Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Lúc này Lý Hùng đã mặc áo khoác vào.
Anh lạnh lùng nói với tất cả những người trước mặt: "Những ai không làm được hay sợ chết thì có thể ra khỏi đây ngay bây giờ".
Lý Hùng vừa dứt lời, trong đám đông vang lên giọng của một nam một nữ.
"Để tôi!"
Tiếp đó, người phụ nữ da ngăm ngày hôm qua và Trương Bằng Phi cùng đứng ra khỏi hàng.
Hai người nhìn nhau rồi bắt đầu kéo lốp xe đi về phía trước.
Tuy vậy, trọng lượng của cái lốp này nặng hơn những gì bọn họ tưởng tượng nhiều.
Vốn thể lực của Trương Bằng Phi khoẻ, vì thế anh ta kéo lốp cũng nhanh hơn một chút.
Người phụ nữ da ngăm thì tụt lại hẳn phía sau Trương Bằng Phi.
Thời gian Trương Bằng Phi kéo lốp chạy hết năm phút.
Mà lúc này, anh ta đã thở không ra hơi.
Vừa mới nhúng đầu vào chậu nước, Trương Bằng Phi đã sặc, ho sù sụ.
Chưa được mười giây, anh ta bỏ cuộc với gương mặt đỏ bừng bừng.
Mà người phụ nữ da ngăm thì đã mười phút trôi qua nhưng cô ta vẫn chưa kéo được cái lốp xe đến đích.
Thấy vậy, Lý Hùng thất vọng lắc đầu, anh quay người đi khỏi đó.
Lúc này, Trương Bằng Phi bỗng hét to.
"Tôi không tin anh làm được những điều này ngay từ lần đầu tiên".
"Tuy bây giờ anh rất giỏi, nhưng nếu chúng tôi trải qua quá trình rèn luyện gian khổ thì cũng sẽ làm được như vậy!"
Lý Hùng hơi sững lại rồi quay đầu nhìn Trương Bằng Phi.
"Tôi cho các anh một tháng".
"Nếu trong vòng một tháng mà không làm được thì cầm tiền rồi biến khỏi đây!"
Lý Hùng vừa mới đi được mấy bước, Lý Nhị Ngưu đã đuổi theo.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể tham gia tuyển chọn không?"
Lý Hùng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi!"
"Rõ! Nhất định tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ông chủ!"
Lúc này, trong văn phòng tại công xưởng đang rối tung rối mù.
Tập đoàn Lăng Tiêu thành lập mang đến cho mọi người một nguồn động lực và sự tự tin to lớn.
Vốn ai cũng hăng hái quyết tâm làm việc.
Nhưng sáng nay, tất cả các nhà cung cấp đồng loạt ngừng cung cấp nguồn hàng, hơn nữa ai cũng gọi điện thoại tới đòi tiền.
"Giám đốc Dương, trước đó chúng ta đã thống nhất qua điện thoại rồi mà?"
"Các anh gửi lô sắt này cho chúng tôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho các anh".
"Giám đốc Trần, giám đốc Trần, anh nghe tôi nói đã, tập đoàn chúng tôi vừa mới thành lập, hiện giờ...".
"Mẹ kiếp! Lại cúp máy nữa".
Lưu Ái Quốc – người phụ trách dự án công trình này, lấy tay vỗ vào đầu một cái rất mạnh.
Anh ta nhăn nhó nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc bây giờ phải làm sao? Những người này bây giờ ngay cả điện thoại của chúng ta cũng không tiếp".
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà".
Hứa Mộc Tình cũng sầu não nói.
Bởi cô cũng gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi.
Bên kia một là không nghe, hai là nói chuyện với giọng rất khó chịu, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
"Tổng giám đốc, cô nói xem, liệu có phải có người cố ý gây khó dễ cho chúng ta không? Chẳng lẽ là người của tập đoàn Thái An sao?"
Đúng lúc tất cả đang nhốn nháo, xôn xao thì Lý Hùng từ bên ngoài đi vào phòng làm việc.
Văn phòng đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu khủng khiếp của Lý Hùng.
Tất cả người có mặt ở đây không ai dám ho he to tiếng trước mặt anh.
"Sao thế? Có chuyện gì phiền lòng ư?", Lý Hùng hỏi Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình biết nếu nói chuyện này cho Lý Hùng biết, anh nhất định có thể giải quyết rất nhanh chóng.
Nhưng cô không muốn lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.
Điều này không có nghĩa là cô cố tỏ vẻ.
Mà là cô muốn chứng minh bản thân với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình lắc đầu, sau đó tìm đại một cái cớ ậm ừ cho qua.
Sau đó hai người cùng nhau về công ty.
Nhân viên lễ tân báo Lưu Đức Luân đến rồi, đang đợi ở trong phòng tiếp khách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.