Một buổi tối cuối thu, Tô Vận Cẩm cùng hai đồng nghiệp
ở phòng marketing vừa xong xuôi bữa thết đãi khách hàng quen, bước ra khỏi nhà
hàng. Tuy tửu lượng của cô giờ đây đã được tôi luyện đến mức tiến bộ ít nhiều
so với trước kia, nhưng vì bụng rỗng không lại bị khách hàng chuốc cho vài ly,
nên cô vẫn hơi chuếnh choáng.
“Vận Cẩm, không sao chứ, có cần anh đưa về nhà không?” anh chàng đồng nghiệp
vừa xịch tới hạ kính xe xuống hỏi cô.
“Em cảm ơn, không cần đâu ạ.” Cô cười cười vẫy tay tạm biệt anh đồng nghiệp,
thói chiếm hữu của Trình Tranh khiến cô đã quen gắng hết sức vạch rõ ranh giới
với mọi thị phi. Anh đi công tác đã mấy ngày, không thể đến đón cô, thế nên cô
mới yên tâm mà ngồi đến tận lúc tàn cuộc, nếu anh mà trông thấy bộ dạng của cô
lúc này, ắt hẳn lại nổi trận lôi đình cho mà xem.
Nghĩ đến anh, Tô Vận Cẩm rút chiếc di động từ túi xách ra, không nhìn thì thôi,
vừa nhìn đã bất giác sững sờ hốt hoảng, trên điện thoại mười mấy cuộc gọi nhỡ,
đều là của Trình Tranh, lại còn mấy tin nhắn nữa:
-“Em đang ở đâu đấy? Có nhớ anh không? Anh nhớ em lắm!”
-“Việc của anh ở đây xong sớm rồi, sẽ bay về ngay lập tức, về nhà gặp em nhé!”
-“Sao không nghe điện thoại anh gọi?”
-“Anh về đến nhà rồi, không có chìa khóa, em đang ở đâu đấy?”
-“Tô Vận Cẩm, em mau xuất hiện ngay, em chết chắc rồi!
-“Đừng dọa anh nữa, anh lo lắm.”
…
Cơn gió khuya tràn tới, Tô Vận Cẩm thốt nhiên giật mình, chút hơi say mỏng mảnh
đã tan sạch. Cô không dám đọc tiếp nữa, cuống cuồng chặn một chiếc xe lại, bảo
tài xế phóng hết tốc lực về nhà. Thở phù phù bước ra khỏi thang máy, cô chỉ
thấy Trình Tranh đang tựa nghiêng người trên cửa chống trộm, trong tay cầm
chiếc áo vest, hành lý quẳng một bên.
Tô Vận Cẩm rón rén chạy lên phía trước, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết
anh lại về sớm, chắc anh đợi lâu lắm rồi”.
Trình Tranh dựng thẳng người lên, làm như không hề nghe thấy lời cô nói, ngửi
thấy hơi rượu trên người cô, sắc mặt càng đanh lại lạnh lẽo, cửa vừa mở, anh để
mặc cô tự mình đi vào trước. Tô Vận Cẩm chững lại chốc lát ở cửa, cảm thấy ít
nhiều sượng sùng, nhưng vội vã giấu đi, giúp anh xách hành lý, rồi theo chân
anh đi vào nhà.
Trình Tranh không thèm bật đèn, ngồi huỵch xuống sofa, im lìm chẳng nói năng.
Vốn đã quen với bộ dạng hung hăng càn rỡ những lúc nổi cơn nổi cớ của anh, giờ
thấy dáng vẻ anh thế này, Tô Vận Cẩm chẳng biết phải cư xử ra sao. Cô bật đèn
lên, mang đồ của anh vào phòng, sau đó quay trở lại ngồi đối diện với anh: “Anh
đã ăn gì chưa? Có đói không? Em làm chút gì đấy cho anh ăn nhé?”.
“Có chết đói cũng không khiến em phải lo”, anh hằn học nói.
Tô Vận Cẩm cố nặn ra một nụ cười, nghiêng người đặt tay lên mu bàn tay anh, dịu
dàng nói: “Em xin lỗi mà, hôm nay có người khách quen, công việc bình thường
vẫn hay qua lại với nhau, thực tình không từ chối được. Thêm nữa, em đâu có ngờ
hôm nay anh lại về sớm…”.
