Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 807: 807: Anh Rể Anh Biết Bay Không




Lý Phong nói: "Loại thay đổi này không phải ai cũng có".

"Nó tùy người".

"Mà những thay đổi của mỗi người là khác nhau".

"Khi mưa sao băng đi vào bầu khí quyển, nó đã mang đến một sự thay đổi từ trường cực kỳ mạnh mẽ cho trái đất".

"Đồng thời, khi mưa sao băng đi vào bầu khí quyển và bốc cháy, vật chất đặc biệt trên thiên thạch đã phân tán khắp nơi cùng với sự di chuyển của luồng không khí".

"Tiếp theo, không chỉ là Ninh Châu chúng ta".

"Tất cả các vùng trên đất nước hoặc thậm chí tất cả các nơi trên thế giới, đều sẽ thay đổi".

"Có tốt có xấu, không có quy tắc thống nhất nào cả".

"Nhưng có một điều chắc chắn là về sau Ninh Châu chắc chắn sẽ bước vào một hoàn cảnh khá hỗn loạn".

Đột nhiên hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, hỏi Lý Phong.

"Anh rể, sự thay đổi của mẹ và em hiện giờ có nghĩa là hai mẹ con em đều có siêu năng lực?"
Lý Phong khẽ gật đầu: "Có thể giải thích như vậy".

"Ồ hay vãi!"
Hứa Hạo Nhiên hào hứng hỏi Lý Phong: "Anh rể, trận mưa sao băng này mang đến cho anh sự thay đổi gì vậy?"
"Anh có thể bay như siêu nhân không?"
Lý Phong cười nhạt nói: "Trận mưa sao băng này cũng không làm anh thay đổi nhiều lắm".

"Không phải chứ, anh rể, thật đáng tiếc".

Lý Phong lúc này mới đứng lên.

Anh lấy một quả táo trên bàn cà phê và đặt nó trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Liễu Ngọc Phân.

"Thực ra, những gì hai người đang trải qua bây giờ, anh đã trải qua nhiều năm trước rồi".


Ngay khi Lý Phong nói ra câu này.

Đôi mắt của Hứa Hạo Nhiên và Liễu Ngọc Phân hoàn toàn mở to.

Bởi vì bọn họ kinh hãi phát hiện, khi Lý Phong nói ra những lời này.

Quả táo đỏ tươi đó đã phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Cuối cùng, quả táo đã khô héo hoàn toàn, độ ẩm trên bề mặt thậm chí đã khô lại!
Hứa Hạo Nhiên tò mò đưa tay chạm vào quả táo.

Kết quả là ngay lúc ngón tay cậu ta chạm vào quả táo.

Quả táo vốn đã teo tóp biến thành tro ngay lập tức!
"Đậu má!"
Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức bật dậy.

Mặc dù trước đó Hứa Hạo Nhiên đã nhìn ra khả năng đặc biệt của Lý Phong.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nó lần nữa vẫn khiến cậu ta ngạc nhiên như nhìn thấy ma giữa thanh thiên bạch nhật.

"Anh rể, anh ngầu quá đi!"
"Anh rể, anh rể, tại sao em có cảm giác anh chắc chắn là vẫn còn có siêu năng lực khác?"
Lý Phong cười thầm, anh chỉ nhẹ gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé đầu đến trước mặt Lý Phong, cười hỏi: "Anh rể, nói cho em biết đi, siêu năng lực kia của anh là gì?".

????hử‎ đọc‎ ????????????yệ????‎ khô????g‎ q????ả????g‎ cáo‎ ????ại‎ ++‎ ????????????m????‎ ????????ye????﹒ⅴ????‎ ++
"Bí mật".

"Chậc! Không nói thì thôi".

Lúc này, Liễu Ngọc Phân đột nhiên hỏi: "Siêu năng lực có ảnh hưởng đến cơ thể của chúng ta không?"
Lý Phong gật đầu: "Có".

“Trước khi nắm bắt hết khả năng này, việc lạm dụng quá mức sẽ khiến các chức năng của cơ thể bị lão hóa nhanh chóng”.

"Nói trắng ra, cái gọi là siêu năng lực là do từ trường đặc biệt đã biến đổi cơ thể chúng ta".

"Có rất nhiều nguồn tạo ra siêu năng lực này".

"Nếu sử dụng nó một cách bừa bãi trước khi thực sự hiểu nó".

“Một thanh niên mười lăm tuổi có thể nhanh chóng trở thành một người trung niên năm mốt tuổi trong vòng mười mấy ngày”.

