Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 678



Hệ thống phân cấp trong nội bộ nhà họ Lý rất nghiêm ngặt.

Đối với những thành viên bình thường trong gia tộc, Lý Hán Thần giống như một kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Có thể nói được Lý Hán Thần triệu tập là một vinh dự rất lớn.

Bất kể người bình thường có cố gắng đến đâu, chưa chắc đã gặp được Lý Hán Thần.

"Tôi không đi!"

Không ngờ là Lý Phi lúc này lại từ chối một cách dứt khoát.

Lý Trường Phát sửng sốt một chút, lập tức chỉ vào Lý Phi: "Mày ngu à? Đó là cậu năm đấy!"

“Không biết có bao nhiêu người trong gia tộc chúng ta đang mong chờ cơ hội được gặp gỡ và trò chuyện riêng với cậu năm đâu”.

"Giờ cơ hội sờ sờ ra ngay trước mắt mà mày nói mày không đi à"

Khuôn mặt của Lý Trường Phát sa sầm xuống ngay lập tức.

Hắn đã lên kế hoạch đưa Lý Phi đi, sau đó lén trở lại một mình.

Lý Trường Phát đã tính cả rồi.

Lý Phi là huyết mạch của nhà họ Lý, nhưng Lý Na thì không.

Nếu Lý Trường Phát ra tay với Lý Phi, hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt bởi đội chấp pháp của gia tộc.

Nhưng nếu Lý Trường Phát ra tay với Lý Na, thì chưa chắc đã bị phạt đâu!

Nghĩ đến đây, Lý Trường Phát lập tức tiến lên, vươn tay định bắt Lý Phi đi.

"Tao nói cho mày biết, cậu năm đã chỉ điểm là muốn gặp mày rồi".

"Muốn hay không cũng phải đi cùng tao".

Lý Trường Phát vừa nắm lấy tay Lý Phi, Lý Phi đột nhiên mở miệng, cắn một cái lên cánh tay Lý Trường Phát.

"Á!"

Lý Trường Phát hét lên một tiếng.

"Đồ chó chết, mày dám cắn tao!"

Nói rồi, Lý Trường Phát đá Lý Phi ngã xuống đất.

"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy".

"Hôm nay mày đã muốn chết thì đừng trách tao!"

Lý Trường Phát xắn tay áo lên với vẻ mặt dữ tợn.

Ngay khi hắn đang định ra tay với Lý Phi lần nữa, thì một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua sau lưng hắn.

Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Trường Phát.

Lý Trường Phát lắc cánh tay, chửi: "Cút!"

Hắn tưởng là người hàng xóm bên cạnh sang đây khuyên can nên không thèm để ý tới.

Tuy nhiên, Lý Trường Phát vừa định tiến lên.

Bàn tay đặt trên vai hắn đột nhiên bóp mạnh.

"Rắc rắc!"

Chỉ nghe một tiếng giòn tan, xương vai của Lý Trường Phát lập tức bị người kia bóp nát.

Hét lên thảm thiết!

Lý Trường Phát hét lên như một con lợn bị chọc tiết.

Ngay khi Lý Trường Phát quay đầu lại, hắn thấy một thanh niên cao lớn đang đứng phía sau mình.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này.

Tuy nhiên, khi đứng trước mặt người này, toàn thân Lý Trường Phát run lên.

Một luồng khí tức mạnh mẽ và cực kỳ sắc bén khiến hô hấp của Lý Trường Phát trở nên khó khăn tỏa ra.

"Mày, mày là ai?"

"Mày dám đánh tao, tao là người nhà họ Lý, gia tộc bọn tao sẽ không tha cho mày đâu".

Lý Trường Phát vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ họng của Lý Trường Phát và nâng hắn lên khỏi mặt đất.

"Một gia tộc càng lớn, thì có càng nhiều sâu bọ sinh sôi".

"Nhà họ Lý ở Trường An cành lá xum xuê, có một số vài cành cong queo nên phải cắt tỉa một chút".

Nói xong, tay của người đàn ông lại bóp mạnh.

Chỉ nghe "rắc!" một tiếng.

Cơ thể Lý Trường Phát đột nhiên co giật dữ dội, sau đó sùi bọt mép.

Người đàn ông ném Lý Trường Phát ra khỏi cửa như một túi rác.

Để cơ thể hắn không ngừng run rẩy ngoài cửa.

Sau một thoáng kinh ngạc, Lý Na nhìn chằm chằm vào người đang đi tới với ánh mắt kinh ngạc.

Khi nhìn thấy dung mạo của người trước mặt, Lý Na lập tức cho rằng mình đã nhìn thấy người chồng đã chết nhiều năm của cô ấy.

Hai người đàn ông trông rất giống nhau.

