Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong: “Vậy anh cẩn thận, đừng để bị lỗ nhé”.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh nói: “Chị, người có thể khiến anh rể chịu lỗ, căn bản là không tồn tại trên thế giới này!”
Trong phòng tiếp tân.
Hậu Thư Hạo đang ung dung thưởng thức trà.
Hậu Thư Hạo nói với nhân viên lễ tân: “Trà của các cô ở đây ngon phết, là ai pha vậy?”
Lễ tân chỉ cười không nói.
Hậu Thư Hạo đã nhận ra được hương vị từ loại trà này.
Trà mà trước đây Raven pha về cơ bản cũng có hương vị tương tự như vậy.
Mùi thơm dễ chịu.
Dư vị ngọt ngào.
Tuy nhiên, Raven đã chết.
Nghĩ đến Raven, bây giờ Hậu Thư Hạo vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Người phụ nữ này nếu như giữ lại bên cạnh hắn, đối với hắn chính là một cánh tay trợ giúp đắc lực.
Nhưng xét cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một công cụ.
Dùng xong rồi thì có thể vứt đi.
Khi đang suy nghĩ, Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên bước vào.
Hậu Thư Hạo vừa nhìn thấy Lý Phong liền mỉm cười.
Hắn vẫn mang phong thái tao nhã như thường ngày.
Mặc dù Hậu Thư Hạo đang ngồi, nhưng hắn cảm thấy hắn cao quý hơn bất kỳ ai trong căn phòng này.
Sự tồn tại của hắn chính là một cảnh quan trong phòng.
Nhìn Lý Phong ăn mặc.
Luộm thuộm!
Rẻ tiền!
Loại quần áo này đừng nói đến mặc.
Cho dù chỉ vô tình xuất hiện trong mắt hắn, hắn cũng cảm thấy rẻ tiền.
Lý Phong lấy một chiếc ghế, ngồi trước mặt Hậu Thư Hạo.
“Vị thiên tài ngàn năm mới có một này hôm nay đến công ty chúng tôi có việc gì sao?”
“Hừm....”
Hậu Thư Hạo trầm mặc cười.
“Giám đốc Hứa đâu rồi?”
“Vợ tôi rất bận, mấy cái loại tép riu không phải muốn gặp là được gặp đâu”.
Nụ cười trên mặt Hậu Thư Hạo càng thêm phần tự tin.
Trong mắt Lý Phong thì lại thành rất thô tục!
Bẩn thỉu!
“Giám đốc Hứa không ở đây, nói với anh cũng vậy”.
“Tôi đến để nhắc nhở mấy người, nếu như bây giờ quỳ xuống! Dập đầu! Xin lỗi! Nhận thua!”
“Ít nhất thì còn có thể giữ lại cái mạng”.
“Tôi sẽ cho anh một con đường sống”.
Hậu Thư Hạo mở miệng.
Một ít nước bọt phun ra.
Lý Phong nhẹ nhàng phẩy tay.
Một cơn gió dữ dội thổi qua!
Ngay lập tức!
Hai đồng tử của Trương Tam, người vẫn luôn đứng sau lưng Hậu Thư Hạo giãn ra.
Bóng hình của ông ta lóe lên, ngay lập tức đứng trước mặt Hậu Thư Hạo.
Nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lý Phong sắc mặt bình thản nói: “Đừng căng thẳng”.
“Vừa nãy cậu đây nói nhiều quá, nước bọt bắn hết ra, nên tôi chỉ vẩy đi thôi”.
Hậu Thư Hạo nắm chặt nắm đấm.
“Anh...”
Lý Phong dửng dưng nói: “Đứng dậy rồi, thì đừng ngồi xuống nữa”.
“Mau chóng cút đi”.
“Nếu như anh còn ngồi thêm một hai giây nữa, tôi sẽ không nhịn được mà ra tay đánh anh tàn phế đấy”.
