Lúc Lục An Lam sinh Lý Phong, sức khỏe của bà ấy rất yếu nên vẫn để bà vú cho Lý Phong bú sữa.
Có thể nói, Lý Phong lớn lên nhờ sữa của Ngưu Tam Tỷ.
Bao nhiêu năm trôi qua, giờ Lý Phong đã trưởng thành.
Nhưng vừa nhìn thấy Lý Phong, Ngưu Tam Tỷ đã nhận ra anh.
Ngưu Tam Tỷ giang cánh tay thô của mình ra, nhấc bổng cả người anh lên.
"Cậu chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi".
Trên đời này, người có thể ôm Lý Phong vào ngực, sờ tới sờ lui như nặn tò he.
Chắc cũng chỉ có Ngưu Tam Tỷ mà thôi.
Ngưu Tam Tỷ nhanh chóng buông Lý Phong ra.
Bà ấy cực kì vui vẻ mời Lý Phong và Hứa Mộc Tình vào trong nhà.
Đây là quê cũ của Ngưu Tam Tỷ.
Trong nhà trang trí rất đơn giản, trong sự đơn giản lại lộ ra một phần thanh lịch.
Vừa bước vào nhà đã ngửi được mùi hoa thoang thoảng.
Trong phòng khách có một người đang ngồi.
Sắc mặt người này hơi tái nhợt, giống như hoa trong sân, mang theo mùi thơm.
Bà ấy rất đẹp.
Thanh lịch.
Giống như một đóa hoa thầm lặng nở.
Cho dù ai chỉ cần liếc mắt nhìn một lần, cũng sẽ khắc ghi dung mạo của bà trong đầu.
Lý Phong chầm chậm bước lên trước, nhẹ giọng cười.
"Mẹ, con về rồi".
...
Bên trong xe.
Lý Lâm cũng không lái xe đi quá xa, chỉ đậu ở một góc trong thôn.
"Ông chủ, nhà họ Viên tìm mọi cách muốn tiêu diệt chúng ta".
"Nhà họ Tần lại từng bước ép sát phía sau, nếu cứ như vậy sợ là chúng ta không ngăn được".
"Giờ cậu chủ lại đánh cậu ấm gia tộc Muto thành kẻ tàn phế, gia tộc Muto chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vừa đúng ý Viên Điền Hồng".
"Sao ông không ngăn lại?"
Giờ vẻ mặt Lý Lâm rất lo lắng.
Lý Tấn lại nhàn nhã khẽ hát.
Nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
"Đừng cuống, toàn chuyện nhỏ".
"Chỉ cần có con trai tôi ở đây, chẳng có chuyện gì là không giải quyết được".
Lý Lâm chưa từng thấy dáng vẻ này của Lý Tấn.
Từ trước đến nay, trong những gia tộc lớn, chỉ có cậu ấm của gia tộc xin trưởng bối giúp đỡ.
Đặt tất cả hy vọng của bản thân lên người trưởng bối.
Làm gì có trưởng bối nào lại dựa vào hậu bối chứ.
Đến lượt Lý Tấn thì ngược lại.
Mà Lý Tấn luôn miệng nói trên đời này không có chuyện gì Lý Phong không làm được.
Lý Lâm không thể nào tin tưởng những lời này.
Ông ấy là quản gia của nhà họ Lý, đương nhiên biết rất nhiều bí mật.
Đồng thời cũng hiểu rõ, thế giới này không giống như những gì mọi người thấy.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, bề ngoài thì nở mày nở mặt biết bao.
Nhưng thực ra cũng chỉ là một thế lực nhỏ mà các gia tộc lớn nuôi dưỡng sau lưng mà thôi.
Lý Lâm có hơi lo lắng.
"Ông chủ, ông tin tưởng cậu chủ như thế. Thực lực của cậu chủ mạnh thế nào chứ?"
Vừa nói đến thực lực thật sự của Lý Phong, Lý Tấn buột miệng.
"Sâu không lường được".
"Nói gì đến tôi. Chỉ sợ trên đời này không có mấy người hiểu rõ thực lực thật sự của con tôi".
"Dù sao giờ cũng đang rảnh, tôi có thể phân tích cho ông".
Lúc này Lý Tấn đang rất hào hứng.
Phân tích cho ông bạn già đã đi theo mình mấy chục năm nghe.
"Rất nhiều người của các gia tộc lớn hay nói, thế giới này không hề đơn giản như chúng ta tưởng".