“Phải rồi, lúc biết rõ là anh ở nhà thì em mới đợi anh, còn lúc nghĩ là anh
không về, em liền ra ngoài muốn làm trò gì thì làm. Em đối xử với anh như thế
sao? Tô Vận Cẩm, nhiều lúc anh không hiểu nổi em.” Trình Tranh hất văng bàn tay
cô ra.
Tô Vận Cẩm hít một hơi, từ từ rút tay lại, “Trình Tranh, anh nói có lý một chút
đi, tối nay em về muộn, nhưng đúng là vì công việc, lúc ấy xung quanh ồn qua,
di động để trong túi, em không nghe thấy chuông reo, cũng không ngờ là anh lại
quên mang chìa khóa, em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa?”.
“Công việc quái quỷ gì mà ghê gớm thế, chẳng qua là hầu mấy lão háo sắc uống
rượu. Anh đứng ngoài cửa đợi em đến ba tiếng đồng hồ, ba tiếng đồng hồ! Em có
biết không? Cũng may là anh thức đêm thức hôm làm cho xong công việc, không trù
trừ lấy một giây trở về ngay, từ lúc xuống máy bay đến giờ, đến một giọt nước
còn chưa uống.”
“Em biết là anh giận, nhưng anh có sự nghiệp của anh, em cũng có công việc của
em chứ, trước nay em chưa từng trách móc anh ra ngoài khách khứa, thì ít ra anh
cũng thông cảm cho em một chút chứ.”
“Anh không biết cách thông cảm cho em, anh không chín chắn – đương nhiên rồi,
anh không phảilà Thẩm Cư An, làm sao mà dịu dàng thấu hiểu được như thế. Mà
đằng nào anh cũng có biết cuộc em ra ngoài với ai đâu, cũng chẳng buồn để ý.”
Tô Vận Cẩm nghiến chặt hàm răng, rồi lại lơi ra, lời của anh khiến người ra
muốn nhịn không nhịn nổi, cô bực không thể cho anh một cái tát, nhưng lý trí
nhắc nhở cô, có tức giận cũng chẳng ích gì, không nên chấp nhặt với anh, nhường
nhịn một chút, việc gì phải châm dầu vào lửa? Cô cố gắng kìm nén cảm xúc bản
thân, nhổm người lên bảo: “Em đi rót cho anh cốc nước”.
Trình Tranh lạnh lùng nhìn cô vào bếp, chốc lát cô đã bưng nước ra, đưa trước
mặt anh, anh gạt đi, “ Tô Vận Cẩm, em có biết là anh ghét nhất cái bộ dạng này
của em không, cái gì cũng giữ trong lòng, cái gì cũng không buồn nói, em có
biết giận dữ không, em có cảm xúc không đấy? Xưa nay đều như thế, cứ như là vì
để mọi sự êm đẹp mà phải chịu đựng anh. Cái anh muốn là một người vợ bằng xương
bằng thịt, không phải một ô sin làm việc theo giờ chỉ biết phục vụ chu đáo và
có thể lên giường với anh”.
Cốc nước Tô Vận Cẩm cầm trên tay bị anh hất nghiêng sang một bên, sóng ra ngoài
hơn một nửa, cô giữ tay vững lại, phản ứng đầu tiên chính là hắt nửa cốc nước
còn lại vào mặt Trình Tranh, sau đó ném mạnh cái cốc đã rỗng không, chiếc cốc
thủy tinh đập vào mặt sàn vỡ tan tành, thứ âm thanh vụn vỡ sắc lẻm ấy khiến
người ta phải kinh động như thể ngọc rạn.
Trong giọng nói của Tô Vận Cẩm dường như cũng có thứ gì đó đang vỡ tan,” Thế
này thì anh hài lòng rồi chứ”.
Những giọt nước bám theo mái tóc Trình Tranh rỏ xuống, anh lộ vẻ không dám tin
là sự thật, thế nhưng cũng không có ý định vuốt sạch đi, anh mới chỉ tay thẳng
ra phía cửa,” Cô cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”.
