Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 338



Làm xằng làm bậy!

Kiêu ngạo hống hách!

Chính là sự xuất hiện của Triệu Đắc Hiền!

Tức khắc, hai tên cạnh anh ta dùng xẻng sắt đập “bịch bịch bịch”lên cánh cổng thủy tinh công nghiệp.

Hai tên nỗ lực đập, cánh cổng cuối cùng cũng vỡ.

Triệu Đắc Hiền dẫn đám người khệnh khạng bước vào.

Lúc này, nghe tin vậy Bùi Trí Liêm cũng vội vội vàng vàng xông xa.

Giờ Bùi Trí Liêm tóc tai rồi bời, quần áo xộc xệch.

“Sếp, cứu tôi, cứu tôi với!”

Bùi Trí Liêm nước mắt nước mũi giàn giụa chạy đến.

Anh ta chỉ đám phóng viên sau lưng nói: “Mấy người này đưa tin giả! Vu khống hãm hại ác ý! Nên nhốt bọn chúng lại!”

Triệu Đắc Hiền cười lạnh lùng.

Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn quanh một lượt.

Toát lên vẻ uy nghiêm.

Anh ta giẫm chân trực tiếp lên mấy băng ghế bên cạnh.

Cùng đó, chỉ tay vào đám người kia quát lớn: “Ai là người phụ trách ở đây!”

Hứa Mộc Tình cùng nhân viên đi ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Đắc Hiền.

“Tôi là Hứa Mộc Tình - giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Là Hứa Mộc Tình à? Cô có biết bản thân mắc lỗi gì không?”

“Tôi không biết, tập đoàn chúng tôi luôn luôn tuân thủ quy định”.

“Tất cả các dự án trước khi được thi công, đều được thông qua phê duyệt, tuyệt đối không có gì vi phạm quy định cả”.

Hứa Mộc Tình mới dứt lời, Triệu Đắc Hiền nắm lấy chiếc cốc bên cạnh, ném mạnh xuống đất.

“Choang!”

Chiếc cốc vỡ toang.

Đồng thời, tất cả phóng viên có mặt ở đó đều một phen sửng sốt.

Không ai nghĩ Triệu Đắc Hiền lại thô bạo như vậy.

Còn Triệu Đắc Hiền thấy đám người không ai lên tiếng, bỗng ngẩng đầu lên.

Anh ta thầm đắc ý.

Hừ, đây là đe dọa!

Phải cho đám dân đen này biết tay.

Anh ta lạnh lùng nói: “Cô là cái thá gì, nói không có là không có chắc? Ở đây, cô nói mà được à?”

“Tôi nói các người vi phạm, thì chính là các người vi phạm!”

Nói rồi, Triệu Đắc Hiền chỉ tay về bốn phía: “Xem mấy người làm được cái trò trống gì!”

“Ở đây là nội thành”.

“Một nơi phồn hoa đô thị, mấy người lại trồng cỏ trồng cây!”

“Các người đang tàn phá thiên nhiên”.

Ngông cuồng!

Kiêu ngạo!

Triệu Đắc Hiền thể hiện sự tức giận vô cùng sinh động.

Lúc này, tất cả mọi người trước mặt anh ta đều im lặng không nói gì.

Không có ai phản bác, lại càng không có ai nói gì!

Dường như tất cả đang nín thở.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Triệu Đắc Hiền vô cùng hài lòng.

Anh ta nhìn Bùi Trí Liêm, mắt ra hiệu ý nói phải học giống như tôi, cậu còn non lắm.

Búi Trí Liêm liên tục gật đầu, cười nịnh nọt.

“Còn nữa, những cái khác không nói, tòa nhà này vị phạm quy định xây dựng!”

“Ai cho phép các người xây thấp như vậy?”

“Ai cho phép các người xây như thế này?”

“Là ai cho các người dũng khí, để xây nên cái thứ quỷ quái này”.

“Là tôi”.

Lúc này, đằng sau không xa, có giọng đàn ông trầm ấm vọng tới.

“Ha ha! Tôi đã nói, ở đây chắc chắn có người dở trò”.

“Đúng thật! Cuối cùng cũng để tôi phát hiện ra!”

“Tôi muốn xem xem, là ai đã ăn gan hùm mật báo!”

Vừa nói, Triệu Đắc Hiền quay người.

Nhưng khi Triệu Đắc Hiền quay người lại liền ngây ra.

Anh ta há hốc mồm.

Mắt trợn tròn, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.

Tay run, chân run.

Thậm chí chiếc ghế dưới chân anh ta cũng đã phát ra tiếng động “cạch cạch cạch”.

