Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 106



Sau khi Trưởng hoàng huynh hoăng thệ, Hoàng đế xây thiền tự cho thê tử trong cung, nhiều năm qua Hoàng Hậu luôn mang tóc tu hành trong tự, nhưng đây lại là lần đầu tiên Hoàn Huyên đặt chân đến thiền viện mà Hoàng Hậu sở cư.

Trong đình cỏ cây tươi tốt, bị bao phủ trong mưa phùn lất phất như khói sương, tựa như một bức tranh thuỷ mặc,.

Tuy nói cửa Phật là nơi thanh tu, không xa hoa giống cung điện, nhưng quy mô phòng thất lầu các không khác cung điện là mấy, gạch hoa sen đến từ chùa cổ Minh Lam lục triều, được cơn mưa gột rửa hiện lên ánh sáng nhạt. Xà nhà đều làm từ gỗ trầm hương văn bách, hòa cùng hương thơm cỏ cây, đi vào liền cảm thấy hương khí tao nhã thấm vào ruột gan, khiến người ta có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng hai người ngồi đối diện trước bàn cờ đều mang đầy tâm sự, không nhàn hạ thoải mái chút nào.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng quân cờ bằng ngọc hạ xuống bàn cờ gỗ tử đàn, phát ra âm thanh giòn giã, và hạt mưa rơi bên hành lang ngoài cửa sổ.

Hoàng Hậu nâng mắt, nhìn nhi tử: "Ta nhớ lúc con còn nhỏ, chúng ta thường đánh cờ thế này."

Hoàn Huyên chỉ hơi gật đầu, không nói gì. Cái gọi là "thường" cũng chỉ là mồng một và ngày rằm mỗi tháng vào cung Hoàng Hậu thỉnh an, hai mẫu tử không có lời gì để nói, để tránh xấu hổ chỉ có thể chơi cờ.

Chơi cờ cũng xem như ký ức có thể gọi là vui sướng không nhiều lắm của hắn và mẫu hậu, chỉ có lúc này mẫu hậu mới có thể bố thí chút phần xem trọng và vài câu khen ngợi cho hắn.

Cho nên Hoàng Hậu triệu hắn đến đây, không đề cập tới chính sự, mời hắn đánh cờ trước, thật sự có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Hoàng Hậu nói tiếp: "Vừa đảo mắt đã qua nhiều năm, kỳ nghệ của con lại tiến bộ không ít, ta đã không còn là đối thủ của con nữa."

Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu tán thưởng."

Hoàng Hậu nói: "Ta nói thật."

Phong cách chơi cờ của hắn vững vàng không ít, còn bà mấy năm nay không màng đến mấy thứ này, qua năm mươi sáu mươi nước đã lộ hướng suy tàn.

Hoàng Hậu lại nói: "Trận cờ này không cần tiếp tục nữa."

Nói rồi bắt đầu cất từng quân trắng vào hộp, Hoàn Huyên cũng thu hồi quân đen.

Hoàng Hậu đậy hộp cờ, ra hiệu thị hầu cất bàn cờ, đổi thành bàn trà, sau đó bình lui hạ nhân. Rồi nói: "Trà Dương Tiện năm nay vẫn chưa cống tới, đây là của năm ngoái," Hoàng Hậu nhìn chén trà gốm thô trước mặt Hoàn Huyên, "Con tạm uống đi."

Hoàn Huyên nói: "Trà chỗ mẫu hậu luôn tốt nhất."

Nói như thế, nhưng không chạm vào chén trà.

Hoàng Hậu sao mà không nhìn ra hắn đang đề phòng: "Có phải con còn oán mẫu hậu vô tình hay không?"

Hoàn Huyên biết bà không kìm được nữa, đã đến hồi kết thúc, nhàn nhạt nói: "Nhi thần không dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo này."

Khóe miệng Hoàng Hậu cong lên một nụ cười mỉa mai: "Con chắp tay nhường trữ vị cho người, có tính là đại nghịch bất đạo không?"

Hoàn Huyên nói: "Nhi thần tư chất bình thường, không có thao lược, không kham nổi trữ vị. Bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt khác là phúc của xã tắc, nhi thần cho rằng, đây là lượng sức mà đi, không phải là đại nghịch bất đạo."

