Người lái xe là Lý Phong.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên định lái xe, nhưng đã bị mẹ ruột nói cho một câu ‘buộc xương vào tay lái thì chó còn lái xe giỏi hơn con đấy", nên đã hậm hực không lái nữa.
Dù sao, ngoài Hứa Mộc Tình, còn có công chúa Ba Tư cũng đang ngồi trên xe.
Lý Phong vừa lái xe vừa nói: "Nếu muốn Lý Liễu Nhi tỉnh lại, nhất định phải đưa cô ấy trở lại nơi đã khiến cô ấy thành ra như thế này".
"Và đêm nay, sẽ có một chuyện rất mới lạ sẽ xảy ra".
"Nếu không tới, bỏ qua vở kịch hay này thì còn gì là vui nữa!"
"Anh rể, anh rể, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị vậy?"
Hứa Hạo Nhiên luôn là một đứa trẻ tò mò, tràn đầy tò mò về nhiều điều mới lạ.
Nhưng bây giờ khi Lý Phong nói câu này, làm tia sáng trong đôi mắt Hứa Hạo Nhiên tắt ngúm.
Lý Phong nói với cậu ta mà không quay đầu lại: "Những người khác anh không biết.
Dù sao sự kiện đêm nay sẽ liên quan đến chuyện đại sự cả đời của em.
Tương lai em có thể cứng lên hay không đều phụ thuộc vào đêm nay".
Khi Lý Phong nói điều này, Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên.
Cậu ta bất giác liếc nhìn đũng quần, nhanh chóng thò đầu từ ghế phụ qua.
Nói nhỏ với Lý Phong: "Anh rể, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao anh biết gần đây cậu nhỏ của em không ngóc đầu lên được vậy?"
Lý Phong tức giận trợn mắt: "Ý của anh là, em có đủ cứng rắn để chống chọi với cuộc đời hay không ấy, còn nếu chỗ nào đó không cứng được thì đi bác sĩ đi".
Hứa Hạo Nhiên cười một cách vô liêm sỉ, ở trước mặt Lý Phong, cậu ta chả kiêng kị gì.
Đối với cậu ta, Lý Phong đã trở thành người nhà của cậu ta, tình cảm giữa hai người thậm chí còn vượt qua cả tình anh em ruột thịt.
Trong nhiều trường hợp, Hứa Hạo Nhiên không hề kín tiếng hay giấu giếm gì trước Lý Phong.
Cậu ta cười nhìn Lý Phong: "Anh rể, anh không phải là bác sĩ sao? Nếu có gì vấn đề thì phải đi tìm anh chứ".
Lý Phong thản nhiên liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Anh nghĩ là em nên cắt nó đi luôn cho đỡ phiền lòng".
"Đừng nói thế chứ anh rể, hạnh phúc nửa đời còn lại của em đều phụ thuộc vào anh cả đấy".
Trong lúc đùa giỡn, Lý Phong đã lái xe về quê của Lý Liễu Nhi.
Không biết Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên đã ở bên nhau lâu rồi hay do cô ấy bắt chước hành động của Hứa Hạo Nhiên.
Nhìn từ góc độ hiện tại của Lý Phong, anh thấy lông mày của Lý Liễu Nhi và lông mày của Hứa Hạo Nhiên quả là có tướng phu thê.
Và so với ánh mắt đờ đẫn lúc ban đầu, ánh mắt của Lý Liễu Nhi dường như đã có chút thần sắc hơn.
Rõ ràng, điều này cũng bị ảnh hưởng bởi đám người Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.
Tuy nhiên, có một số điều Lý Phong không nói cặn kẽ, đối với anh mà nói, nếu nói thẳng ra sẽ gây ra một số phiền phức không đáng có cho Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi.
Loại rắc rối này bây giờ là vô hình, nhưng nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi sau một khoảng thời gian.
Cái thôn này vẫn giống như khi đám người Lý Phong đến, không có nhiều thay đổi.
Hầu hết những thứ có thể nhìn thấy trong thôn là người già và trẻ em.
Những người đàn ông cường tráng, và phụ nữ đã rời thôn lên thành phố, đối với họ, nông thôn đã trở thành cố hương không thể quay trở lại.