Lúc này, đứng trước mặt Triệu Đắc Hiền là mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị.

Những người này, khiến cho Triệu Đắc Hiền hiếm khi lộ ra dáng cúi đầu khom lưng, khúm núm, đến xì hơi cũng không dám.

Người đàn ông lên tiếng khi nãy, lại là sếp lớn nhất ở Thành Hải!

Vị lãnh đạo này nổi tiếng cương trực công minh, ghét cái ác như kẻ thù!

Ngu rồi!

Ngây ra!

Triệu Đắc Hiền không hiểu tại sao nhưng sếp lớn này lại ở đây?

Chỉ là một nơi nhỏ bé, một tập đoàn ở nông thôn, vì sao lại có các sếp lớn như vậy ở đây?

Lúc Triệu Đắc Hiền ngẩn người, sếp Bành bình bịch bước tới, một chân đạp hùng hổ đạp lên ghế.

Lúc đó, chiếc ghế bị lật.

Triệu Đắc Hiền ngã xuống đất.

Triệu Đắc Hiền đập mông xuống đất, sếp Bành đứng trước mặt trịch thượng nhìn anh ta.

“Tôi đi lính mấy chục năm, ở chiến trường có mấy lần bị địch uy hiếp tính mạng”.

“Trên đời này, tôi hận nhất chính là loại người như cậu!”

“Vừa rồi, cậu diễu võ dương oai cái gì?”

“Cậu dựa vào cái gì mà đập đồ đạc ở đây?”

“Cậu nói cho tôi biết! Là ai cho cậu cái gan này?”

“Cậu nói kiến trúc ở đây vi phạm quy định? Vậy cậu nói cho tôi biêt, đã vi phạm ở đâu?”

“Hay là mồm cậu nói vi phạm, là nó vi phạm, cậu muốn làm gì thì làm?”

Giận dữ!

Gầm lên!

Vị lãnh đạo cứng như thép, hét lên giận dữ.

“Tôi nói cho cậu biêt, nếu bây giờ ở trên chiến trường, tôi đã bắn chết cậu rồi!”

Ngay lúc này, có một người đàn ông trung niên, xách túi đi đến,

Người đàn ông này họ Liễu, tên là Liễu Quát

Ông ta là chú của Liễu Bạch.

Đồng thời, khi Bùi Trí Liêm gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, chính là ông ta ngồi uống trà ở văn phòng cũng Bùi Đắc Hiền.

Liễu Quát đưa túi công văn cho Triệu Đắc Hiền, nói: “Vừa này anh đi vội vàng quá, có người đưa túi công văn này đến văn phòng anh”.

“Tôi thấy văn phòng không có ai, nên đem qua đây cho anh”.

Khi nhìn thấy túi công văn, con ngươi Triệu Đắc Hiền sắp rơi ra ngoài!

Đó là Chu Mỹ Chân mới cho người đưa tới!

Sếp Bành nói: “Trong đó đựng cái gì?”

Liễu Quát nói: “Tôi không rõ, giấy tờ của sếp, sao tôi dám tự ý bóc ra”.

Sếp Bành đá Triệu Đắc Hiền: “Đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người, mở túi giấy tờ ra cho tôi!”

Toàn thân Triệu Đắc Hiền giống như bị điện giật, không ngừng run lên.

Hai tay kéo khóa kéo của túi công văn ra, tiếng “roẹt roẹt” vang lên.

“Nhanh lên! Đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa!”

Sau khi Triệu Đắc Hiền mở túi công văn, bên trong có một ít lá trà.

Nhìn bề ngoài, những lá trà này không có giá trị gì.

Có thể dễ dàng mua được ở chợ.

“Sếp ơi, bên trong để một ít lá trà”.

“Thế à, bây giờ ông đem nhưng lá trà này pha nước để tôi uống”.

“Sếp à, những lá trà này đều là loại trà bình thường, không nổi tiếng”.

“Trước đây đến nước tiểu tôi còn uống rồi, bây giờ có cốc trà cũng không uống được à?”

Tay Triệu Đắc Hiền run rẩy.

Tim cũng run lên.

Anh ta mở hộp trà, bên trông không phải là lá trà.

Mà là một cuộn tiền mặt!

Sếp Bành trừng mắt, gầm lên!

Giống tiếng sấm sét lôi đình.

“Được lắm! Tôi nói ai là người cho cậu gan tày đình này, hóa ra là bọn người kia!”

“Có tiền, gan cũng to hơn, đúng không?”

“Có thể cậy thế bắt nạt dân chúng đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.