Theo quan điểm của hắn, những việc hắn đã làm trên đất Mễ có thể nói là sống để bụng chết mang đi!
Hậu Thụy Niên cười hả hê.
"Mày có thể đánh lừa lũ người nước ngoài đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia chứ đừng hòng mà qua mặt được tao”.
"Nực cười nhất là khi đó tao cứ nghĩ rằng đó cũng là mưu kế của mày”.
"Mày vẫn là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu này”.
"Nhưng đến bây giờ tao mới nhận ra mày cũng chỉ là một thằng ngu thôi”.
Nói đến đây, trong mắt Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một tia nghiêm nghị.
Bàn tay ông ta bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh hơn.
"Bố, bố…”
"Để mày có thể tiếp quản gia tộc”.
"Để mày phát triển trong một môi trường an toàn”.
"Tao đã gửi anh trai của mày ra nước ngoài và để nó trải qua quá trình huấn luyện tàn nhẫn và vô tình nhất”.
"Nó vẫn sống sót trong một môi trường khắc nghiệt như vậy đấy”.
"So với mày, nó mới thực sự là thiên tài!"
"Mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi!"
"Ặc!"
Hậu Thư Hạo nắm chặt tay Hậu Thụy Niên.
Hắn hoảng sợ!
Hắn giãy dụa!
Hắn cầu xin sự thương xót!
Vì sợ hãi.
Vì khiếp sợ.
Từ đũng quần của hắn có một thứ chất lỏng hỗn hợp màu vàng vô cùng hôi hám chảy xuống.
Trong mắt Hậu Thụy Niên lại thêm một tia sáng khác.
Ghê tởm!
"Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thật của mày này!"
"Vừa gặp chuyện gì đấy bất trắc một cái là cuống lên ngay”.
"Cái loại mày là phế vật chứ thiên tài cái mẹ gì?"
Nước mắt Hậu Thư Hạo không ngừng tuôn trào.
Hắn van xin: "Bố, con sai rồi, tha cho con".
"Con sẽ ra nước ngoài để anh cả về. Con không cần gia sản gì hết”.
Hậu Thụy Niên đột nhiên phá lên cười.
"Hahahaha!"
"Mày tưởng rằng mày giết Brad rồi thì mày vẫn sống được chắc?"
"Nếu không phải do mày xen vào, thì anh Brad và Lý Phong làm sao có thể đối đầu với nhau được!"
"Anh ta làm sao có thể bị cao thủ nhà họ Lý giết chết được!"
"Còn cái loại ngu nhà mày, do thù hận mà còn bịa đặt ra”.
"Những cao thủ ngoại tộc này đều bị thằng rác rưởi Lý Phong giết chết”.
"Mày nghĩ tao ngu chắc!?"
"Tao sẽ tin mấy lời nói ngu xuẩn đó của mày chắc!?"
Tiếng gầm của Hậu Thụy Niên ngày càng lớn, lực bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh.
"Bố, bố, bố, bố, bố…”
"Rắc!!"
Hậu Thụy Niên bẻ cổ Hậu Thư Hạo!
Ông ta ném Hậu Thư Hạo xuống đất và lạnh lùng nói: "Vì gia tộc, mày nhất định phải chết”.
"Nếu mày không chết, tao cũng không biết nói sao với giáo chủ”.
Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức hô lên.
"Người đâu!"
Quản gia vội vàng từ ngoài bước vào.
Khi nhìn thấy thi thể của Hậu Thư Hạo trên mặt đất, đồng tử của ông ta giãn ra, khuôn mặt ông ta tái đi.
Hậu Thụy Niên vô cảm nhìn quản gia: "Ông lập tức gửi tin con trai tôi bị Lý Phong giết chết cho sư môn của nó”.
"Đồng thời, cũng mang một bức ảnh và video của Hứa Mộc Tình theo”.
"Xem con trai của chưởng môn có hứng thú với Hứa Mộc Tình không?"
"Nếu có hứng thú, thì bảo bọn họ cử người qua, tôi sẽ làm mai cho con ông ta”.
"Vâng!"
Quản gia nhanh chóng xoay người rời đi.
"Chờ một chút”.
Hậu Thụy Niên lại nói: "Ông lập tức gửi một bức điện báo cho cậu cả Hậu Thư Du bảo nó về!"
...
Cố Ngôn Hi lại bị mất ngủ.
Vì hôm đó Lý Phong xông vào phòng khách sạn và cứu cô ấy.
Cô ấy đã mất ngủ mấy ngày nay rồi.
Chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên hình ảnh của Lý Phong.
Mặc dù trước đây cô ấy cũng thích Lý Phong.
Nhưng không quá như bây giờ.
