Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 124: Phiên ngoại 2



Lại là Trừ Tịch một năm, mấy ngày trước liên tục rơi mấy trận tuyết lớn như lông ngỗng, trong thành Ngụy Bác tuyết phủ trắng xóa, người và ngựa ra cửa đi một vòng liền phủ đầy sương.

Trong phòng ngủ hậu viện phủ Tiết Độ sứ của Nha thành lại xuân ý dạt dào, trong phòng chỉ đốt một chậu than, nhưng hai người bên trong hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Tia nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ hắt một vầng ráng hồng vào phòng, Hoàn Huyên cúi người nhìn Tùy Tùy, hai má nàng cũng nhuốm màu sắc tuyệt đẹp từ nắng sớm, trên trán đầy mồ hôi nhỏ mịn, hai hàng lông mày nhíu lại, môi hơi sưng đỏ, no đủ giống hoa tường vi chớm nở tháng năm, trong cánh hoa tràn ra âm thanh tựa thống khổ lại tựa vui thích, tuyệt đẹp khó mà miêu tả.

Tấm lông huyền hồ giá trị liên thành kia lót dưới thân nàng, lông cáo đen nhánh như mực làm bật lên da thịt tuyết trắng, càng thêm thu hút lòng người, Hoàn Huyên chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt tựa như bị đốt cháy.

Nàng mềm như nước lại nóng như lửa, thiêu đốt toàn thân hắn thành than nóng.

Bên ngoài mặt trời dần lên cao, ngọn lửa trong phòng khó khăn lắm mới ngừng lại, Tùy Tùy lười động, để nam nhân ôm nàng đến dục đường tắm rửa.

Thay tẩm y sạch sẽ trở về phòng, hai người lẳng lặng ôm nhau trên giường, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

Tùy Tùy lười biếng dựa vào khuỷu tay Hoàn Huyên, đầu ngón tay vẽ tới vẽ lui trên ngực và eo hắn: "Hiếm khi ăn tết, chàng cũng không thể để ta ngủ ngon..."

Hoàn Huyên ôm nàng; "Tiêu tướng quân vì ta phân phát ba ngàn trai lơ, ta tất nhiên phải gánh trọng trách này."

Tùy Tùy ngẩng đầu hôn lên cằm hắn; "Bị người ta nói thành tiểu bạch kiểm không vui sao?"

Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng: "Nếu thật là tiểu bạch kiểm thì tốt rồi. Không ngờ chỉ gánh mỗi hư danh, cả ngày không gặp được nàng."

Đồn đãi bên ngoài thật thật giả giả, có lẽ một nửa bá tánh nghe nhầm đồn bậy vô căn cứ. Sau khi Hoàn Huyên tới Ngụy Bác bận đến mức chân không chạm đất, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn chẳng tìm được mấy cơ hội "Hồ ly mê hoặc chủ", thỉnh thoảng trộm nửa ngày nhàn hạ nắm tay đi chơi, ăn một cái bánh Hồ trên phố còn bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, soạn ra không biết bao nhiêu câu chuyện.

Tùy Tùy bật cười ngọt ngào, đôi mắt màu hổ phách như chứa mật: "Lộc Đô úy tài giỏi bận rộn, ngoài chàng ra thì ai có bản lĩnh luyện lưu dân quân thành cường binh trong hai ba tháng ngắn ngủn chứ?"

Hoàn Huyên nhắc tới việc này liền tức nghẹn một bụng. Lúc trước hắn đánh hạ thành Hà Dương, thu 5000 lưu dân phản quân vào dưới trướng, bởi vì hiểu rõ nỗi khổ của bá tánh, giúp Trưởng tỷ giải quyết chuyện cấp bách, thuận tiện đưa phần đại lễ cho Tiêu tướng quân. Chẳng ngờ lại vác đá nện vào chân mình, Tiêu tướng quân vui vẻ thu nhận đám nhân mã này, sau đó phong hắn một chức Đô úy, để hắn toàn quyền phụ trách 5000 người này.

Những người này là hắn mang đến, an trí, xóa tịch, thao luyện... toàn bộ đều cần hắn phụ trách. Tiêu tướng quân vẫn giữ ba phần cố kỵ với bộ hạ, sợ áp bức quá tàn nhẫn dọa người ta chạy mất, nhưng lúc dùng hắn lại không khách khí chút nào.

Hoàn Huyên cúi đầu, nhẹ nhàng g4m cắn người nàng: "Bớt nói mấy lời đường mật với ta đi."

