Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 520



Cô ta bóp cổ Trương Bằng Phi.

Ngay lập tức, cả cơ thể của Trương Bằng Phi bị nhấc khỏi mặt đất.

“Ư!”

“Ư!”

“Ư!”

Trương Bằng Phi không thể phát ra âm thanh, khi người phụ nữ này bóp cổ hắn ta, xương cốt toàn thân cũng trở nên đau nhức.

Người phụ nữ này vẫn đang mỉm cười.

Chỉ là, khi người khác nhìn thấy nụ cười này không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

“Con khỉ da vàng này, anh nói lại một lần câu vừa nãy anh định nói đi”.

Trương Bằng Phi liên tục đưa tay ra, đập vào cánh tay của người phụ nữ này.

Hắn ta vùng vẫy đấu tranh.

Rõ ràng là một tên đàn ông to lớn cường tráng nhưng hắn ta lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của một người phụ nữ.

Còn người phụ nữ này căn bản không cho Trương Bằng Phi cơ hội nói chuyện.

Năm ngón tay của cô ta đột nhiên siết chặt!

“Ặc ặc!”

Cổ của Trương Bằng Phi lập tức bị gãy!

Sau đó, người phụ nữ tóc vàng ném Trương Bình Phi sang một bên như ném một bao rác.

Cô ta quay người nhìn Hứa Mộc Tình.

Trong ánh mắt nhìn Hứa Mộc Tình lộ ra d*c vọng mãnh liệt.

Và lòng tham không thể khống chế được!

“Cô muốn làm gì?”

Trần Quả nhanh chóng đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Ánh mắt cảnh giác.

Sắc mặt nghiêm nghị!

Người phụ nữ tóc vàng coi Trần Quả như không khí, ánh mắt cô ta lướt qua người Trần Quả, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.

Lúc cô ta nói chuyện vẫn còn mang một chút khẩu âm.

“Hoàn hảo, quá hoàn hảo”.

“Em là người phụ nữ hoàn hảo thứ hai mà tôi từng gặp trên thế giới này”.

“Đúng là lộc trời cho!”

“Người phụ nữ hoàn hảo lần trước, tôi không cách nào có được cô ấy, thậm chí không thể nào đến gần cô ấy”.

“Tuy nhiên, ông trời đã đóng của tôi một cánh cửa nhưng lại mở ra cho tôi thêm một cánh cửa mới”.

Nói xong, người phụ nữ tóc vàng duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.

“Nào, đi với tôi, tôi sẽ cho em tất cả những thứ mà em không thể nghĩ tới cũng không thể có được”.

“Chỉ cần em đồng ý, từ bây giờ trở thành người của tôi”.

Nếu như bây giờ là một người đàn ông đang nói với Hứa Mộc Tình những câu này, cô còn có thể cảm thấy đây là chuyện bình thường.

Nhưng trước mặt cô lại là một người phụ nữ tóc vàng, không chỉ vẻ ngoài khiến cho người khác không có thiện cảm.

Mà biểu cảm bi3n thái trên mặt cô ta khiến Hứa Mộc Tình theo bản năng buộc phải từ chối một cách quyết liệt.

Vẻ mặt người phụ nữ này càng lúc càng quái dị.

Trong mắt cô ta ánh lên sự điên cuồng.

Trần Quả nhanh chóng bước tới, ngăn cô ta lại gần.

Nhưng ngay khi Trần Quả đưa tay ra, người phụ nữ tóc vàng này lập tức nắm lấy cổ tay Trần Quả, một tiếng ‘rắc’ vang lên.

Trần Quả bị gãy tay.

Cô ta dùng sức trực tiếp bẻ gãy tay của Trần Quả.

Sau đó, lại nghe thấy âm thanh ‘rắc rắc rắc’.

Trần Quả thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, tay chân của cô ấy đã bị người phụ nữ này bẻ gãy hết rồi.

Sau đó, giống như Trương Bằng Phi ban nãy, người phụ nữ đó thẳng thừng ném cơ thể của Trần Quả sang một bên giống như ném một bao rác.

Chỉ là vừa nãy cô ta ném Trương Bằng Phi vào trong một góc.

Còn lần này, người phụ nữ này đã đánh gãy tay gãy chân Trần Quả.

Còn ném cô ấy từ trên tầng sáu xuống.

“Trần Quả! Trần Quả!”

Hứa Mộc Tình lao đến chỗ lan can.

Cô cố gắng hết sức, định vươn tay ra giữ lấy Trần Quả.

Lúc này, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên lao đến đằng sau Hứa Mộc Tình.

Cô ta đánh vào gáy của Hứa Mộc Tình.

Ngay lập tức, cơ thể Hứa Mộc Tình mềm nhũn, cả người ngã vào trong lòng của người phụ nữ tóc vàng.

Người phụ nữ tóc vàng cẩn thận bế Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, như đang ôm một thứ bảo bối quý giá.

Cô ta nhìn Hứa Mộc Tình đang hôn mê trong lòng mình, ánh mắt sáng ngời.

“Công chúa của tôi, nữ thần của tôi”.

“Bắt đầu từ bây giờ em chỉ thuộc về một mình tôi”.