Tô Vận Cẩm không thèm nói đến câu thứ hai, từ sofa đứng bật dậy. Động tác của
Trình Tranh còn chóng vánh dữ dội hơn cô, anh dùng cả thân mình đè nghiến cô
xuống sofa. Tô Vận Cẩm đau điếng, lấy hết sức đạp anh ra, cả hai người lăn từ
sofa xuống, người Trình Tranh bị đè xuống dưới, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng,
cô giãy giụa bò lên khỏi người anh. Anh mau lẹ chống một tay lên sàn nhà lật
phắt người, một tay tóm lấy đuôi tóc cô, giật trở lại.
“Ái!” Tô Vận Cẩm đau đến mức suýt trào nước mắt, không để ý nhiều nữa, quay đầu
lại là lấy tay gạt, móng tay sắc ngọt cào vô số vết trên cổ Trình Tranh. Hệt
như con báo đánh hơi thấy mùi máu tanh, Trình Tranh càng thêm mất lý trí, lấy
hết sức đè mạnh cô xuống sàn, giữ chặt được cô rồi liền bắt đầu xé toang quần
áo trên người mình và người cô. Tô Vận Cẩm đương nhiên biết anh muốn làm gì,
thứ nhục dục bột phát trong tình cảnh này khiến cô cảm thấy chẳng khác gì loài
thú vật, biết rõ vào thế yếu nhưng vẫn bạt mạng cự tuyệt. Một kẻ ỷ thế cưỡng
đoạt, người kia thì sống chết chống lại, hai bên giằng xé, hít thở trong im
lặng, hệt như loài mãnh thú săn mồi bị trúng thương. Trình Tranh rất nhanh
chóng đã chiếm thế thượng phong, duỗi thẳng người lấy hết sức đi vào trong cơ
thể cô. Thứ chiếm hữu không dạo đầu chẳng ve vuốt khiến tiếng rên rỉ cũng nghẹn
cứng nơi cổ họng Tô Vận Cẩm, cô tuyệt vọng từ bỏ mọi quẫy đạp, để mặc anh hành
động thô bạo trên cơ thể mình, cho đến tận lúc anh phát ra tiếng thở phào mãn nguyện.
Hai ngươi, vì đâu mà đến khoảnh khắc thịt da quấn quýt gần gũi đến vậy mà hai
mảnh linh hồn lại càng lúc càng diệu vợi xa xôi như thế? Trình Tranh trong giây
phút dục vọng được giải phóng, trong lòng lại cảm thấy có thứ gì đó đang dần
trôi mất, anh sống chết muốn nắm chặt, thì đến cả phương hướng cũng chẳng thấy
đâu. Anh áp trán mình sát vào trán cô, thì thầm:
“Rốt cuộc là anh làm tổn thương em hay em làm tổn thương anh? Em nói đi, anh
phải thế nào mới được”.
Tô Vận Cẩm chỉ cảm thấy rã rời chán nản, “Thôi được rồi, Trình Tranh, chúng ta
không nên ở bên nhau nữa, chỉ làm cả hai đều mệt mỏi”. Trình Tranh chậm rãi lắc
đầu, “Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh
vẫn muốn ở bên em”.
Có những thứ một khi đã tan tành thì dù có trăm phương
ngàn kế đắp đổi hàn gắn cũng chẳng thể trở lại hình dáng ban đầu. Trình Tranh
và Tô Vận Cẩm, chẳng thể dằn lòng mà ly biệt, ở bên nhau thì hành hạ khổ sở.
Sau buổi đêm hôm ấy, hai người tuyệt nhiên không hề nhắc lại chuyện đã xảy ra,
bấy nay chung sống bên nhau, tựa như giẫm trên băng mỏng. Hai người muốn giữ
gìn, nhưng lại không biết làm sao mới phải, thế nên bắt đầu trở nên thận trọng
rụt rè, chỉ sợ một câu nói, một ánh mắt cũng có thể làm đau người kia, dần dà
không nói với nhau, mỗi người tự thui thủi liếm láp vết thương của mình.