Tùy Tùy thở gấp: "Bên cạnh ta không có bao nhiêu người đắc dụng... Ta phải dùng chàng, để bọn họ thấy thực lực của chàng..."

Nàng ở Hà Sóc tuy có thể nói là một tay che trời, nhưng muốn trọng dụng một "Tiểu bạch kiểm" không rõ lai lịch, vẫn khó tránh tị hiềm dùng người không khách quan, sắc lệnh trí hôn, khó có thể phục chúng. Nàng vốn định để Hoàn Huyên đi từ giáo úy lên, dùng một hai năm tích lũy quân công, ủy thêm trọng trách, nhưng hắn thế mà lại mang theo 5000 lưu dân quân đến "quy phục", trái lại lược bớt rất nhiều thời gian và phiền toái cho nàng.

Trước mắt biên quan không yên, năm sau đại quân phải xuất phát, nếu hắn có thể trong vòng mấy tháng luyện đám người ô hợp này thành quân đội chính quy, lập quân công trên chiến trường, tất nhiên không ai có thể nói gì nữa. Với lại 5000 binh mã kia là hắn mang đến, luyện xong chính là thân binh của hắn, không có cách nào luyện binh tốt hơn trực tiếp lên chiến trường.

Lúc trên giường nàng thường dùng từ "Hồ ly tinh", "Tiểu bạch kiểm" để trêu ghẹo hắn, chính vì nàng biết hắn có năng lực cũng có khát vọng, tuyệt sẽ không lệ thuộc vào nàng.

Hoàn Huyên tất nhiên hiểu khổ tâm của nàng, trong lòng ấm áp, miệng lại gặm càng hăng say.

Tùy Tùy đẩy đầu hắn ra: "Đừng nháo ta..."

Hoàn Huyên xụ mặt: "Sao lại là nháo, mạt tướng đang cho Tiêu tướng quân thấy thực lực của ta mà."

Tùy Tùy nhẹ rít một tiếng: "Hoàn Tử Hành!"

Không biết bị đánh hạ nơi nào, thanh âm nàng đột nhiên mềm nhũn, mang chút giọng mũi: "Ngày mai là Trừ Tịch rồi, tiệc Trừ Tịch vẫn chưa chuẩn bị..."

Tiếp tục như thế lại nằm trên giường cả ngày.

"Loại việc nhỏ này không cần phải Tiêu tướng quân tự tay làm," Hoàn Huyên lãnh khốc vô tình nói, "Đây là thực lực... Đây là kỹ năng, Tiêu tướng quân có hài lòng không?"

Âm thanh kháng nghị của Tiêu tướng quân tan thành mảnh nhỏ chìm trong cơn sóng lớn.

Hồi lâu, cuối cùng Hoàn Huyên ngừng lại, kéo Tùy Tùy cuộn vào lòng ngực, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Đêm qua hắn vội trở về từ quân doanh, bận rộn cả một đêm chứng tỏ thực lực với Tiêu tướng quân, thời gian chợp mắt không đến hai canh giờ, lúc này đã cực kỳ buồn ngủ, một lát đã nặng nề thiếp đi.

Tùy Tùy lại không sao ngủ được, tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội đang ngủ say.

Tư thế ngủ của hắn thực ngoan, giống con mèo dễ bảo, nhưng đây hoàn toàn là giả, nam nhân này là sói đói mãnh hổ giả vờ đáng yêu ngoan ngoãn, ngoài miệng đáng thương gọi "Tỷ tỷ", nhưng hắn một chút cũng không ngần ngại nghiền xương ăn thịt nàng không ngừng.

Nàng nhéo cái eo thon tráng kiện của hắn cho hả giận, lại chọc cái bụng rắn chắc dẻo dai của hắn.

Hoàn Huyên trong cơn mơ chau mày, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Tùy Tùy vuốt v3 lưng hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, lông mày hắn chậm rãi thả lỏng, hô hấp lại chầm chậm trầm lắng lần nữa.

Tùy Tùy không táy máy nữa, lẳng lặng đánh giá dung nhan của hắn lúc ngủ, ánh mắt nàng dừng ở vết sẹo trên má hắn.

Hắn không phải thể chất dễ lưu lại sẹo, chỉ để lại một đường trắng nhạt, không nhìn kỹ rất dễ sẽ bỏ qua, nhưng mỗi một lần chú ý đến, trái tim nàng vẫn như bị kim đâm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.