Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 790: 790: Tao Đây Muốn Ăn Đấm Đây Đấm Đi




Blair Clydesman -người thừa kế gia tộc Clydesman đột nhiên đến Ninh Châu.

Đây là một tin tốt đối với những thanh niên còn độc thân.

Có rất nhiều người hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Blair Clydesman, thậm chí có thể chấp nhận ở rể.

Thế nhưng Blair Clydesman là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, về cơ bản không ai có thể lọt vào mắt cô ta.

Có tin đồn Blair sắp trở thành nữ thần của “Chiến thần Hồng Hải”.

Thế nhưng mọi người đều biết, “Chiến thần Hồng Hải” là đỉnh cao của loài người, khó có thể với tới!
Cho dù là Blair Clydesman cũng không có cơ hội là người phụ nữ của anh.

Có mấy người thực lực rất mạnh.

Thế lực vô cùng hùng hậu.

Hơn nữa dung mạo còn rất xinh đẹp!
Ngụy Thường cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.

Vì thế, hắn đã ngồi chuyên cơ của mình bay về nước sớm hơn Blair nửa tiếng đồng hồ.

Hơn nữa còn là người đầu tiên ngồi xe Rolls-Royce đến sảnh VIP đón nữ thần hạ cánh.

Ngụy Thường nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên vừa đi vừa hát, đắm chìm trong thế giới của mình quên hết mọi thứ xung quanh, bất giác hắn cau mày.

Hắn cau có nói với tên vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đuổi cái thằng ăn mày kia đi cho tôi”.

Mấy tên vệ sĩ hung dữ xuống xe.

Bọn họ ai nấy cũng to cao, vạm vỡ lực lưỡng.

Sự xuất hiện của những người này khiến cho những người quanh Hứa Hạo Nhiên lùi vội ra xa.


Tên áo đen cầm đầu đi thẳng lên trước, chỉ Hứa Hạo Nhiên nói: “Ai cho mày hát hò ở đây, cút mau!”
Hứa Hạo Nhiên đang đàn hát rất vui vẻ,cảm thấy ánh mắt và suy nghĩ của mọi người xung quanh có phần kỳ lạ, cậu ta cảm nhận được vô vàn đa dạng của cuộc sống.

Thế mà lại xuất hiện mấy người khiến cho dòng suy nghĩ của cậu ta bị đứt đoạn.

Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu tròn mắt nhìn.

“Này, ai khiến mấy người lo chuyện bao đồng hả?”
“Sân bay này cũng không phải của nhà mấy người, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
Tên vệ sĩ không nhịn được nữa rồi.

Hắn ta nắm chặt tay, tỏ vẻ uy hiếp Hứa Hạo Nhiên.

Hắn ta chỉ thẳng tay vào mặt Hứa Hạo Nhiên, trợn mắt lên nhìn rất hung dữ.

“Tên nhóc con, bây giờ tao còn đang khách sáo với mày thì mày nên biết điều, mau cuốn gói khỏi chỗ này ngay”.

Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu rung chân, cười nói: “Thế khi anh không khách sáo nữa, thì sẽ thế nào?”
Tên vệ sĩ cầm đầu nắm đấm kêu răng rắc: “Tao thấy có vẻ mày muốn ăn đấm đúng không?”
Hứa Hạo Nhiên liền vỗ tay xuống nền đá hoa, cả người nhảy cẫng lên: “Không sai, tao đây muốn ăn đấm đây, đấm đi!”
Tên vệ sĩ không nói thêm một lời nào, hắn giơ nắm đấm lên lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.

Chính lúc này, cửa ra VIP truyền đến tiếng giày cao gót.

Chỉ nhìn thấy Blair bước từ trong ra như một ngôi sao quốc tế với hào quang rực rỡ sáng như sao trên bầu trời đêm.

Tai Blair Clydesman rất thính.

Lúc nãy ở cách đó rất xa, cô ta đã nghe thấy giọng hát của Hứa Hạo Nhiên.

Phản ứng khi đó của Blair Clydesmanchính là!.

Khó nghe chết đi được!.

Tiên Hiệp Hay
Nếu không để ý đến thân phận của mình, e rằng Blair sớm đã xông đến tát cho cậu ta một phát rồi.

Bởi vì cô ta cảm thấy Hứa Hạo Nhiên đang sỉ nhục bài hát này.

Lúc này chỉ nhìn thấy tên vệ sĩxắn tay áo đi về phía Hứa Hạo Nhiên.

Chân yếu tay mềm như Hứa Hạo Nhiên chắc chắn không thể đánh lại tên vê sĩ to cao kia.

Những người xung quanh đều nhìn họ cười he he.