Một căn hộ nhỏ, vốn vẫn là chốn thiên đường nhỏ bé của hai người, giờ đây chỉ
cảm thấy không gian chật chội khiến cả hai muốn trốn cũng không thể. Thời gian
“tăng ca” của Trình Tranh càng lúc càng nhiều thêm, trở về nhà thường đã là nửa
đêm, vác theo cả người sặc hơi rượu bia thuốc lá; Tô Vận Cẩm càng lặng lẽ hơn,
tan sở xong là đối diện với bàn cờ im lìm như thể nước trong giếng thẳm, đẳng
cấp cờ vây cũng chẳng thấy lên, chỉ cần có thời gian, cô vẫn cứ chuẩn bị bữa ăn
chu đáo cho hai người, còn anh có về hay không, cô chẳng hỏi han gì.
Hôm ấy Trình Tranh hiếm hoi lắm mới tan sở về nhà đúng giờ, mở cửa ra, cô đang
tất bật trong bếp, lúc đang thái rau mà tinh thần ngơ ngẩn , có người đi đến
trước mặt cũng không hay biết gì. Trình Tranh hắng giọng một tiếng, cô mới như
tỉnh ra từ cơn mê, con dao thái sắc ngọt khựng giữa không trung, anh được phen
toát mồ hôi lạnh.
“Anh về rồi à, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Cô cười cười, tiếp tục động tác dang dở
trên tay. Trình Tranh cẩn thận gỡ con dao từ tay cô xuống, “Tối nay không phải
nấu, Chu Tử Dực từ Thượng Hải qua đây công tác, tối nay mời mấy bạn học cấp III
đang ở thành phố G đi ăn, hóa ra lớp chúng mình có mấy bạn cũng ở mạn này. Tống
Minh, cậu chàng ngồi cùng bàn với em hồi trước ý, còn nhớ không, người nhỏ thó,
đeo kính cận, bây giờ lại là kỹ sư bảo dưỡng máy bay của hãng hàng không ABC cơ
đấy; còn có Mạnh Tuyết với Chu Tịnh ở Thâm Quyến, tối nay cũng chạy qua luôn,
coi như là họp mặt bạn học”. Anh nói xong liền trở ra phòng khách, trông thấy
cô không có phản ứng gì, liền quay lại bổ sung câu nữa: “Chúng mình cùng đi
nhé, nghe nói Mạc Úc Hoa cũng đến đấy”.
Khoang VIP của một hộp đêm cao cấp, ánh đèn loa lóa mờ tỏ, dàn âm thanh chấn
động đan xen đầy ăn ý với tiếng cụng ly, tiếng cười, cùng đẩy không khí lên đến
cao trào. Vốn chỉ là cuộc hội họp quy mô nhỏ của những người bạn khác quê,
không ngờ cuối cùng lại chiêu tập được tới mười mấy cô cậu cùng học cấp III với
nhau, đương nhiên trong đó có vài người ngày xưa chỉ cùng khối chứ không cùng
lớp.
Tốt nghiệp cấp III nháy mắt đã sáu, bảy năm trời, những cậu trai trẻ trung cùng
những cô gái bẽn lẽn năm nào đều đã lớn khôn. Có một số người từ sau khi tốt
nghiệp đến giờ chưa từng gặp lại, đến khi trùng phùng thì đã không còn như dáng
vẻ ngày xưa nữa, mỗi người cảm thán một kiểu. Chu Tịnh giờ trở thành phu nhân
của một thương gia, toàn thân châu báu lộng lẫy, đâu còn thấy dáng vẻ thôn nữ
ngày nào; Mạnh Tuyết làm tiếp viên của hãng hàng không Thâm Quyến, duyên dáng
như xưa, thêm vào vài phần rắn rỏi trưởng thành; Tống Minh biến đổi ghê gớm
nhất, cậu nam sinh đeo kính cận dày cộp năm nào đã trở thành một chàng trai cao
to, khỏe khoắn, không quá đẹp trai, nhưng khí chất vững vàng, phong độ tót vời;
chỉ có Chu Tử Dực vẫn chẳng thay đổi gì cái thói viển vông chớt nhả ngày xưa,
kéo lại được mặt mũi đẹp đẽ, chỉ thấy phóng khoáng phong lưu mà thôi, nghe nói
anh chàng sau khi tốt nghiệp đại học nối nghiệp bố kinh doanh địa ốc, có thể
nói là tuổi trẻ đắc chí, lại còn có một vị hôn thê gia thế ngang ngửa dung mạo
tương đương nữa, chỉ đợi người kia du học trở về là sẽ kết hôn ngay; Mạc Úc Hoa
sớm đã giã từ dáng vẻ có phần đẫy đà thời thiếu nữ, gương mặt vẫn bình bình như
thế, nhưng toát ra hơi hướm nho nhã. Buổi tối hôm ấy, nhân vật thu hút sự chú ý
của mọi người hẳn nhiên là cặp Trình Tranh, tất cả đều gào thét đòi cụng ly
chúc mừng hai người bọn họ - cặp tiên đồng ngọc nữ trải qua cay đắng bao năm
cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Trình Tranh hứng thú lên cao khác thường, bất kể rượu ai mời cũng đều không từ
chối, cụng xong là cạn, đến phần rượu của Tô Vận Cẩm cũng gánh hết cả, vài lượt
như thế, cho dù tửu lượng của anh có tốt đến đâu cũng đã có vài phần túy lúy.
