Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 42



Sau khi Lý Hùng đi về phía phòng tiếp khác, Hứa Mộc Tình dẫn theo thư ký, lái xe tới ngân hàng ngay.

“Anh ạ!”

Lý Hùng bước vào phòng tiếp khách, Lưu Đức Luân đang ngồi uống trà vội đứng lên, cung kính chào anh.

Lưu Đức Luân thì hơn tuổi Lý Hùng.

Nhưng khi đối mặt với Lý Hùng, anh ta vẫn gọi Lý Hùng là “Anh”.

Như vậy đã thể hiện sự tâm phục khẩu phục của anh ta đối với Lý Hùng, có một người anh máu mặt như thế, anh ta cũng cảm thấy rất vinh dự.

“E là Đông Hải sắp loạn đến nơi rồi!”

Câu nói là do Lưu Đức Luân nói ra, nếu người khác nghe thấy thì chắc đã sợ mất mật rồi.

Nhưng Lý Hùng vẫn thản nhiên ngồi xuống, nói: “Cụ thể là sao, anh nói tôi nghe thử”.

“Đêm qua có mấy chỗ xảy ra ẩu đả, tranh chấp”.

“Mấy thế lực của Đông Hải cũng đều tham gia”.

“Mục đích của bọn họ là cướp địa bàn của hai anh em Báo Đen và Hắc Long”.

“Trong đó có Vương Cao Ba là lãi nhất, trong một đêm sản nghiệp chủ yếu của Báo Đen và Hắc Long đều bị hắn cướp hết!”

Lý Hùng vẫn điềm nhiên: “Nói tiếp đi”.

Lưu Đức Luân càng ngày càng nể phục người anh này.

Không chỉ thực lực vô cùng mạnh mà tố chất tâm lý cũng vượt xa người bình thường.

Đông Hải bây giờ hỗn loạn như thế này mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thế mới gọi là có khí phách chứ!

Lưu Đức Luân cũng âm thầm lấy Lý Hùng làm gương.

“Lần này Hắc Long về Đông Hải không chỉ đơn giản là báo thù cho Báo Đen”.

“Hắn là quân tiên phong của Trương Toàn Vũ, đến đây để dọn đường cho Trương Toàn Vũ”.

Khi nhắc tới cái tên Trương Toàn Vũ, dù là nhân vật máu mặt tầm cỡ ở Đông Hải như Lưu Đức Luân cũng phải trùng xuống.

Rõ ràng Lưu Đức Luân rất e dè người này.

“Đông Hải là một miếng thịt béo”.

“Lần này Vương Cao Ba nuốt địa bàn của Hắc Long, Trương Toàn Vũ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”

“Một khi Trương Toàn Vũ dẫn quân tới Đông Hải, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất phiền phức!”

“Có gì mà phiền, chẳng qua chỉ là thằng hề gây rối chứ có gì”.

Lý Hùng nói câu này khiến Lưu Đức Luân cười khổ trong lòng.

“Tên Trương Toàn Vũ này đối với anh thì chỉ là thằng hề”.

“Nhưng đối với những người gốc Đông Hải như chúng tôi thì hắn là một kẻ thù đáng gờm đấy!”

Lý Hùng hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đối mặt với Lưu Đức Luân.

Lưu Đức Luân bỗng rùng mình một cái!

Ánh mắt này là sao?

Sắc bén!

Sâu xa!

Dường như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ trên đời này!

“Lưu Đức Luân, nếu anh đã gọi tôi một tiếng ‘Anh’, thì cũng phải mang tinh thần của tôi”.

Một câu nói vô cùng đơn giản.

Nhưng lại khiến Lưu Đức Luân nhiệt huyết bừng bừng.

Anh ta không biết thân phận thực sự của Lý Hùng là gì.

Nhưng anh ta biết Lý Hùng vô cùng vô cùng giỏi!

Anh ta cảm giác được khí thế cao ngạo thực sự là gì toát ra từ Lý Hùng.

Lưu Đức Luân lập tức đứng lên, nghiêm túc nói.

“Anh cứ yên tâm!”

“Cho dù là Trương Toàn Vũ hay là thần thánh phương nào tôi cũng sẽ đều khiến họ một đi không trở lại”.

“Bây giờ tôi sẽ huy động các mối quan hệ, bình ổn lại thế loạn này”.

“Đừng”.

Lúc này, mắt Lý Hùng lóe lên một tia sắc bén.

“Không bỏ cái cũ thì làm sao có cái mới được. Muốn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không vứt đi mấy đồ vô tích sự thì sao có thể dọn sạch bụi bặm trong góc đây?”

“Thế lực ngầm ở Đông Hải đã ‘bẩn’ bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải ‘dọn sạch’ rồi”.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đã lái xe tới ngân hàng Đông Hải.

Khi cô cùng thư ký đi vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng Đông Hải thì nhận ra Hứa Hải Phong cũng ở đây.

Hứa Hải Phong nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta cười nhưng không có ý gì tốt đẹp.

Hứa Mộc Tình chuẩn bị lên tiếng thì giám đốc ngân hàng đã khinh khỉnh cất tiếng: “Cô Hứa, cô không nhìn thấy tôi đang có khách à?”

“Giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã hẹn với anh qua điện thoại rồi mà”, Hứa Mộc Tình vội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.