Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 567



Địa bàn ở đây, trước kia đều do hội Giao Long quản lý.

Ở địa bàn của hội Giao Long không có ai dám dây vào người nhà họ Tiền.

Ở khu này, Ngô Đức Khải đã quen thói hoành hành ngang ngược rồi.

Trước giờ chỉ có hắn đi bắt nạt người khác.

Làm gì đến lượt người khác gây chuyện với hắn.

Ngô Đức Khải vừa tới gần, đám côn đồ liền quay người bỏ chạy.

“Mẹ kiếp! Chúng mày đứng lại cho tao!”

Ngô Đức Khải đuổi theo đám côn đồ.

Lúc này, hắn ở bãi đỗ xe.

Lúc hắn đang phi đến bên cạnh chiếc xe Suv, có một cái chân đột ngột thò ra.

Vừa hay ngáng lấy chân của Ngô Đức Khải.

Tức khắc, Ngô Đức Khải á lên một tiếng rồi ngã bổ nhào xuống đất.

“Khốn kiếp! Là đồ chó nào dám ngáng đường ông đây?”

Ngô Đức Khải ngẩng đầu lên.

Lúc này, hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Hứa Hạo Nhiên!

Hứa Hạo Nhiên cười hi hi đi đến chỗ hắn.

Tay cậu ta và Trịnh Tiểu Thụ cầm một cái bao tải rất to.

Lúc Ngô Đức Khải còn chưa kịp phản ứng, hai người này liền dùng bao tải úp sọt hắn.

Tiếp theo, hai người nhanh chóng buộc chặt miệng bao tải lại, sau đó vứt lên thùng xe phía sau.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng khởi động xe Suv chạy như bay.

Mấy phút sau, ở khu đất hoang phía Nam.

Ngô Đức Khải liên tục giãy dụa trong bao tải nãy giờ đột nhiên bị ném thật mạnh xuống đất.

Sau khi mở bao tải ra, hắn ta liền bật dậy đứng trước mặt Hứa Hạo Nhiên chửi như tát nước.

“Hai đứa chó má chúng mày!”

“Chúng mày có biết tao là ai không hả?”

“Tao là cháu ngoại của Tiền Phủ Cương - trưởng tộc gia tộc Tiền Thị”

“Cậu tao sắp đến rồi”.

“Nếu chúng mày là kẻ thức thời thì bây giờ lậy tức thả cậu đây ra ngay”.

“Nếu không đến lúc đó, cậu đây nhất định sẽ lột da rút gân chúng mày”.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng bật cười, ngày càng gian xảo

Hai người họ đến đây là thực hiện nhiệm vụ thứ hai của Lý Phong.

Nhìn thấy tay Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ tiến đến ngày càng gần.

Ngô Đức Khải bắt đầu gào lên thảm thiết: “Á, chúng mày định làm gì? Thả tao ra!”

Thao tác rất thuần thục, quần áo của Ngô Đức Khải đã bị cởi hết ra không còn một mảnh vải che thân.

Đến cái quần sịp cũng không còn.

Lúc này, Ngô Đức Khải hốt hoảng nhìn Hứa Hạo Nhiên.

“Chúng mày định làm gì? Đồ khốn kiếp!”

“Chúng mày mà dám động đến tao, cậu tao sẽ không tha cho chúng mày!”

“Cho dù chúng mày có trốn ở chân trời góc bể, tao nhất định sẽ tìm thấy chúng mày!”

“Tao sẽ chơi chúng mày đến chết!”

Hứa Hạo Nhiên vừa lắc đầu vừa nói: “Đến nước này rồi còn ba hoa chích chòe cái gì, lại còn có sức để khua môi múa mép nữa à?”

“Xem ra người nhà họ Tiền các người, cũng có chút bản lĩnh quèn này thôi”.

“Nào đến đây đến đây, cho tao xem cái mồm mày còn khoác lác đến như nào nữa?”

Hai người Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ liền trói Ngô Đức Khải trần truống trước mui xe Suv.

Ngô Đức Khải bây giờ giống như chữ “Đại” (hình dáng chữ Đại trong tiếng Trung)

Tay chân hắn đều bị trói cố định.

Cả người bị buộc chặt trên nắp động cơ xe Suv.

Ngô Đức Khải bắt đầu hoảng hốt.

Hắn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.

Trước đây, Ngô Đức Khải dùng vô vàn cách hành hạ người khác.

Nhưng cách thức như ngày hôm nay thì hắn lần đầu tiên gặp phải.

Chiếc xe Suv đã chạy được một đoạn đường.

Bây giờ động cơ rất nóng, Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như nằm trên cái bản sắt đang bị nướng.

“Chúng mày thả tao ra, thả tao ra”.

“Cậu của tao là Tiền Phủ Cương!”