Tô Vận Cẩm với Mạc Úc Hoa đã một đợt không gặp nhau, hai người túm tụm một góc
trò chuyện riêng tư, thế nhưng Mạnh Tuyết thấy tình hình không ổn, liền chặn
đứng hết thảy đoàn quân chúc rượu do Chu Tử Dực cầm đầu.
Chu Tử Dực cười bảo: “Đúng là chuyện lạ, cô người yêu gắn mác hẳn hoi còn chưa
nói năng chi, cậu thương xót nỗi gì”.
Mạnh Tuyết gác ly rượu lên bàn: “Dựa vào tình bạn từ hồi trẻ nít đến lúc lớn
lên thì sao! Có bản lĩnh thì uống với tớ đây này”. Chu Tử Dực là người thông
minh, lẽ nào lại bằng lòng đọ rượu với cô, bèn cười xòa cho qua chuyện.
Mạc Úc Hoa ngó thấy tình hình bên đó, liền nói với Tô Vận Cẩm, “Sao thế, trông
cậu với anh chàng nhà cậu có gì đó không ổn”. Tô Vận Cẩm cười méo xẹo, “Nào chỉ
có không ổn, mà cũng chẳng phải một, hai ngày đâu”. Mạc Úc Hoa chỉ bảo, “Tội gì
phải thế, Trình Tranh đối với cậu ra sao, trong bụng mọi người đều biết, có một
người con trai như thế một lòng một dạ với cậu, bao nhiêu người ngưỡng mộ cũng
chẳng được, sao lại phải vì cơn giận dữ chốc lát mà làm việc dại dột, bỏ lỡ cậu
ấy, cậu sẽ hối hận đấy”. Tô Vận Cẩm ủ ê nói: “Tớ đâu phải không biết anh ấy
tốt, tớ cũng muốn đối tốt với anh ấy, thế nhưng hai người muốn tốt với nhau, ở
bên cạnh vì đâu lại mệt mỏi đến thế? Úc Hoa, cậu có tin vào duyên phận không?”
Mạc Úc Hoa đáp: “Tớ tin, nhưng tớ còn tin hơn là duyện phận cũng phải biết nắm
bắt lấy, ơ, cậu nhìn bên kia kìa”. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Vận Cẩm.
Tô Vận Cẩm nhìn sang, Trình Tranh uống nhiều quá rồi, thần trí không còn minh
mẫn tựa đầu lên vai Mạnh Tuyết. Mạnh Tuyết có phần ngại ngùng đẩy Trình Tranh
một cái, anh lắc lư một chặp, rồi lại dựa vào như cũ. Lần thứ hai, cô không đẩy
ra nữa, trong ánh mắt của cô gợn thêm ít nhiều thương cảm.
“Nhị vị mỹ nhân trốn vào góc này vụng trộm nói chuyện gì đấy?” , Chu Tử Dực cầm
ly rượu bước lại. “Úc Hoa, lâu rồi không gặp, cậu đẹp ra đấy”. Anh chàng dường
như hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện quá vãng sượng sùng hồi cấp III. “Đâu có,
là miệng luỡi của cậu càng lúc càng ngọt ngào thôi”. Mạc Úc Hoa cười đáp lời.
Tô Vận Cẩm đứng lên: “Các bạn cứ ngồi, tớ ra xem Trình Tranh thế nào, đi trước
nhé”.