Sắc mặt Hoàng Hậu hơi trầm xuống: "Hiện giờ ngươi là đích tử duy nhất còn lại của bệ hạ, Thái Tử của Đại Ung không phải ngươi thì ai chứ?"

Hoàn Huyên nói: "Nhi thần đã tỏ lòng với bệ hạ, mong mẫu hậu thành toàn."

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm hắn một lát, bỗng nhiên thở dài: "Mẫu hậu biết con còn đang trách ta, từ sau khi trưởng huynh của con đi mất, nút thắt trong lòng ta khó gỡ, để con chịu ủy khuất. Mẫu tử chúng ta tình cảm không nhiều, nhưng dù sao cũng là người thân huyết mạch tương liên, chẳng lẽ con thật sự muốn vì một nữ tử mà vứt bỏ đất nước, bỏ mặc phụ mẫu thân nhân sao?"

Hoàn Huyên lẳng lặng nhìn mẫu hậu, hiển nhiên cái chết của Hoàn Dung đối với bà có đả kích không hề nhẹ, màu bạc bên mái càng đậm, vầng trán, khóe mắt và khóe miệng đều thêm nếp nhăn, ngay cả hai mắt cũng vẩn đục không ít, gió thổi đến cũng nổi lên nước mắt, lúc này trong mắt bà lấp ló ánh nước.

Đổi thành một trong ba người con khác, trông thấy dáng vẻ này cũng khó tránh khỏi mềm lòng, nhưng Hoàn Huyên trước nay tình cảm với bà nhạt nhòa, cũng rất hiểu cách làm người của bà, chẳng qua là vừa đấm vừa xoa, lợi dụng tình thương của nhi tử đối với mẫu thân để đạt được mục đích mà thôi.

Vì thế hắn chỉ bình tĩnh nói: "Nhi thần trước nay chưa từng tẫn hiếu trước mặt mẫu hậu, mấy năm nay càng không quan tâm hỏi han. Trưởng tỷ và bọn thứ đệ chắc chắn sẽ thay nhi thần hiếu thuận phụng dưỡng mẫu hậu."

Hoàng Hậu nghe thế trầm mặt xuống: "Mặc kệ ngươi cưỡng từ đoạt lý thế nào, trữ vị chỉ có thể là của ngươi. Ngươi có chí lớn, hiện giờ chỉ là sắc lệnh trí hôn, ngày sau nhất định sẽ hối hận."

Hoàn Huyên không hề phản bác, chỉ nói: "Có lẽ sẽ như mẫu hậu sở liệu, có lẽ sẽ không, vậy mời mẫu hậu rửa mắt mong chờ."

Hoàng Hậu không nói lời nào nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu nói: "Năm đó ta không màng ý nguyện của con, giúp Nhị Lang cầu thân Nguyễn tam nương, ta biết trong lòng con tức giận, nhưng thật sự đừng tự hủy tiền đồ để trả thù ta."

Dừng một chút nói: "Ta đã nghĩ rồi, lúc trước chia rẽ các con thật sự là ta làm không thỏa đáng, con muốn có nó cũng không khó, chờ con nhập chủ Đông Cung, nói nó đổi thân phận Nguyễn gia chi khác làm lương đệ. Ta đã giúp con chọn ra mấy người vào vị trí Thái Tử Phi, đều là thục viện đức dung xuất sắc. Ta thiên về con gái duy nhất của Trương tướng tài mạo đều xuất sắc, còn là khuê mật của A Nguyễn, sẽ không bạc đãi nó."

Hoàn Huyên nghe bà nói rõ ràng đâu ra đấy, chỉ cảm thấy hoang đường và tức cười, chờ bà nói xong, hắn mới nói: "Mẫu hậu an bài chu đáo, chỉ tiếc cưới lại tẩu tử đệ tức là hành vi man rợ, xin thứ cho nhi tử khó có thể phụng mệnh."

Hoàng Hậu không khỏi đỏ bừng mặt, ngay sau đó cười lạnh nói: "Ngươi đừng quên thân phận của Tiêu Linh, nó cũng là trưởng tẩu của ngươi!"