“Cậu tao sẽ không tha cho chúng mày!”

“Chúng mày và người nhà chúng mày đều sẽ...”.

“Bịch!”

“Bịch!”

Ngô Đức Khải còn chưa nói xong, hai người Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ đã lên xe.

“Gừ!”

“Gừ!”

Tiếng động cơ của chiếc Suv, giống như tiếng của một con dã thú đang gầm dữ trên người Ngô Đức Khải.

Tiếp đó, chiếc xe Suv có tính năng vượt trội này phóng như bay trên khu đất hoang!

“A...”

“A”.

Kêu gào thảm thiết.

Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp cả khu đất hoang.

Ngô Đức Khải tr@n truồng bị trói trên nắp đông cơ.

Hắn vừa phải chịu đựng cảm giác như nằm trên tấm sắt trong lò nướng.

Vừa phải chịu đựng tốc độ gió quật vào người.

Hứa Hạo Nhiên lái xe ngày càng nhanh.

Hơn nữa đường còn không bằng phẳng.

Lúc chạy xe còn xóc nảy.

Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như miếng thịt nướng bị lật ra lật lại.

Giữa tiếng la hét, Ngô Đức Khải bắt đầu cầu xin.

Khi Hứa Hạo Nhiên chầm chậm dừng xe, mở cửa anh ta liền hít hà một cái.

Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ cười nói: “Hình như ngửi thấy mùi thịt nướng”.

Hứa Hạo Nhiên gật đầu: “Còn hơi khai nữa”.

Hai người một trái một phải đi đến trước mặt Ngô Đức Khải.

Hai người cười càng lúc càng nham hiểm.

Cách này của Lý Phong quả thức quá tuyệt!

Sợ rằng không ai có thể chịu được sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như thề này.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ không biết rằng, cách này là cách mà Hồng Hải dùng nhiều nhất.

Một chiếc xe Suv chạy như bay trên sa mạc với nhiệt độ mấy chục độ.

Sau đó, trói một người lên nắp động cơ, cái cảm giác đó như thế nào?

Không đến mấy phút, người đó sẽ bị nướng đến cháy xém khét lẹt!

Như Ngô Đức Khải còn được xem là may mắn rồi.

Ít ra, hắn vẫn còn có thể nói được.

Lúc này, trên người Ngô Đức Khải chảy ra dịch vàng.

Hứa Hạo Nhiên nói mùi khai chính là mùi của dịch vàng này.

Hứa Hạo Nhiên bịt mũi, mặt kinh tởm nói: “Mày nói, không phải lúc nãy mày nói mày là người của gia tộc lớn cơ mà?”

“Tốt nhất là mày nên nhịn một chút đi”.

“Mày làm như này, tao lập tức phải rửa xe rồi”.

“Cũng không biết có rửa sạch được mùi khai của nướctiểu, hay không?”

Ngô Đức Khải không ngừng run rẩy.

Con ngươi trong mắt hắn trợn lên.

Mặt vô cùng hoảng sợ.

Cảm giác này đau đớn thật.

Nỗi đau cả về thế xác lẫn tinh thần, hắn run rẩy hỏi Hứa Hạo Nhiên.

“Rốt cuộc chúng mày định làm gì?”

Ngô Đức Khải hỏi như vậy, Hứa Hạo Nhiên bất giác đưa tay lên sờ vào hõm gáy.

“Ừ nhỉ, bọn tao muốn làm gì nhỉ?”

Trịnh Tiểu Thụ chớp chớp mắt.

Thực ra cậu ta cũng không biết là cần làm gì.

Dù sao hai người họ cũng chỉ là nhận nhiệm vụ của Lý Phong, trói Ngô Đức Khải trên nắp động cơ, khiến cho hắn nếm trải mùi vị bị thiêu nóng và gió tạt.

Lúc này, điện thoại của Hứa Hạo Nhiên kêu lên.

Cậu ta rút điện thoại ra, là Lý Phong gọi đến.

Hứa Hạo Nhiên nghe, trong điện thoại vang lên giọng Lý Phong.

“Tên Ngô Đức Khải đó chắc cũng chịu đựng đủ rồi đấy nhờ?”

Hứa Hạo Nhiên cười gian xả gật đầu nói: “Anh rể, anh cũng siêu thật”.

“Sao anh lại biết?”

Lý Phong cười, tiếp tục nói: “Bớt nói xàm đi”.

“Bây giờ em hỏi hắn tất cả những kênh đầu tư và nguồn cung ứng hàng của gia tộc họ Tiền.”

“Nếu hắn vẫn không chịu nói, em cho hắn lên đường cao tốc cho anh”.

Lý Phong nói xong, không chỉ Ngô Đức Khải, ngay cả Trịnh Tiểu Thụ cũng bất giác run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.