Cô bước đến bên Trình Tranh, trước hết là mỉm cười với Mạnh Tuyết. Trong nụ
cười của Mạnh Tuyết lại có vẻ khiêu khích, “Cuối cùng thì cậu cũng đã nghĩ ra
phải qua xem người yêu thế nào rồi đấy nhỉ?”. Tô Vận Cẩm dường như không nghe
thấy lời của Mạnh Tuyết, cô nhổm người trước Trình Tranh, vỗ nhè nhẹ lên mặt
anh, “Trình Tranh, tỉnh lại nào, chúng mình đi về nhé”.
Trình Tranh không phản ứng gì, cô dồn hết sức vào tay, gắng gỏi dìu anh dậy,
loạng choạng mất một lúc, Tống Minh ở cách đó không xa vội vã đưa tay ra đỡ một
bên người Trình Tranh.
“Cảm ơn cậu”, Tô Vận Cẩm nói với Tống Minh. “Phiền cậu dìu anh ấy ra ngoài với
tớ.” Cô lại quay sang Mạnh Tuyết, “Cám ơn bờ vai của cậu, thảo nào Trình Tranh
vẫn hay nói, cậu chính là huynh đệ tốt của anh ấy”.
Mạnh Tuyết cười cười mai mỉa, cũng đứng dậy luôn, Tô Vận Cẩm chào hỏi xong xuôi
mấy người bạn khác đang ở đó, Mạnh Tuyết không yên lòng bèn theo chân cô và
Tống Minh đi ra bên ngoài. Trông bộ dạng này của Trình Tranh, chắc chắn anh
không thể lái xe được, Tô Vận Cẩm ra đến vệ đường, đang định giơ tay vẫy xe,
Trình Tranh dần dà khôi phục được ý thức, bóp đầu hỏi mình sao lại ở chỗ này.
“Anh uống nhiều rồi, em đưa anh về trước đã”, Tô Vận Cẩm nhỏ nhẹ nói. Trình
Tranh lờ đờ nhìn cô, Tống Minh cùng Mạnh Tuyết một hồi, giằng ra khỏi tay cô,
“Em cứ về trước đi, anh chưa say, vẫn uống tiếp được”. Sức giãy ra của anh quá
mạnh, cả người đều đứng không vững, nhất thời lảo đảo một hồi, Mạnh Tuyết nhanh
mắt lẹ tay đỡ lấy anh, anh nửa tựa vào Mạnh Tuyết, một lát mới đứng yên được.
Tô Vận Cẩm bước lên mấy bước, nắm lấy tay anh, “Trình Tranh, đừng quấy nữa, về
nhà với em”. Trong giọng nói của cô đã có ít nhiều ý vị van nài. Trình Tranh
thêm một lần nữa giằng ra khỏi tay cô, loạng choạng ghì lấy bờ vai Mạnh Tuyết,
“Đã nói là không cần em phải lo, em muốn về thì về trước đi”. Tình cảnh nhất
thời có phần khó dàn xếp, đến Tống Minh đứng nhìn một bên cũng cảm thấy ít
nhiều ái ngại.
Tô Vận Cẩm lặng lẽ nhìn Trình Tranh một lát, sau đó bình tĩnh bảo với Tống Minh
và Mạnh Tuyết: “Nếu đã thế này, tớ đi về trước vậy. Phiền các cậu để ý đến anh
ấy, đừng cho anh ấy uống nhiều, cũng đừng cho lái xe”. Cô giở cuốn sổ ghi chép
từ trong túi xách ra, nguệch ngoạc viết mấy chữ, “Đây là địa chỉ nhà chúng tớ,
phiền các cậu đến lúc tàn cuộc thì vẫy xe cho anh ấy, lên xe xong rồi gọi cho
tớ nhé, cảm ơn”.
Tận đến lúc chiếc taxi mà Tô Vận Cẩm bắt đã mất hút nơi góc đường, Trình Tranh
mới chầm chậm đứng thẳng lên, cơn say đã tan biến, chỉ trơ lại nỗi thất vọng,
anh cơ hồ đột ngột ý thức được mình với Mạnh Tuyết đang áp sát vào nhau, liền
vội vàng đẩy cô ra, chỉ nói gọn lỏn một câu: “Xin lỗi nhé”, rồi quay đầu đi
thẳng vào chỗ hội họp.
