Loại bùa màu vàng này chỉ có đạo sĩ mới sử dụng được.
Khi Hứa Mộc Tình định hỏi, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng chỉ vào tờ bùa màu vàng đang lơ lửng trên không trung.
Sau đó, cậu ta niệm một câu.
"Thần lệnh anh anh, chu trung hữu thanh, họa phù cấm quỷ, khả bảo an ninh".
"Bắt!"
Sau đó, tờ bùa màu vàng lơ lửng trong không khí đột nhiên bùng cháy.
Nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt này, Hứa Mộc Tình và Tina không thể không liếc nhìn nhau.
Trong đôi mắt đẹp của hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện ra một loại trái cây thường chua, chát và không ngon, đột nhiên lại rất ngọt.
Dù sao, Hứa Hạo Nhiên, thanh niên vô công rồi nghề, không biết trời cao đất dày, ngây ngốc sống qua ngày này.
Lại chăm chỉ bỏ công đi luyện tập một thứ gì đó, lại còn đạt được thành công trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Khiến Hứa Mộc Tình thân là chị gái nhìn thấy không khỏi sốc nặng.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng xuống lầu, cô chạy tới hỏi Lý Phong: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết này, từ nay về sau em không còn là đồ vô dụng nữa".
Hứa Mộc Tình nói với Hứa Hạo Nhiên một cách dứt khoát: "Em cũng biết rằng mình vô dụng cơ à".
Hứa Hạo Nhiên gãi gãi sau đầu, vui vẻ cười nói: "Thì em chỉ cần tìm cho ra con đường của bản thân là được mà, đúng không?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết, anh rể nói anh ấy tìm thấy năng lượng thuần dương trong em".
"Anh rể nói rằng hầu hết mọi người đều có thứ đó, nhưng họ không có nhiều như em".
"Xem ra em là người được trời chọn rồi!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.
Kết quả là Liễu Ngọc Phân, người đi mua rau từ bên ngoài trở về, đã cốc cho Hứa Hạo Nhiên một cái.
"Ai da, sao mẹ lại đánh con?"
"Ban ngày ban mặt, mày có thần kinh không con?"
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy sang một bên, hai tay chống nạnh, nói với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ! Con nói cho mẹ biết, con trai của mẹ, đã khác trước rồi".
"Nếu mẹ không tin thì con sẽ biểu diễn cho mẹ xem".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy trong túi ra một tờ bùa chú màu vàng.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng ném tấm bùa này lên không trung.
Dưới cái nhìn của mọi người, tờ bùa từ từ rơi xuống đất.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên niệm câu thần chú vừa rồi, rồi duỗi một ngón tay ra và chỉ nhẹ vào tờ bùa.
Dưới cái nhìn của mọi người, lá bùa chậm rãi bay lên.
Sau đó, khi các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên xoay sang trái và phải, tấm bùa hộ mệnh bay lên không trung, tạo thành một vòng tròn xung quanh Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân lớn tuổi rồi cũng phải che miệng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó bà ấy đã phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên và đánh Hứa Hạo Nhiên một lần nữa.
"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?"
"Mẹ đánh chết mày, đồ bất hiếu, chưa kết hôn mà đã muốn xuất gia à?"
"Không mà.
Con vừa mới học được cách vận dụng nguyên khí thuần dương trong cơ thể từ anh rể thôi mà".
"Hơn nữa, anh rể cũng nói rằng lá bùa mà anh ấy dạy không phải của giáo Toàn Chân ở phía bắc, mà là ở phía nam, các đạo sĩ có thể kết hôn sinh con".
"Hơn nữa, con chưa trở thành đạo sĩ, nhưng anh rể nói rằng học được thứ này không chỉ có thể trừ tà ma, cầu nguyện cho người xung quanh, mà còn có thể đối phó với mấy thứ xấu xa".
“Nếu mẹ không tin thì hãy nhìn xem”, sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ vào tờ giấy bùa màu vàng trên không trung.
Lá bùa cháy ngay lập tức.
"Là vậy đó".
"Là vậy à, mày còn muốn trừ tà nữa hả con?"
"Mấy con tiểu quỷ cũng có thể nuốt chửng mày đó con à!"
Những người thuộc thế hệ cũ như Liễu Ngọc Phân tin rằng trên đời này có những điều mà khoa học không thể giải thích được.
Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không đồng ý Hứa Hạo Nhiên học những thứ này.
Chỉ là trái tim khao khát và cháy bỏng của Hứa Hạo Nhiên không thể kìm lại được.
May mắn thay, Lý Phong đã đưa ra vài lời giải thích cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân.
Mọi người đều tin rằng Hứa Hạo Nhiên thực sự có ý muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời muốn bảo vệ những người xung quanh, chứ không phải bị úng não, muốn xuất gia làm đạo sĩ.
Nhưng lại nảy sinh vấn đề.
Liễu Ngọc Phân hỏi anh: "Học những thứ này có ích lợi gì?"
"Nhìn thì thấy mỗi là làm cái từ giấy này cháy đi thôi, có tác dụng gì đâu".
"Nếu nhà ta thật sự có thứ như vậy, chỉ cần mời một đạo sĩ tới là được rồi mà".
Lý Phong biết tính cách của mẹ vợ mình.
Để thuyết phục mẹ vợ, Lý Phong có những phương pháp riêng.
Anh lập tức chỉ tay về phía Lý Liễu Nhi, người đứng bên cạnh anh bất động như cây sào.
"Mục đích chính của việc em vợ học những thứ này là để đánh thức ý thức của Lý Liễu Nhi".
Nói xong, Liễu Ngọc Phân mắt sáng lên ngay lập tức.
Thành thật mà nói, bất kể Lý Liễu Nhi ở độ tuổi nào, Liễu Ngọc Phân đều cảm thấy đồng cảm với cô gái này bất kể ngoại hình của cô ấy hay những điều cô ấy đã trải qua trước đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi, bà ấy đã thích cô ấy rồi.
Trong khi đó, Hứa Hạo Nhiên đã có hai đời bạn gái trước đây.
Mặc dù nói là yêu đến chết đi sống lại.
Nhưng Liễu Ngọc Phân biết rằng họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.
Có thể lúc đầu thấy Hứa Hạo Nhiên mới lạ, hoặc là do Hứa Hạo Nhiên hay bám lấy.
Nhưng đó chỉ là mối quan hệ nhất thời, lâu dần sẽ phai nhạt, thậm chí còn có cảm giác chán nản, đó không phải là tình yêu, Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn không thể quản lý được mối quan hệ như vậy.
Ngược lại, Lý Liễu Nhi trước mặt bà ấy, là một cô gái Hoa Hạ rất điển hình và truyền thống, một cô gái như vậy được tất cả các bà mẹ chồng trên thế giới yêu thích.
Sau khi nghe Lý Phong nói vậy, Liễu Ngọc Phân lập tức vươn tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, sau đó đá Hứa Hạo Nhiên một cái, nói.
"Học hành chăm chỉ cho mẹ, học không được thì coi chừng mẹ đánh chết mày đấy".
Sau khi nói xong, Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Nhiên bất giác giơ ngón tay cái lên với Lý Phong.
Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình và Tina cũng đã giơ ngón cái lên.
Chỉ có Lý Phong là người duy nhất có thể thuyết phục được mẹ vợ một cách đơn giản như vậy.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Tuy nhiên, những gì mẹ nói vừa rồi không sai.
Chỉ đốt giấy bùa thôi thì cũng vô dụng".
Lý Phong gật đầu: "Giống như hai người, em nó vẫn cần có chút kinh nghiệm, và rèn luyện thêm".
.