Nhưng sau khi phân tích cẩn thận, Lý Na liền biết rằng người trước mặt mình không phải là Lý Mộc.

Bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, Lý Mộc cũng sẽ không hung hăng giết người trước mặt người khác như vậy.

Lý Na nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là ai?"

"Em là Lý Phong".

Đồng tử Lý Na giãn ra.

Cô ấy kinh hãi đưa tay ra che miệng.

Không thể nào!

Cô ấy cho rằng mình đã nghe nhầm.

Lý Phong là em ruột của Lý Mộc, Lý Na đã từng gặp anh vài lần trước đây.

Trong ấn tượng của cô ấy, Lý Phong là một đứa trẻ rất hiền lành và tốt bụng.

Nhưng người trước mặt cô ấy lại đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Khi Lý Phong xử lý tên Lý Trường Phát vừa rồi, trên người anh tỏa ra một luồng khí tức cuồn cuộn.

Cảm giác như một con quái thú đáng sợ từ thời cổ đại!

Lý Phong liếc nhìn Lý Phi đang đứng bên cạnh Lý Na, sau đó mỉm cười.

"Cháu trông rất giống bố đấy".

Lý Phi cũng nhìn chằm chằm Lý Phong.

Lý Phi cảm thấy rất lạ với cái tên Lý Phong.

Vì mẹ cậu ta chưa bao giờ nhắc đến người thân của bố cả.

Dường như đối với hai người họ, những người thân trong gia tộc hoàn toàn không tồn tại.

Cả thế giới này chỉ có hai người họ sống dựa vào nhau.

Lý Phi thử tiến lên hai bước.

Lý Na nhanh chóng nắm lấy Lý Phi kéo về phía mình.

Lý Na nhìn Lý Phong nói: "Sao cậu lại ở đây?"

"Em đến đưa hai người về nhà".

Lý Na bị sốc!

Về nhà.

Từ vựng này rất bình thường đối với nhiều người.

Tuy nhiên, Lý Na và con trai Lý Phi không có nhà.

Ngay cả nơi nhỏ bé chỗ họ sống hiện tại cũng chỉ là một căn phòng cho thuê mà thôi.

“Về nhà nào?”, Lý Na hỏi.

Lúc này, Lý Phong từ trong túi áo lấy ra một lá thư ố vàng, đưa cho Lý Na.

"Đây là bức thư em tìm thấy trong bảo tàng Sấm Vương".

Lý Na nhìn Lý Phong đầy hoài nghi: "Cậu đã tìm được trong bảo tàng Sấm Vương rồi sao?"

Phải biết rằng năm đó Lý Mộc chết cũng chỉ vì bảo tàng Sấm Vương.

Lý Phong cười gật đầu.

"Nhưng em đã chôn nó rồi. Đối với em, kho báu thực sự là bức thư này".

"Bức thư này cho em biết sự tồn tại của hai người".

Lý Na vẻ mặt kích động cầm lấy phong thư.

Sau khi mở lá thư, trong nháy mắt cô ấy nhận ra chữ viết bên trong.

Đây quả thực là chữ viết tay của Lý Mộc chồng cô ấy, không thể sai được.

Trong những câu cuối cùng của bức thư, Lý Mộc đề cập đến việc yêu cầu Lý Phong chăm sóc vợ và con trai của anh ấy.

Lý Na đầm đìa nước mắt.

Lý Phong chân thành nhìn Lý Na.

"Xin lỗi chị dâu, em đến muộn".

"Còn có những chuyện khác em phải nói với chị".

"Anh cả khi đó đã giấu hai người rất kĩ".

"Đến ông già cũng không biết đến sự tồn tại của hai người".

Lý Phong nói câu này rõ ràng là hi vọng Lý Na cùng Lý Phi không trách Lý Tấn.

Tuy rằng Lý Phong vẫn chưa hết hận Lý Tấn.

Nhưng dù nói thế nào thì Lý Tấn cũng không mắc sai lầm quá lớn trong việc này.

Dù sao, mục đích của ông ta là tốt.

Tuy nhiên, nhiều khi mọi thứ sẽ không diễn ra như ông ta dự tính.

Lý Na nắm chặt phong thư, nước mắt chảy dài trên tờ giấy ố vàng.

So với sự xúc động của Lý Na, Lý Phi lại nhìn Lý Phong với vẻ mong đợi.

"Chúng ta thật sự có thể rời khỏi Trường An sao?"

Lý Phong gật đầu.

Anh đang định nói thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng.

"Không có mệnh lệnh của ông chủ, Lý Phi và Lý Na không được rời khỏi Trường An!"

Khi Lý Phi nghe thấy giọng nói này, toàn thân đột nhiên run lên!

Bởi vì sợ hãi tột độ, ánh mắt cậu ta run rẩy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.