Hứa Hạo Nhiên lập tức cười nói: "Anh rể, nhất định là anh có cách để chúng ta thành thục kỹ năng này đúng không?"
Lý Phong nhếch miệng cười.

Cùng lúc đó, trong một lò mổ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Cánh cổng sắt đổ nát của lò mổ được một người đẩy ra phát ra âm thanh khiến người ta inh tai.

Sau đó, thấy Hứa Thiên Tứ đang từ từ bước vào cùng với một vài người đàn em.

Những đàn em sau lưng anh ta khác với những người da đen trước đây.

Những người này nhìn qua thì đều là loại không tử tế gì.

Kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung ác.

Năng lượng tiêu cực tỏa ra từ khắp cơ thể.

Nếu họ đi trên đường phố, ai nhìn thấy đều sẽ tránh xa.


Lúc này, một người đang ngồi ở nơi khuất nắng của lò mổ.

Tay tên đàn ông này không ngừng run rẩy.

Bởi vì tay hắn dính đầy máu!
Toàn thân ẩn hiện trong bóng tối, một mùi máu tanh rất nồng tỏa ra khắp người.

Hắn đang lẩm bẩm một mình.

Theo một cách gần như điên rồ, hắn liên tục hỏi: "Tại sao, tại sao, tại sao?"
"Tại sao lại đối xử với tao như vậy, con khốn, tao đã bỏ bao công sức như vậy.

Tại sao lại muốn bỏ tao?"
"Con đàn bà khốn kiếp, mày quên mất lúc đó mày đã hứa với tao như thế nào rồi sao?"
"Tao đã cho mày tất cả mọi thứ mà tao có".

"Còn mày, mày đã cho tao cái gì? Hahahaha …"
Tên đàn ông cười điên cuồng.

Hắn đột ngột đứng dậy nhìn đám Hứa Thiên Tứ đang bước vào.

Trong bóng tối, đôi mắt của tên đàn ông sáng rực lên.

Đồng thời, đôi tay nhuốm máu của hắn cũng từ từ nhấc lên.

"Chúng mày đến đây để trả thù cho con khốn đó à?"
"Đến đi! Vì tao đã giết một người rồi, nên giết thêm nữa cũng chả sao đâu".

Dứt lời, tên đàn ông đột nhiên tăng tốc, rảo bước lao về phía Hứa Thiên Tứ với một luồng sát khí mạnh mẽ.

Khi tên đàn ông đang chạy, tay phải của hắn thay đổi một cách kỳ lạ.

Vốn dĩ ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy bộ dạng cụ thể của hắn.

Khi hắn bước ra ánh sáng mặt trời, tay phải của hắn bất ngờ tạo ra những thay đổi tinh vi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đặc biệt, năm ngón tay của hắn đã lờ mờ biến thành ánh kim loại, đồng thời, móng tay của hắn cũng sắc hơn dao.

"Đi chết đi!"
Tên đàn ông tự tin gầm lên một tiếng.

Tuy nhiên, năm ngón tay hắn đâm tới đã bị kẹt giữa không trung.

Không biết từ lúc nào, một thanh niên thấp bé bên cạnh đột nhiên xuất hiện nắm lấy cánh tay phải của hắn.


"Cút!"
Tên đàn ông gầm lên giận dữ.

Đồng thời dùng tay trái đâm vào tên kia.

Người thanh niên nhanh chóng lùi lại.

Dưới cái nhìn của tên đàn ông, biến thành một cái bóng.

Nhưng trong nháy mắt, người thanh niên đã vòng ra phía sau tên đàn ông.

Anh ta đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai tên đàn ông.

"Tốc độ của anh quá chậm".

Lập tức, tên đàn ông gầm lên như sấm.

Nhưng dù có tấn công như thế nào thì cũng không cách nào bắt được quỹ đạo của người thanh niên.

Hai người ở trong lò mổ bỏ hoang, đuổi giết nhau.

Hứa Thiên Tứ đang khoanh tay đứng bên cạnh, cảm thấy rất thú vị.

Như thể đang xem hai con vật trong rạp xiếc biểu diễn.

Khi tên đàn ông dính đầy máu trên tay dừng lại, thở hổn hển.

Hứa Thiên Tứ cười nói: "Người anh em, ai cũng đều chỉ là người qua đường.

Yêu càng sâu, hận càng sâu".

"Nhưng chuyện đã qua thì cho qua đi.

Ngẩng đầu lên, xem xem bên cạnh anh không phải có một cô gái đấy sao?"
"Khi đã đứng trên đỉnh thành phố này, muốn loại phụ nữ nào mà chả có?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.