Hoàn Huyên nói: "Tiêu tướng quân và trưởng huynh vẫn chưa thành hôn, nếu nhi thần nhớ không lầm, lúc trước mẫu hậu đã chuẩn bị tuyển phi cho trưởng huynh, nói đâu ra chuyện thúc tẩu chứ?"

Hoàng Hậu cau mày mím chặt môi, lửa giận trong mắt rực cháy, giống như muốn đốt hắn thành tro: "Vị trí Thái Tử này ngươi muốn làm sẽ được làm, không muốn cũng phải làm."

Hoàn Huyên trấn tĩnh nhìn bà: "Tâm ý của nhi thần đã quyết."

Hoàng Hậu đập lên kỷ án, nổi giận bừng bừng: "Ta mặc kệ tâm ý của ngươi thế nào, tóm lại Thái Tử Đại Ung phải do nhi tử của ta đảm đương!"

Hoàn Huyên vẫn dầu muối không ăn: "Xin thứ cho nhi thần khó mà tòng mệnh."

Hoàng Hậu nói: "Lúc trước Đại hoàng huynh của ngươi khăng khăng cố chấp vì nữ nhân kia, đối nghịch mẫu hậu, hiện giờ ngươi muốn dẫm vào vết xe đổ của nó sao?"

Hoàn Huyên nhìn bà, ánh mắt phức tạp, tựa khinh thường, lại tựa thương hại: "Chỉ cần mẫu hậu rút ra được bài học, nhi thần sẽ không giẫm lên vết xe đổ."

Hoàng Hậu cơ hồ khó mà nhìn thẳng vào mắt hắn, nắm chặt Phật châu trong tay, mới nhịn được không né tránh: "Ta không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, ta hoài thai mười tháng sinh hạ ngươi, cũng vì thế mà gần như bỏ mạng, không phải để ngươi vì một nữ nhân mà ngỗ nghịch ta!"

Bà dừng một chút, mang theo uy hiếp nói: "Trừ phi ngươi muốn gánh trên lưng ô danh phản nghịch bất hiếu."

Hoàn Huyên nhẹ nhàng cười: "Phản nghịch bất hiếu người, còn hơn là phải gánh trữ vị."

Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay trái của bà: "Mẫu hậu định xài lại chiêu cũ, dùng thủ đoạn giữ lại đại hoàng huynh năm đó với nhi thần sao?"

Sắc mặt Hoàng Hậu chợt biến: "Ngươi nói gì đấy?!"

Hoàn Huyên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của bà nói: "Mẫu hậu cho rằng giết sạch cung nhân nội thị biết chuyện, là có thể giấu kín chuyện năm đó sao?"

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Nói bậy!"

Hoàn Huyên nói: "Con không phải trưởng huynh, nếu mẫu hậu không tin, có thể thử xem. Đến lúc đó nhi thần chẳng qua chỉ trả lại máu thịt và cái mạng này cho mẫu hậu."

Hoàng Hậu tức giận như dung nham phun trào, bà miễn cưỡng duy trì bình tĩnh sắp sụp đổ: "Ngươi bất hiếu không kính trọng bề trên, nghiệp chướng, súc sinh mơ tưởng trưởng tẩu!"

Hoàn Huyên thờ ơ: "Mẫu hậu hiểu là tốt, vẫn mong mẫu hậu giữ gìn ngọc thể, tức giận vì một nghiệp chướng như nhi thần thật sự không đáng."

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, Hoàng Hậu quét hết trà cụ gốm thô trên án xuống đất, nước trà bắn tung tóe, mảnh sứ vỡ nát.

Ngực bà phập phồng mạnh mẽ, lẩm bẩm nói: "Nếu Diệp Nhi còn thì tốt rồi..."

Bà rơi nước mắt: "Các ngươi đều là súc sinh, chỉ có Diệp Nhi xem trọng mẫu hậu là ta..."

Ánh mắt Hoàn Huyên lạnh như lưỡi đao: "Năm đó mẫu hậu lấy cái chết tương bức, đến tột cùng có ý chết hay không, người cho rằng trưởng huynh không nhìn ra sao?"

Thân thể Hoàng Hậu chấn động kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.