“Trình Tranh!”, Mạnh Tuyết ở phía sau gọi giật anh, anh nghi ngại quay đầu lại,
không ngờ đúng lúc hứng lấy cái tát cô giáng tới. Trình Tranh phản ứng kịp
thời, chặn ngay trước khi bàn tay cô bạt xuống, kinh ngạc kêu lên: “Cậu cũng
uống nhiều hay sao thế?”
Anh đã trông thấy nước mắt Mạnh Tuyết. Trình Tranh và Mạnh Tuyết lớn lên cùng
nhau, trong lòng anh, cô vẫn luôn là hình ảnh một cậu con trai giả gái, đây mới
là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Mạnh Tuyết rớt nước mắt, ngẩng đầu lên bảo: “Cái tát này, coi như trả lại hết
cho cậu tất thảy tình cảm của tôi đối với cậu bao nhiêu năm nay. Cậu có thể
không yêu tôi, thế nhưng không thể lợi dụng tôi thế này được, cậu biết rõ là từ
bé tôi đã thích cậu, vậy mà lấy tôi ra làm công cụ cho mấy trò vờn vỡ ái tình
giữa các người, thật quá tàn nhẫn!”.
Trình Tranh nói lỏng bàn tay đang chặn cô, cảm giác hỗn loạn vô chừng, “Phải,
phải, phải, các người đều đúng hết, chỉ có tôi là sai. Nếu cái tát này giáng
xuống có thể làm cậu dễ chịu hơn, vậy thì cậu cứ đánh đi”.
Mạnh Tuyết lau kho nước mắt, cười gằn bảo: “Nhưng bây giờ tôi lại không muốn
đánh nữa, bởi vì tôi phát hiện là thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi. Chẳng
phải cậu muốn lấy tôi ra để chọc tức Tô Vận Cẩm hay sao, đáng tiếc thật, người
ta hoàn toàn chẳng them để ý. Bao nhiêu năm rồi, cậu khốn khổ yêu một người mà
bản thân cậu cũng không rõ cô ta có yêu cậu không, cậu ngỡ là đã có được cô ta,
thực ra đâu có phải!”.
Anh đột nhiên lấy tay ôm mặt, cơ hồ như vậy mới có thể không nghe thấy lời cô
nói, một lúc lâu sau, anh mới nói với Tống Minh một câu: “Xin lỗi, phiền cậu để
ý cô ấy”. Sau đó rời đi như chạy trốn.
Khi anh về đến nhà, trời đã rất khuya, đèn vẫn còn sáng, Tô Vận Cẩm vẫn ở đó,
điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an lòng. Cô vẫn chưa thay quần áo ngoài,
bình tĩnh ngồi xem ti vi, thứ ánh sáng biến ảo trên màn hình làm cho khuôn mặt
cô có đôi nét khó đoán định.
“Anh về rối à?” Cô tiện tay đặt chiếc điều khiển xuống, hệt như bao nhiêu lần
đợi chờ bấy lâu nay.
“Anh về rồi, em vẫn chưa ngủ… Có gì định nói với anh à?” Trình Tranh thắc thỏm
đút tay vào túi quần jean rồi lại rút ra.
Tô Vận Cẩm ngẩng mặt lên dò xét anh, “Em chỉ định nói là, Trình Tranh, anh thật
quá ấu trĩ”.
Trình Tranh ngồi phệt xuống sofa, vùi mặt lên đầu gối, “Anh ấu trĩ lắm, anh
ngây thơ cho là anh làm thế có thể chọc giận được em, cho là em sẽ ghen tuông
vì anh, thế này mới có thể chứng minh rằng em rất quan tâm đến anh”.
Khuôn mặt Tô Vận Cẩm không tỏ rõ thái độ gì.
Trình Tranh thở ra một hơi thật dài, “Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc em vẫn không
yêu anh, thế nên mới có thể bình tĩnh nhường này”. Một việc bấy lâu nay anh
không dám nghĩ ngợi, không dám đối mặt, bây giờ đã tự nói ra hết cả, có cảm
giác thanh thản như thể con tim đã từ bỏ.