"Nhưng thực ra người của các gia tộc lớn đó có hiểu hết mọi chuyện trên đời không?"
"Đáp án đương nhiên là không".
"Bọn chúng chỉ tác oai tác quái trong lĩnh vực mình hiểu biết thôi, nhưng một khi bước chân ra khỏi cửa á, bọn chúng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
Lúc này, ánh mắt Lý Tấn mang theo sự hồi tưởng.
"Năm đó chỉ một trận đánh mà Phong được xưng làm thần".
"Ông có biết đối thủ của nó là ai không?"
"Năm đó, có bốn người đàn ông thực lực cực kì mạnh trên thế giới cùng nhau vây đánh Hồng Hải".
"Bốn người này có Lôi Thần ở Bắc Âu".
"Quyền Thần ở Châu Phi".
"Độc Thần ở Nam Mĩ".
"Còn có Hải Thần ở Địa Trung Hải".
Lúc Lý Tấn nhắc đến bốn người này.
Con ngươi Lý Lâm như muốn rơi ra ngoài.
Trong bốn người này ông ấy chỉ nghe nói đến một người.
Độc Thần ở Nam Mĩ!
Theo truyền thuyết, người đàn ông này có một trăm nghìn quân, thậm chí có thể chống lại một đất nước.
Ở Nam Mĩ hắn ta là vô địch.
Chỉ một Độc Thần cũng khiến cho những người đứng trên đỉnh cao của thế giới run sợ.
Nói gì đến việc cả bốn người thực lực ngang nhau cùng xuất hiện ở một chỗ chứ.
Thấy vẻ mặt của Lý Lâm, Lý Tấn nở nụ cười.
"Thực ra lúc nghe thấy tin này, vẻ mặt của tôi cũng giống hệt ông".
"Chỉ cần một người bất kì trong số bốn người này thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi, có thể làm mưa làm gió ở một đất nước rồi".
"Nhưng dù là bọn họ cùng nhau ra tay nhưng vẫn bị đánh bại".
"Thậm chí sau khi Hải Thần bị đánh bại đã làm đàn em cho Phong".
Lý Tấn càng nói càng kích động.
Là bố của Lý Phong, ông ta cảm thấy cực kì kiêu ngạo.
Tự hào!
"Hồng Hải là một nơi cực kì giàu có".
"Có dầu mỏ, khoáng sản, giao thông thuận tiện, tài nguyên biển cũng rất phong phú".
"Tất cả các gia tộc hạng nhất trên thế giới đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc vào đó, nhưng cho tới nay không có một gia tộc hạng nhất nào dám thật sự đặt chân lên mảnh đất đó".
"Tất cả các gia tộc hạng nhất, các thế lực đứng đầu chỉ cần thò cánh tay ra đều bị Hồng Hải chặt đứt".
"Cốc cốc cốc".
Lúc Lý Tấn đang hăng say nói, bỗng có tiếng gõ cửa xe vang lên.
Lý Tấn quay đầu lại nhìn, thấy Ngưu Tam Tỷ đang đứng đó.
Vừa thấy Ngưu Tam Tỷ, ông ta kích động hạ cửa kính xuống, vội vàng nói.
"Sao bà lại ở đây, có phải Phong gọi tôi về ăn cơm không?"
Lý Tấn vừa dứt lời, Ngưu Tam Tỷ nhét một chiếc rổ trúc vào tay ông ta.
"Đây là phu nhân bảo tôi mang cho ông".
"Phu nhân sợ ông đói".
Lý Tấn cười ha hả.
Ông ta vừa ăn vừa hỏi Ngưu Tam Tỷ.
"Hai mẹ con họ nói gì thế?"
Ngưu Tam Tỷ buồn rười rượi nói.
"Nói nhiều lắm, cũng nhắc đến cậu cả nữa ạ".
Lý Tấn vốn đang cười ha hả ăn cơm, nghe thấy thế, bàn tay cầm đũa bỗng khựng lại.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ngưu Tam Tỷ.
"Sao tự nhiên lại nhắc đến Mộc chứ?"
"Không phải lúc trước đã bàn kỹ rồi là sẽ không nói cho Phong biết chuyện này à?"
Lý Tấn lúc nãy còn tính trước mọi việc, giờ trong lòng bỗng thấy bối rối.
Tuy giờ ông ta biết Lý Phong đã đứng trên đỉnh cao của thế giới.