Bây giờ, chỉ cần nghe thấy tên Lý Phong thôi, thì tim cô ấy lập tức đập nhanh hơn.
Lúc đi tắm, tâm trí cô ấy cũng tưởng tượng ra cơ thể cường tráng của Lý Phong.
Đôi khi, còn mơ đến cảnh Lý Phong cởi quần áo.
Mặc dù Cố Ngôn Hi đã nhiều lần nói với bản thân, cô ấy và Lý Phong tuyệt đối không thể.
Bởi vì trong mắt Lý Phong, chỉ có Hứa Mộc Tình.
Nhưng cô ấy vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Cô ấy bị mất ngủ liên tục.
Cảm giác ngồi một mình trong bóng tối và chờ bình minh lên thật là đau khổ.
"Cạch!"
Có tiếng mở cửa, Phương Văn Văn đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn rất xót xa.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Hi và nói: “Lại mất ngủ à?
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Phương Văn Văn đưa tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Cố Ngôn Hi.
Thở dài.
"Chị cứ như vậy không được đâu?"
"Bình thường cường độ làm việc cao, giờ lại không ngủ, kéo dài sẽ nhập viện đấy!"
Phương Văn Văn là người duy nhất biết tình trạng thực sự của Cố Ngôn Hi.
Cô ấy không chỉ là đại diện của Cố Ngôn Hi.
Đồng thời, cũng là người thân thiết nhất với Cố Ngôn Hi trên đời này.
Cô ấy biết nguyên nhân thực sự khiến Cố Ngôn Hi mất ngủ.
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi ngày càng trở nên phờ phạc, Phương Văn Văn thì thầm.
"Chị đúng là kiểu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình điển hình đó”.
"Thay vì ngày nào cũng yêu đơn phương, chi bằng chị nên dành chút thời gian để tìm một người bạn trai có cùng sở thích và có chung lý tưởng với mình thì hơn”.
Nghe được những lời của Phương Văn Văn, Cố Ngôn Hi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo: "Đâu có đơn giản như vậy?"
"Giờ đàn ông tốt bị người ta chiếm hết rồi”.
"Hơn nữa, chúng ta còn làm trong ngành giải trí, tìm bạn trai quá khó”.
Trên thực tế, Cố Ngôn Hi cũng đã nghĩ đến việc tìm một người đàn ông tốt để có một mối quan hệ thực sự.
Tuy nhiên, cô ấy là người của công chúng.
Tìm bạn trai thật sự rất khó.
Quan trọng nhất là, trong tim cô ấy luôn có một tiếng nói nói với cô ấy rằng.
Trên đời này chỉ có Lý Phong là thích hợp với cô ấy nhất.
Phương Văn Văn vỗ ngực nói: "Em là người đại diện và cũng là bạn thân của chị”.
"Đừng lo lắng, em nhất định sẽ tìm được cho chị người thích hợp nhất!"
Sau khi kết thúc các hoạt động chính trong ngày.
Vào buổi tối, Cố Ngôn Hi lại tham dự một bữa tiệc.
Sau một ngày bận rộn, Cố Ngôn Hi đã rất mệt mỏi.
Mà đêm nay, bữa tiệc này lại rất quan trọng đối với sự nghiệp của cô ấy.
Nhiều ngôi sao và nhà sản xuất tên tuổi sẽ đến.
Vì vậy, ngay khi Cố Ngôn Hi xuống xe, cô ấy lập tức lấy lại thần thái, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Tách tách!"
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Đôi giày cao gót của cô ấy chậm rãi bước đi trên thảm đỏ.
Hai bên trái phải đều là phóng viên, đèn flash liên tục nhấp nháy.
Cố Ngôn Hi, người đã quen với ánh đèn flash từ lâu, giờ phút này dường như bị chói mắt, cả người choáng váng.
Cố Ngôn Hi từng tiếp xúc với những người nổi tiếng và nhà sản xuất tên tuổi, cô ấy có trái tim mạnh mẽ nhưng cơ thể cô ấy lại không mạnh mẽ được như vậy.
Khi đang trò chuyện với một nhà sản xuất, Cố Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Phương Văn Văn liền dìu cô ấy đến bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Chị có sao không?”, Phương Văn Văn xót xa nhìn Cố Ngôn Hi.
"Chị hơi khát, em mang giúp chị cốc nước với”.
Phương Văn Văn vừa rời đi, thì có người bên cạnh đưa cho cô ấy một chai nước khoáng.
Bao bì của chai nước khoáng này trông rất cao cấp, trên đó toàn là chữ nước ngoài.
Khi Cố Ngôn Hi quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.
Trong lúc mơ màng, Cố Ngôn Hi cảm giác như mình đã nhìn thấy Lý Phong.