Sự xuất hiện của đám Lý Phong lập tức thu hút sự chú ý của trưởng thôn.
Vốn là trưởng thôn cùng mấy người già đang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đa lớn, khi nhìn thấy Lý Liễu Nhi, hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Rõ ràng mọi người đều có chút sợ hãi Lý Liễu Nhi, không dám tới gần.
Nhưng trưởng thôn lại chủ động đi tới.
Ánh mắt trưởng thôn nhìn Lý Liễu Nhi khác với người thường.
Ánh mắt người khác bộc lộ ra là sự hoảng sợ, hay lo sợ nguy hại đến tính mạng, cuộc sống của mình.
Chỉ có trưởng thôn mới coi Lý Liễu Nhi như một người bình thường, thậm chí là một người thân.
Trưởng thôn đi tới, nói với Lý Phong: "Tôi còn tưởng một thời gian nữa cậu mới quay lại, không ngờ lại đến sớm vậy".
Lý Phong khẽ cười, anh hỏi trưởng thôn: "Cái động sau núi đã lấp chưa ạ?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Chưa, tôi vốn định nhờ mấy người lao động trong thôn đến phá cái động đó".
"Nhưng bởi vì buổi livestream trước đã thu hút nhiều nam nữ muốn phiêu lưu mạo hiểm, nguyên sáng nay đã có mấy chục đôi rồi".
"Thôn của chúng tôi xa thành phố, bọn họ đi lại cũng không tiện, nhất định phải ở qua một đêm trong thôn".
"Cậu cũng biết rồi đấy, điều kiện sống của mọi người ở đây cũng không tốt lắm".
"Nếu có thêm ngành nghề, thì sẽ tạo điều tương đối tốt cho con cái của chúng tôi".
"Vì vậy, sau khi bàn bạc, bọn họ đã coi hang động như một danh lam thắng cảnh, dùng nó để thu hút khách du lịch, sau đó kiếm chút phí ăn ở".
"Ấy, trưởng thôn, ông thế là không được đâu, nhỡ trong hang động kia có cái gì rất nguy hiểm thì sao?"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến vẻ mặt của trưởng thôn hơi thay đổi.
Tuy nhiên, trưởng thôn nhanh chóng cười gượng gạo nói: "Khi những người đó đến, tôi cũng đã nói với họ rồi, nhưng dù tôi có nói gì thì họ cũng không tin".
"Ngược lại, chúng tôi càng nói vậy, bọn họ càng muốn đi vào tìm hiểu".
"Mấy thanh niên đó còn nói rằng cuộc sống của họ quá nhàm chán, họ phải tìm cái gì kích thích một chút".
"Còn có mấy cô gái xinh đẹp tranh nhau vào trong hồ nước, tất cả đều thắc mắc không biết nước trong hồ nước có thực sự khiến cô tôi trông như thế này không".
"Họ còn muốn uống nước từ hồ để giữ cho mình trẻ mãi không già".
Hứa Hạo Nhiên định nói, nhưng Lý Phong đã đưa tay ra ấn vai Hứa Hạo Nhiên xuống, lắc đầu với cậu ta.
Sau đó, anh nhìn trưởng thôn và nói: "Mọi người làm vậy không sai, dù sao mọi người cũng phải sống mà".
"Hôm nay chúng tôi đến đây, cũng định đi xem xét hồ nước rồi tìm hiểu xem trong đó có gì?"
Trưởng thôn gật đầu rồi hỏi: “Có cần tôi chỉ đường không?”
Lý Phong bất giác ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi phía sau thôn.
Sau khi Lý Phong thản nhiên liếc mắt nhìn, anh duỗi một ngón tay ra, chỉ triền núi ở phía đông bắc ngọn núi, nói: "Hang động hẳn là ở vị trí đó".
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Lý Phong, không ngờ Lý Phong lại chỉ đúng hướng.
Cuối cùng, trưởng thôn nói với Lý Phong: "Mặc dù hang động không xa thôn của chúng tôi".
"Nhưng nếu đi cũng sẽ tốn thời gian đấy".
"Trời đã tối rồi.
Nếu như lúc này lên núi, thì không thể xuống núi trong ngày được".
"Hơn nữa, sẽ có dã thú ở khu vực của chúng tôi vào ban đêm".
.