Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chu Mỹ Trân hoảng loạn.
Ngay cả khi bà ta đã bị bịt mắt lại.
Bà ta cũng có thể cảm nhận được cái cột sắt mà bà ta đang bị trói vào lúc này.
Đó là cái mà trước đây bà ta đã dùng để trói Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cuối cùng cũng đã lộ bộ mặt thật.
Anh ta xé miếng vải đang che mắt Chu Mỹ Trân.
Nhìn bà ta với vẻ mặt vô cùng hung dữ.
“Bốp!”
Khoảnh khắc miếng vải bị xé ra, Hứa Thiên Tứ đã tát mạnh vào mặt Chu Mỹ Trân một cái.
Cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, anh ta liền tát thêm mấy cái!
Hứa Thiên Tứ đánh nhiều đến mức anh ta bắt đầu thở hồng hộc.
Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung dữ.
Căn phòng này có khả năng cách âm rất tốt.
Tát cả mọi thứ được xây dựng để thỏa mãn sở thích bi3n thái của Chu Mỹ Trân.
Bên trong căn phòng có đủ loại s3xtoy.
Hứa Thiên Tứ tiện tay với lấy cây roi, vừa cười nhạo vừa quất mạnh vào người Chu Mỹ Trân.
“Sướng không con đàn bà đê tiện này? Sướng không!”
“Nói mau! Mau nói cho tao biết!”
Chu Mỹ Trân bị đánh đập liên tục la hét, đồng thời thốt ra những lời chửi bới Hứa Thiên Tứ vừa cay nghiệt vừa ác độc.
“Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
“Tao sẽ băm mày ra làm trăm mảnh làm thức ăn cho chó!!”
Hứa Thiên Tứ vớ lấy chiếc giày cao gót bên cạnh và đập mạnh vào khuôn mặt đã chỉnh sửa hàng chục lần của Chu Mỹ Trân.
Phần gót cứng của giày cao gót khiến Chu Mỹ Trân bị vẹo mũi.
Hứa Thiên Tứ nói một cách hằn học: “Không kịp nữa rồi!”
“Con mụ đàn bà chiết tiệt này, ngày nào cũng cho rằng mình xinh đẹp như tiên nữ”.
“Bây giờ tao nói cho mày biết, trong số tất cả những người đàn bà tao từng gặp, mày là loại xấu nhất, ghê tởm nhất!”
“Mỗi ngày mày đều xịt nước hoa vào đũng qu@n thì có tác dụng gì?”
“Mỗi lần tao cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi hôi thối tanh nồng như mùi cá chết”.
“À không! Không phải mùi cá chết”.
“Đấy là mùi của xác chết!”
“Cơ thể mày đã mục nát thối rữa lắm rồi, khắp người mày không có một chỗ nào là sạch sẽ cả, con đàn bà rác rưởi như mày!”
Hứa Thiên Tứ càng mắng càng hăng.
Trong khi chửi bởi, anh ta liều mạng đánh Chu Mỹ Trân bằng tất cả những gì anh ta vớ được xung quanh.
Sau khi đánh xong một hồi, Hứa Thiên Tứ cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa.
Anh ta cầm chiếc điều khiển này đến trước mặt Chu Mỹ Trân, nở một nụ cười vô cùng xấu xa.
“Mày chắc là biết cái điều khiển từ xa này dùng để làm gì đúng không?”
Chu Mỹ Trân đã bị Hứa Thiên Tứ đánh cho hộc máu mồm.
Khi nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa, bà ta hét lên một cách kinh hoàng.
“Đừng mà, đừng mà! Đừng giết tôi!”
“Bây giờ anh muốn gì tôi lập tức đưa cho anh!”
“Những việc anh làm trước đây tôi đều sẽ bỏ qua hết!”
“Sau này, tôi chỉ có một người chồng là anh, tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ của mình cho anh!”
“Ha ha ha ha ha!” Hứa Thiên Tứ cười lớn.
“Mày cho rằng tao sẽ tin mấy lời này của mày sao?”
“Mày là đồ phụ nữ vừa già vừa xấu vừa bẩn”.
“Bây giờ nếu như tao thả mày ra, mày nhất định sẽ dùng mọi cách ghê tởm nhất để gi3t chết tao”.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Thiên Tứ đã ấn nút của chiếc điều khiển.
Tiếng bíp vang lên.
Cột sắt bắt đầu nóng lên từ từ.
Chu Mỹ Trân hoảng sợ.
Cơ thể bà ta không ngừng run rẩy, giãy dụa trong tuyệt vọng.
“Thật mà! Thật mà! Tôi giấu rất nhiều tiền ở một nơi!”
“Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi lập tức nói cho anh biết nơi này ở đâu!”
“Nơi giấu tiền ngoài tôi ra thì không một ai biết cả!”
Nghe đến đây, hai mắt Hứa Thiên Tứ sáng rực lên.
Tuy nhiên, anh ta không tắt hệ thống sưởi của các cột sắt.
Ngược lại, anh ta khoanh hai tay trước ngực và nhìn Chu Mỹ Trân bằng ánh mắt chế nhạo.
“Tao cho mày một cơ hội sống”.
“Bây giờ mày nói cho tao biết tiền được giấu ở đâu”.
