệu Đắc Hiền đành phải gằn giọng và nhấn nút trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.