Người này chính là thuộc hạ ở lại canh giữ nơi đóng quân của bọn họ!
Tần Trọng lập tức nhảy lên, cứu người ở trên cây xuống.
Hắn đưa tay đặt trên mũi của người đàn ông đó, kiểm tra xem anh ta còn thở hay không, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói với Tần Vạn Hào: “Cũng may là anh ta chỉ bị ngất đi thôi”.
Ngay sau đó, Tần Trọng đánh thức người này, rồi hỏi.
“Tại sao cậu lại bị người ta treo lên cây thế?”
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Người vừa bị đánh thức dậy ngây người ra.
Một lúc sau mới phản ứng lại, nói.
“Cũng không biết tại sao nữa, vừa nãy hai người chúng tôi đang ngồi bên đống lửa trại nói chuyện”.
“Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi ngất đi luôn”.
Tần Vạn Hào vội vàng hỏi: “Vậy người kia đâu?”
“Tôi không biết!”
Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạ bị trang điểm thành bộ dạng này cũng cảm thấy bất lực.
Vội vàng nói: “Mau c ởi sạch bộ quần áo rách nát này ra cho tôi, còn lớp trang điểm trên mặt nữa, cũng rửa sạch hết đi”.
Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Tần Vạn Hào đã tìm thấy người còn lại.
Người này còn thảm hơn!
Bởi vì toàn thân của anh ta đều bị chôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cái đầu lên!
Khi mọi người kéo anh ta ra khỏi đống đất, bọn họ phát hiện ra anh ta cũng đang mặc một bộ đồ làm bằng giấy, khuôn mặt lem nhem với lớp trang điểm kỳ quái.
“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”
Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàng xé hết lớp quần áo giấy đi, phát hiện trên người người này viết một chữ to.
Chết!
Và sau lưng người còn lại cũng viết một chữ lớn bằng máu.
Sống!
Tần Vạn Hào hoảng sợ.
Cảnh giác cao độ nhìn bốn xung quanh.
Dù cho ông ta đã trốn trong lều, được thuộc hạ canh giữ khắp nơi nhưng ông ta vẫn không thể nào ngủ được.
Tần Vạn Hạo mở trừng trừng hai mắt, chờ cho đến lúc trời sáng.
Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào ra khỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sì không khác gì mắt gấu trúc.
Đồng thời, trong mắt cũng dày đặc những tia máu.
Hai người kia trông cũng phờ phạc không kém, vừa nhìn là biết cả đêm qua không ngủ.
Tần Vạn Hào lảo đảo dẫn dắt cả đội đi theo sau đám người Lý Phong.
Chẳng mấy chốc, đám người Lý Phong đã đến chỗ một hồ nước.
Hồ nước này ở trên một ngọn núi cao, vì vậy được gọi là Thiên Hồ.
Đứng ở bên hồ, Lý Đông Đông nói với Lý Phong.
“Hồ này được gọi là hồ Tàng Long”.
Nước trong hồ đột nhiên biến mất vài ngày trong tháng.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chen vào một câu: “Giống ‘đến ngày’ ấy hả?”
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, cậu ta cảm nhận được một luồng sát khí từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sang bên cạnh Lý Phong, nói với Hứa Mộc Tình, người đã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Chị, em nhận ra chị càng ngày càng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy, cẩn thận anh rể không thèm chị nữa đâu”.
Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Hứa Mộc Tình tức giận giơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.
Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa Mộc Tình giậm chân xuống đất.
Giữa hồ nước trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, có kích thước to bằng mười sân bóng đá.
Có cảm giác như ai đó đang ở dưới đáy hồ tháo nước vậy.
Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồ nhanh chóng rút xuống.
Mọi người đang đứng bên bờ hồ, trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nước trên mặt hồ rút xuống cạn sạch không còn một chút nào.
Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉ còn lại lớp phù sa dày đặc và tôm cá đang bật nhảy loạn xạ.
Mà không thể nhìn thấy cái lỗ mà đã rút hết nước xuống trong phút chốc đâu.
Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt, không ngừng tìm kiếm: “Anh rể, chuyện gì thế này?”
“Tại sao chị em mới giậm chân có một cái nước trong hồ đã biến mất hết rồi?”
“Ui cha mẹ ơi!”
“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”
“Một cái giậm chân mà làm rung chuyển cả đất trời!”
Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đang ngẩn người ra.
Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiến khuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lên
Cô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy Lý Phong nở nụ cười bình thản, cô càng thêm đỏ mặt tía tai.
Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em yên tâm, nguyên nhân nước hồ biến mất không phải là do em giậm chân đâu”.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong: “Anh còn nói nữa”.
Edek nói với học sinh bên cạnh một vài câu.
Một người đàn ông da trắng đeo kính gọng đen dày cộp lập tức cầm dụng cụ bước lên trước.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta nói với Edek.
“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất là do có liên quan đến sự vận động địa chất của toàn bộ dãy núi”.
“Không phải do người làm”.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay vào một mỏm đá cách đó không xa.
“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ở đó có một ngôi miếu!”
Mọi người quay đầu sang nhìn, phát hiện ở vách đá bên hồ, quả thật có một ngôi miếu bằng đá được đẽo bằng tay.
Trước đây do nước hồ nhấn chìm toàn bộ ngôi miếu nên mọi người không thể nhìn thấy được.
Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếu đã hiện ra một cách rõ ràng trước mặt mọi người.
“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bế Hứa Mộc Tình lên.
Bình thường ngay cả khi chỉ có hai người, Lý Phong làm như vậy cũng khiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏ ửng lên như quả táo chín.
Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiều người như vậy.
Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Lý Phong.
Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậy nữa”.
“Nước trong hồ này mặc dù đã rút cạn rồi”.
“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rất sâu”.
“Nếu như em lún xuống, quần áo bẩn hết thì phải làm sao?”
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong giống như một con chuồn chuồn, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, nhảy từ trên bờ xuống.
Lý Phong nhảy liên tục với tốc độ rất nhanh trên những mỏm đá ở trên mặt hồ.
Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đá cách đó cả trăm mét.
Ngôi đền đá này được khai quật nhân tạo trên vách đá.
Lý Phong đứng trước cửa miếu, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên vách đá có khắc ba ký tự.
Miếu Long Vương!
Những phiến đá dưới chân được bao phủ bởi tảo xanh và rêu.
Giẫm lên cảm giác rất trơn.
Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từng bước vào sảnh chính của ngôi miếu.
Một bức tượng có hình dáng kỳ lạ được đặt ngay trong chính điện.
Bức tượng hình người, trên đầu đội mũ hoàng đế, trên người khoác áo long bào.
Long Vương ở đâu chứ?
Đây giống như một tác phẩm điêu khắc một vị hoàng đế cổ đại.
Đồng thời, bức tượng đá bên cạnh ngôi miếu cũng được khắc rất nhiều chữ.
Từ những chữ này có thể đoán được rằng đây chính là vị vua được tất cả mọi người tôn thờ, Sấm vương Lý Tự Thành
Không lâu sau, Edek và Hứa Hạo Nhiên lần lượt bước vào.
Edek nhìn quanh một lượt rồi nói với Lý Phong.
“Ngôi miếu này xuất hiện ở đây thật không bình thường chút nào”.
“Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, ở đây nhất định sẽ có một mật đạo”.
“Chỉ là nhìn bề ngoài, mọi thứ ở đây trông hoàn toàn bình thường”.
“Không có dấu hiệu của bất kỳ cơ quan nào”.
Lý Phong đứng trước bức tượng Sấm vương.
Bức tượng này cao tầm sáu bảy mét, trông rất hiên ngang hùng dũng.
Một nửa cơ thể của bức tượng ở trong bức tường đá.
“Anh rể, em thấy chỗ này cũng chỉ có bao nhiêu đây thôi”.
“Nếu như thật sự có mật đạo, thì chắc chắn là ở phía sau bức tượng này”.