“Bụp!”

Lúc này, một âm thanh lớn từ dưới lầu vang lên.

Đó chính là âm thanh Trần Quả rơi xuống đất!

Xương cốt khắp người cô ấy đã vỡ vụn.

Ở chỗ khuỷu tay trái của cô ấy, xương lòi cả ra, da thịt bị rách toác.

Cô ấy chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Lúc này, Trần Quả vẫn cố gắng hết sức, thò tay vào túi, bấm gọi cho Lý Phong.

Đúng lúc này, Lý Phong vừa cứu được Liễu Ngọc Phân và Dương Hồng ra khỏi căn bếp đang bốc cháy.

Khi Lý Phong đang hỏi về nguyên nhân vụ cháy, điện thoại trong túi anh reo lên.

Khi Lý Phong nhìn thấy số gọi đến là của Trần Quả, lông mày anh khẽ nhăn lại.

Bấm nghe.

Nhưng không có ai nói gì.

Chỉ nghe thấy một âm thanh ‘sột soạt’ vang lên.

Không lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.

Nhưng hình như là người đi đường đang nói chuyện.

“Trời ơi phải làm sao đây? Hình như cô ấy bị thương rất nặng! Liệu cô ấy có chết không?”

“Rơi từ tầng sáu xuống không chết mới là lạ”.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi chứ!”

Trần Quả rơi từ tầng sáu xuống.

Hai hàng lông mày của Lý Phong xoắn chặt vào nhau.

Lý Phong không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người lao ra khỏi ngõ!

Nhanh!

Nhanh!

Nhanh!

Bình thường đi ô tô đến đó cần mười phút, nhưng bây giờ Lý Phong chỉ cần hai phút đã kịp tới nơi.

Khi Lý Phong đến nơi, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người đang vây quanh.

Trần Quả nằm trên vũng máu, còn Hứa Mộc Tình thì không thấy đâu!

Lý Phong thẳng thừng đẩy đám người này sang một bên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trần Quả.

Anh lập tức bế Trần Quả lên, xoay người chạy về phía bệnh viện gần nhất.

Lý Phong cúi đầu nhìn Trần Quả trong lòng.

Lúc này, Trần Quả nhắm chặt một mắt.

Còn mắt còn lại mở được một nửa.

Ánh mắt cô ấy khẽ run lên, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói.

Lý Phong trầm giọng nói: “Cố gắng lên, không được ngủ!”

“Không có lệnh của tôi, cô không được chết!”

Lý Phong lao vào bệnh viện tư nhân cách đó vài km như một cơn gió.

Lý Phong vừa xông vào cổng bệnh viện liền hỏi nhân viên đang ngồi sơn móng tay ở dưới sảnh: “Phòng phẫu thuật ở đâu?”

Nhân viên không buồn ngẩng đầu, chỉ về hướng hành lang bên trái.

“Bụp!”

Lý Phong đá tung cánh cửa phòng phẫu thuật.

Giường bệnh trong phòng phẫu thuật lúc này trống không.

Ba y tá đang phân loại các dụng cụ còn sót lại từ ca mổ lần trước.

Ba y tá chưa kịp phản ứng lại, Lý Phong đã đặt Trần Quả lên bàn mổ lạnh lẽo.

“Bật đèn lên!”

“Đóng cửa lại!”

Lúc này, giọng điệu trong lời nói của Lý Phong khiến người khác không thể nào từ chối, thậm chí cũng không dám lên tiếng chống đối.

Một y tá vội vàng đóng cửa phòng mổ.

Lúc này, Lý Phong giật lấy một chiếc kéo của một trong số ba y tá ở đó.

Khoảnh khắc này, ánh sáng lạnh lẽo từ cây kéo liên tục lóe lên.

Trong nháy mắt, quần áo của Trần Quả đã bị Lý Phong cắt sạch.

Khi ba y tá gần đó nhìn thấy cơ thể của Trần Quả đã bị biến dạng hoàn toàn và tổn thương nghiêm trọng, bọn họ vội vàng lấy tay che miệng.

Nét mặt Lý Phong bình tĩnh, ánh mắc sắc bén như dao.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang hé mở của Trần Quả, hỏi.

“Nhóm máu của cô là nhóm máu gì?”

Trần Quả không thể nào nói được, chỉ có thể dùng ngón tay run rẩy dính đầy máu của mình vẽ một vòng tròn lên không trung.

“Cô lập tức đến ngân hàng máu lấy nhóm máu O qua đây”.

Cô y tá mà Lý Phong gọi, lập tức gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.

Sau đó, đèn trên bàn mổ được bật sáng.

Lý Phong đi tới bồn rửa tay ở bên cạnh, rửa tay sạch sẽ, bôi thuốc khử trùng.

Khi Lý Phong đặt tay của mình dưới ánh đèn phẫu thuật, hai cô y tá ở gần đó bỗng thấy hơi chói mắt.

Bọn họ phát hiện ra bàn tay của người đàn ông lạ mặt trước mắt này, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phẫu thuật, bàn tay của anh lóe lên một tia sáng trong suốt như một viên ngọc quý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.