Nhưng bây giờ sau khi gặp trực tiếp ở ngoài, hắn mới biết Hứa Mộc Tình thực sự xinh đẹp, hơn nữa còn rất có sức hút.
Quan trọng nhất là cô vẫn còn “nguyên” tem mác.
Thời buổi này con gái như thế là cực hiếm.
“Đi thôi! Bây giờ tôi đang rất nóng lòng đi chơi với em họ cậu lắm rồi!”
Hứa Thiên Tứ vội đáp: “Hay là chúng ta đợi thêm đi”.
“Ép cô ta vào đường cùng, cô ta mới hoàn toàn phục tùng anh!”
Bốp!
Hoàng Du Quảng quay người cho Hứa Thiên Tứ một cái bạt tai vào mặt.
“Tao là ai?”
“Anh, anh là anh Hoàng ạ?”, Hứa Thiên Tứ ôm mặt, cười nịnh bợ.
“Đúng, tao là Hoàng Du Quảng!”
“Là con trưởng dòng họ danh giá nhất tỉnh Giang Châu!”
“Trong cả cái tỉnh Giang Châu này có con đàn bà nào mà tao không chiếm được không?”
“Có con đàn bà nào mà không muốn nằm dưới tao thử cảm giác không?”
“Tao muốn chơi con em họ mày đã là nể mặt cô ta lắm rồi!”
“Vâng, vâng. Bây giờ chúng ta sẽ tới tập đoàn Lăng Tiêu. Hiện giờ bọn chúng chắc chắn là đang mong chờ sự xuất hiện của anh lắm!”, Hứa Thiên Tứ nịnh hót.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình cùng thư ký vừa mới bước vào sảnh thì đã có người hớt hải chạy tới.
“Tổng giám đốc không hay rồi!”
“Có rất nhiều người muốn nghỉ việc!”
Người kia vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra.
Mười mấy thanh niên nam nữ đủ cả, chống nạnh hếch mặt đi ra.
Lúc đi lướt qua Hứa Mộc Tình, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ, tập đoàn cái mẹ gì. Mới thành lập được có mấy ngày mà đã lụi bại thế này rồi”.
“Nghe nói, ngày xưa là bọn họ đi làm thuê cho người ta. Cũng chẳng biết giở mưu hèn kế bẩn gì mà lại giành được tập đoàn này”.
“Rõ ràng là ăn mày nhưng lại bắt chước người ta đòi vay tiền làm ăn lớn. Tôi nhổ vào!”
Nhìn đám người cao ngạo này.
Hứa Mộc Tình vẫn nhẫn nhịn.
Lúc này, bỗng có một con Rolls-Royce dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, Hoàng Du Quảng ngông nghênh đi vào.
Lúc đám nhân viên kia nhìn thấy Hoàng Du Quảng thì ai nấy đều sáng mắt lên.
Trong số đó, một cô gái ăn mặc thời thượng vội tiến lên phía trước.
“Xin hỏi anh có phải anh Hoàng không?”
Hoàng Du Quảng liếc mắt sang, hếch đầu nói: “Sao cô lại biết tôi?”
“Anh Hoàng, hồi trước tôi đã từng gặp anh ở tỉnh. Tối đó chúng ta còn cùng nhau uống rượu ở quán bar nữa đấy”.
Hoàng Du Quảng đưa mắt đánh giá, mặt cô ta không xinh nhưng dáng cũng ngon nghẻ đấy.
Hắn gật đầu nhẹ: “Lát nữa cô về thay đồ”.
“Mặc một bộ hầu gái vải ren, bên dưới là tất lưới. Sau đó tới phòng Vip khách sạn Hoàng Quan đợi tôi”.
“Vâng em đi ngay đây”.
Cô gái vẻ mặt xúc động, dường như được Hoàng Du Quảng hỏi tới là một chuyện vô cùng vinh dự vậy.
Đám người đằng sau cô ta cũng có rất nhiều người bắt đầu vây tới.
Hoàng Du Quảng thì ngông nghênh như cấp trên tới để kiểm tra, trông rất ngạo mạn.
Lúc này, hắn dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Trước đó tôi đã nói với cô rồi, ở cái tỉnh Giang Châu này không có chuyện gì mà Hoàng Du Quảng tôi không làm được”.
“Nhân lúc tôi vẫn còn đang có chút hứng thú với cô thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đi”.
“Rồi phục vụ, làm tôi vui vẻ trong một tuần sau đó”.
“Tôi sẽ đích thân gây dựng lại tập đoàn cho cô”.
“Thế nào? Điều kiện này vô cùng hấp dẫn phải không?”
“Nói thật với cô, cả cái tỉnh Giang Châu này không có mấy ai được thế đâu. Cô Hứa nên cảm thấy vinh dự vì điều đó”.
Hoàng Du Quảng vừa dứt lời, đám bậu xậu đằng sau cũng chen vào nói, ra điều khuyên nhủ Hứa Mộc Tình.
Lúc này, cửa thang máy lại mở.
Lý Hùng ung dung đi ra.
Anh vừa xuất hiện, Hứa Thiên Tứ lập tức lên tiếng coi khinh.