Mong đợi được nhìn thấy cảnh Hứa Hạo Nhiên bị tên vệ sĩ đánh cho kêu gào thảm thiết.

Thế mà tên vệ sĩ vừa mới tiến lại gần, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên kêu lên một tiếng!
Tiếp đó, Hứa Hạo Nhiên đưa tay chỉ về phía sau tên bảo vệ.

Biểu cảm của cậu ta rất khoa trương.

Ánh mắt đó giống như nhìn thấy một con khủng long bước ra từ kỷ Phấn trắng.

Lại giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống.

Tên vệ sĩ cũng bị biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên làm cho ngẩn ngơ cả người.

Hắn ta vội quay đầu lại nhìn.

Thế nhưng, lúc hắn vừa xoay người phát hiện mấy tên đàn em cũng quay đầu nhìn về phía sau.


Nhưng bọn chúng nhìn thấy chính là cảnh đám người đang đứng cười he he he.

Lúc này tên vệ sĩ cầm đầu mới nhận ra rằng mình vừa bị tên nhóc kia trêu đùa.

Tên vệ sĩ này ko phải là người bình thường.

Hắn ta là Wilson.

Từng là lính trong quân đội Hoàng Gia Anh Quốc.

Hắn ta thuộc tầng lớp ưu tú và đã tham gia vài cuộc chiến tranh thực sự.

Có ít nhất mấy chục người đã chết dưới súng của hắn.

Hắn ta cũng từng dẫn đầu một đội quân tiến vào khu vực vịnh biển.

Trong môi trường chiến đấu vô cùng khắc nghiệt cùng với kẻ địch vô cùng xảo quyệt.

Hắn ta có thể tồn tại được.

Hắn ta trở về nước với niềm tự hào vinh dự.

Sau đó vì phạm phải một lỗi lầm nhỏ mà đã bị trục xuất.

Về sau hắn ta gặp được trưởng tộc gia tộc họ Ngụy, được ông ta coi trọng và cử đến chỗ cậu chủ trẻ có triển vọng nhất của nhà họ Ngụy.

Trog khoảng thời gian vừa qua, Wilson đã làm rất tốt, chưa phạm phải bất kỳ sai lầm nào cả.

Điều này cũng khiến cho hắn ta có vị trí và danh tiếng nổi trội trong số các đồng nghiệp của mình.

Thế nhưng, vây giờ hắn ta lại bị một tên nhóc giỡn cợt như vậy.

Wilson vô cùng tức giận.

Hắn ra quay lại giơ nắm đấm về phía Hứa Hạo Nhiên.

Thế nhưng khi hắn ta quay người lại, Hứa Hạo Nhiên không hề bỏ chạy.

Ngược lại không biết từ khi nào, cậu ta rút từ trong cái túi vải rách nát của mình ra một cái bình giống bình xịt côn trùng.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

“Phụt!”

Đúng lúc Hứa Hạo Nhiên ấn cái bình xịt, có một luồng khí mạnh phun ra.

Lúc đó, mặt Wilson dính đầy một lớp dịch lỏng kì lạ.

Đồng thời còn có một cơn đau dữ dội.

“Á!”
Wilson ôm mặt gào lên đau đớn.

Hứa Hạo Nhiên đắc ý nhìn Wilson đang ôm mặt ngồi thụp xuống gào lên đau đớn.

Cậu ta đeo đàn ghi-ta lên trên lưng, sau đó cầm cái bình xịt lên, nhìn đám vệ sĩ đang vây quanh mình cười he he và nói.

“Tôi nói, mặc dùng không biết đám tay sai các người do ai phái đến?”
“Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, đây là Ninh Châu”.

“Không phải là nơi các người có thể tác oai tác quái”.

Wilson trong cơn đau đớn liền gào lên với đám đàn em.

“Chúng mày xong lên hết cho tao, đập chết nó!”
Lúc đó, một đám vệ sĩ xông về phía Hứa Hạo Nhiên.

Thế nhưng Hứa Hạo Nhiên không hề hoảng sợ, cậu ta vẫn tươi cười, đợi mấy tên vệ sĩ tiến lại gần, lại ấn chiếc bình xịt thêm một lần nữa.

Trong chớp mắt, mùi khí nồng nặc bay ra xung quanh.

Vốn dĩ đám vệ sĩ nghĩ đây chỉ là thuốc diệt côn trùng bình thường, hoặc là một loại bình xịt phòng vệ.

Bọn họ liền bịt mũi và miệng lại.

Thế nhưng khi loại khí này tiếp xúc với da bọn họ.

Đám vệ sĩ cảm thấy da mình giống như đang bị thiêu đốt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.