Dứt lời, những người nước ngoài có mặt ở đó liền hét lên vì sung sướng.
Há miệng cười lớn.
Một tên người nước ngoài thậm chí còn đưa tay ra định tóm lấy Liễu Ngọc Phân, nhưng vì quá sợ hãi nên Liễu Ngọc Phân đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Nhưng khi bà ấy quay đầu lại, có một người nước ngoài khác, miệng đầy râu quai nón, trông rất hung ác, nhìn chằm chằm vào bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên, hơi thở của Liễu Ngọc Phân ngày càng gấp gáp.
Bà ấy đưa tay ra và ôm lấy tim mình!
"Hộc!"
"Hộc!"
"Hộc!"
Đột nhiên, Liễu Ngọc Phân cảm thấy cả người bủn rủn, hai mắt trắng bệch.
Ngất đi trong tiếng cười của đám ác ôn.
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy vậy, anh ta không thể không chế nhạo.
"Hù tí đã ngất, chả thú vị gì cả".
Nói xong Hậu Thư Du vung tay, dẫn đầu đám người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông bị đánh đến mức mặt mày bầm tím nhìn thấy Liễu Ngọc Phân ngất xỉu.
Anh ta vội vàng dùng di động gọi đến số khẩn cấp!
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình vùi đầu vào đống tài liệu công việc.
Lý Phong đang cầm dao gọt táo, ngồi bên cạnh gọt táo cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong gọt vô cùng tỉ mỉ.
Vỏ táo được gọt sạch, đều từng milimet.
"Reng reng reng!"
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình nhấc điện thoại di động lên và thấy Hứa Hạo Nhiên đang gọi.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa muốn lấy lòng Liễu Ngọc Phân.
Hai người cố tình thay Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đến sân bay để đón Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình đã tính toán thời gian, giờ này có lẽ bọn họ đã đến rồi.
Hứa Mộc Tình trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Mộc Tình cười nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có bị mẹ mắng không?"
Tuy nhiên, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
Trong sự gấp gáp đó, còn có một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Chị, vừa rồi mẹ bị ngất! Giờ bọn em đang ở bệnh viện!"