“Khi nào mày nói thì tao mới tắt máy sưởi”.
Cột sắt lúc này càng lúc càng nóng.
Chu Mỹ Trân là người được nuông chiều từ nhỏ, không thể nào chịu đựng được sự tra tấn như vậy.
Bà ta lập tức nói cho Hứa Thiên Tứ biết nơi bà ta giấu tiền.
Hứa Thiên Tứ sau khi nghe xong đột nhiên cười lạnh.
Anh ta nhấc chân lên cao.
Trước mặt Chu Mỹ Trân.
Đạp xuống một nhát!
“Bộp!”
Điều khiển từ xa vỡ làm đôi!
Tuy nhiên!
Sức nóng của cây cột sắt vẫn không dừng lại.
“Đừng mà!”
“Cứu với!”
“Cứu tôi với!!”
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một bộ vest và đôi giày da mặc vào.
Khi anh ta đang mặc quần áo, tiếng than khóc kêu gào của Chu Mỹ Trân càng trở nên thảm thiết hơn.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt cháy!
Khi Hứa Thiên Tứ đã ăn mặc chỉnh tề, anh ta bịt mũi, quay đầu về phía Chu Mỹ Trân, khắp người bà ta đã đỏ bừng bừng, anh ta mỉm cười vẫy tay.
“Con mụ già, mày đã hưởng phúc bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ chết là được rồi đấy!”
Nửa tiếng sau.
Hứa Thiên Tứ ngồi trên một chiếc tàu lậu hướng về phía Đảo Quốc.
Anh ta đứng trên mũi tàu, nhìn mặt biển dưới màn đêm, ánh mắt anh ta hằn lên một tia hận thù.
“Lý Phong, Hứa Mộc Tình, chúng mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ trở lại!”
......
Lúc này, Đàm Xuân Linh làm theo lệnh của Chu Mỹ Trân, thành công đánh lạc hướng đám cao thủ bên cạnh Lý Phong.
Trong đó bao gồm cả Cam Hưng Bá.
Sau khi Đàm Xuân Linh xác nhận không có ai bên cạnh Lý Phong, cô ta mới đứng trước mặt Lý Phong.
Lúc này, hai người Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng.
Đàm Xuân Linh đột nhiên xuất hiện khiến Hứa Mộc Tình ngây ra một lúc.
Khi cô nhìn thấy người phụ nữ có vóc dáng và thân hình còn cường tráng hơn cả đàn ông này, khiến cô phải quan sát cô ta cẩn thận.
Lý Phong dường như đoán được Đàm Xuân Linh sẽ xuất hiện, sắt mặt bình thản nhìn cô ta.
Đàm Xuân Linh đi thẳng về phía Lý Phong.
Vừa đi vừa nói: “Lý Phong, nếu như anh không muốn bị thương thì buông tay người phụ nữ đó ra và đi theo tôi”.
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
Mặc dù Hứa Mộc Tình đã sẵn sàng đối đầu với tình địch của mình.
Nhưng không ngờ rằng tình địch của mình lại là người phụ nữ cường tráng như vậy.
Hứa Mộc Tình kéo nhẹ tay Lý Phong, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Chồng, khẩu vị của anh cũng mặn thật đó”.
Nhìn người phụ nữ cơ bắp chắc như gân bò ở trước mặt.
Hứa Mộc Tình đột nhiên có một ý nghĩ rất kỳ lạ.
Cô nghĩ nếu như mình là đàn ông sợ là cũng không thể nói chuyện được với người phụ nữ này.
Cứ cảm thấy người phụ nữ này cứng nhắc như một tảng núi.
Lý Phong đứng bên cạnh cũng lười giải thích.
Anh giơ tay lên và búng tay một cái.
Lúc này, trong bụi cây phía Nam, một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh không kém bước ra.
Người này chính là Cam Hưng Bá.
Cam Hưng Bá cười hề hề bước đến trước mặt Đàm Xuân Linh.
Hắn vỗ ngực nói: “Em gái à, em không phải là gu của đại ca, hay là em đi với anh đi”.
Đàm Xuân Linh không ngờ Cam Hưng Bá lại xuất hiện ở đây.
Trong mắt cô ta hiện lên chút hoảng sợ.
Tuy nhiên, cô ta hiểu rất rõ tính cách của Chu Mỹ Trân.
Lần đầu tiên thất bại, Chu Mỹ Trân đã tha cho cô ta.
Nhưng nếu như lần thứ hai lại thất bại, cô ta sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Hôm nay phải dùng mọi cách để bắt được Lý Phong.
Nghĩ đến đây, Đàm Xuân Linh lập tức nổi giận đùng đùng.
Cô ta dùng hết sức lực của mình.
Giống như một chiếc xe tải lớn đang tăng tốc, đâm uỳnh vào người Cam Hưng Bá.
Nắm đấm và cơ bắp của hai người va đập vào nhau.
Va đập!
Va đập!
Âm thanh va đập liên lục vang lên trong không trung.
“Được lắm! Em gái à, nắm đấm của em thật mạnh mẽ, làm người phụ nữ của anh đi!”
“Đi chết đi!” Đàm Xuân Linh tức giận chửi lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.