“Đường đường là thiên tài ngàn năm có một của nhà họ Hậu, lại bởi vì nói ra mấy câu ngu xuẩn mà bị người ta đánh cho tàn phế thì không hay lắm đâu nhỉ”.
“Hừ!”
Hậu Thư Hạo hừ lạnh một tiếng.
Hắn cũng chả buồn tranh luận với Lý Phong.
Thiếu hiểu biết!
Ngu dốt!
Ngông cuồng!
Trong mắt Hậu Thư Hạo, Lý Phong chính là một kẻ ngu xuẩn cực độ.
Hắn cảm thấy nhà họ Lý đổ quá nhiều tài nguyên để bồi dường một kẻ ngu si như thế này thật không đáng.
Nhưng tất nhiên là hắn cảm thấy nực cười nhiều hơn.
Khi Hậu Thư Hạo bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu, hắn dang rộng hai tay.
Hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.
Hắn tràn đầy tự tin
Đầy tham vọng.
Hắn biết, Lý Phong nhất định sẽ không sống sót qua đêm nay.
Không lâu sau, hắn và Nữ hoàng phố Wall sẽ cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Lúc này, cửa sổ bên cạnh phòng tiếp tân.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Hậu Thư Hạo bước vào chiếc xe hơi sang trọng rồi từ từ lái đi.
Cậu ta quay đầu nhìn Lý Phong: “Anh rể, cái tên Hậu Thư Hạo này chém gió dễ sợ”.
“Nếu như em là anh, em sẽ dùng nắm đấm để chào hỏi hắn ta”.
Lý Phong mỉm cười nhận lấy một tách trà thơm từ Raven.
“Không vội, không vội”.
“Anh rể còn không vội nữa, cái tên khốn khiếp đó đã đến tận nhà chúng ta khoe mẽ rồi đây này!”
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên với vẻ mặt lo lắng, Lý Phong đột nhiên hỏi một câu: “Em biết vì sao phải giết chó vào mùa nóng không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Raven cũng là lần đầu tiên nghe thấy câu này.
Cô ta đứng đằng sau Lý Phong, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Bởi vì lúc đó chó béo nhất”.
“Chó con khi lớn rồi, không cần phải dựa vào chó mẹ nữa”.
“Chó con cũng có thể thay chó già canh giữ nhà cửa”.
Hứa Hạo Nhiên biết rằng Lý Phong từ trước đến nay không bao giờ động đến thịt chó.
Nhà bọn họ cũng không ăn thứ này.
Lý Phong đột nhiên nói câu này, nhất định là có ý khác.
Hứa Hạo Nhiên cười hi hi hỏi Lý Phong: “Anh rể, con chó vừa nãy mà anh nhắc đến chắc là Hậu Thư Hạo đúng không”.
Lý Phong một hơi uống hết chén trà thơm.
“Gia tộc Hậu Thị đã hoạt động ở thủ đô và khu vực lân cận trong nhiều năm”.
“Chúng ta đến Thiên Môn chưa lâu, nếu muốn có được chỗ đứng ở Thiên Môn, chúng ta cần phải nhổ sạch tận gốc thế lực của gia tộc Hậu Thị”.
“Nếu như tên Hậu Thư Hạo này không đến đây, anh còn đang đau đầu không biết dùng cách gì để một phát tóm gọn tất cả bọn chúng”.
“Nhưng bây giờ tên Hậu Thư Hạo đên rồi, tất cả mọi vấn đề đã có cách giải quyết”.
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay.
“Em hiểu rồi!”
“Ý của anh rể là, chúng ta càng ép hắn ta, hắn ta sẽ kêu gọi thêm càng nhiều người nhà của hắn ra để đối phó với chúng ta”.
“Đợi đến khi gọi hết tất cả đám người ấy ra rồi, có nghĩa là ở Thiên Môn sẽ không còn thế lực của gia tộc Hậu Thị bọn chúng nữa!”
“Đến lúc đó, tên Hậu Thư Hạo này chính là con chó trong mùa nóng, có thể thịt được rồi!”