Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 69



Hoàn Huyên biết Nguyễn Nguyệt Vi có một thứ muội, nhỏ hơn nàng khoảng ba bốn tuổi, khi còn nhỏ từng theo đích mẫu vào cung vài lần, là một tiểu cô nương rất bình thường, có chút sợ người lạ, rụt rè đứng phía sau đích tỷ, giống một cái bóng mờ.

Đại công chúa lại nói: "Tiểu cô nương đó đứng thứ bảy trong nhà, hai năm trước tiệc ngắm hoa ở Khúc Giang Trì vào tiết Thượng Tị, Nguyễn gia có mấy nữ quyến, nàng ấy cũng ở trong đó. Vóc người thấp hơn Thái Tử Phi và Lục cô nương nhà bọn họ một chút, mặt tròn tròn, hơi béo, rất hay ngại ngùng, lúc nói chuyện với người khác khá nhút nhát sợ sệt, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng... Có lẽ đệ không nhớ rõ đâu."

Hoàn Huyên nghe thấy lời của trưởng tỷ như thế, trong ấn tượng tựa hồ có một người như vậy, nhưng ấn tượng vẫn mơ hồ, như một cái bóng đứng bên cạnh các tỷ muội khác.

Hắn nhàn nhạt nói: "Vậy có chuyện gì?"

Đại công chúa nói: "Thái Tử Phi gả vào Đông Cung ba năm vẫn chưa có, hiện giờ triền miên giường bệnh, hai lương đệ lại có thai, Nguyễn gia cố tình đưa Lục cô nương vào Đông Cung. Lục cô nương nhà bọn họ đệ biết đấy, tướng mạo tài hoa không thua kém Thái Tử Phi, sau khi phụ thân hồi kinh lại chuyển đến Trung Thư Xá Nhân kiêm chức hàn lâm học sĩ, tuy không có thế tử, nhưng được Đế tâm. Nguyễn gia muốn đưa nàng vào Đông Cung, nói là trợ lực cho Thái Tử Phi, chi bằng nói là lo trước khỏi họa."

"Đây là ý của lão phu nhân Ninh Viễn Hầu, đương nhiên đại phòng không vui, nhưng hai lương đệ có xuất thân không thấp, thấy thân thể Thái Tử Phi ngày càng sa sút, nếu có một lương đệ nào mẫu bằng tử quý trở thành Hoàng Hậu, Nguyễn gia chẳng khác nào lấy giỏ tre múc nước công cốc." nàng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Hoàn Huyên, thấy hắn vẫn vô cảm, nói tiếp, "Thái Tử Phi tất nhiên không chịu, vì thế triệu mẫu thân vào cung, không lâu sau đó, nhà bọn họ liền đưa thứ xuất là Thất cô nương vào cung làm bạn với đích tỷ, hơn phân nửa là muốn Thất cô nương thay Lục cô nương vào cung."

Nguyễn gia Thất cô nương tướng mạo thường thường, tính tình lại nhược, mặc dù được sủng ái không bằng đích tỷ là Nguyễn Nguyệt Vi, nếu sinh hạ nam hài, Thái Tử Phi ôm về dưỡng dục dưới gối cũng như thân sinh của mình, thậm chí nàng không cần phí tâm tư nắm thóp, bởi vì sinh mẫu của nàng ta còn phải nhìn sắc mặt chủ mẫu mà sống.

Thủ đoạn thế này rất phổ biến trong cung và nội trạch của cao môn, Nguyễn Nguyệt Vi được Nguyễn Thái Hậu dạy dỗ, tất nhiên cũng sử dụng thuận buồm xuôi gió.

Trước kia Hoàn Huyên có lẽ sẽ kinh ngạc một chút, nhưng trải qua chuyện Triệu Thanh Huy, dù cho Nguyễn Nguyệt Vi làm ra chuyện gì cũng sẽ không khiến hắn kinh ngạc nữa.

"Nếu kẻ muốn cho người muốn nhận thì cũng thôi đi," Đại công chúa thở dài nói, "Tệ hại chính là thứ muội của muội ấy đã đính hôn, là một tiến sĩ xuất thân hàn môn, họ Ngụy, làm bí thư chánh tự tỉnh. Hai năm trước lưu thương bên khúc thủy của Phù Dung uyển hắn phụng chỉ hầu yến, hai người có lẽ đã ưng nhau từ lúc đó."

Trong mắt nàng hiện lên tia thương xót: "Sĩ tử kia xuất thân hơi thanh hàn, nhưng xuất thân tiến sĩ, lập nghiệp trong sạch, tiền đồ vô hạn. Ninh Viễn Hầu có lẽ cũng không trông mong nữ nhi tính tình nhu nhược, tư sắc thường thường này có thể dựa vào hôn sự mà tương trợ bao nhiêu cho nhà, đồng ý cửa hôn sự này cũng tính trước đề sau tiến."

Sau đó không cần nàng nói Hoàn Huyên cũng có thể nghĩ được, Nguyễn Nguyệt Vi gả vào Đông Cung ba năm không sinh hạ được một đứa, Nguyễn gia cần một nữ nhi khác củng cố mối quan hệ của bọn họ và Thái Tử, Đại phòng không muốn Tam phòng được lợi, Thái Tử Phi không muốn bị đường muội thay thế, liền muốn để thứ muội nhu thuận dễ nắm thóp tiến cung mượn bụng sinh con.

Còn về hôn sự đã định, đối với Ninh Viễn Hầu phủ mà nói, giải trừ hôn ước với một sĩ tử hàn môn không cần tốn nhiều sức, căn bản không cần cân nhắc.

Đại công chúa nặng nề than một tiếng: "Ai mà ngờ Nguyễn Thất nương ngoài mềm trong cứng, tính cách mạnh mẽ. Ninh Viễn Hầu mới vừa thoái hôn, đêm đó nàng liền thắt cổ tự vẫn trong nhà. Nghe nói lúc từ Đông Cung về nhà, Thái Tử Phi đã thưởng cho nàng rất nhiều trâm thoa kim ngọc cùng lăng la tơ lụa, nàng trải tất cả những thứ đó lên tháp, dẫm lên những thứ đó để treo mình lên xà nhà, còn nghe nói dùng cung lăng mà Thái Tử Phi ban thưởng. Ninh Viễn Hầu phủ đối với bên ngoài chỉ nói bệnh nặng bộc phát nên chết bất đắc kỳ tử, nhưng giấy không thể gói được lửa, sự tình vẫn bị truyền ra ngoài."

Nàng dừng một chút lại nói: "Vốn dĩ ai cũng nghĩ sĩ tử hàn môn kia kết cửa hôn sự với Ninh Viễn Hầu phủ để với cành cao, ai ngờ lại là một kẻ si tâm, nghe nói người trong lòng chết không rõ ràng, đến cửa Hầu phủ đòi giải thích. Ninh Viễn Hầu hứa hẹn trọng kim cùng tiền đồ, hắn đều không cần, liều mạng náo loạn một hồi, hiện giờ bị biếm tới Lĩnh Nam làm huyện thừa, vốn dĩ là một nhân duyên tốt đẹp, thật sự tạo nghiệp..."

Đại công chúa nói chuyện này cho Hoàn Huyên, chỉ bởi vì có liên quan đến Nguyễn Nguyệt Vi, nói xong liền thôi.

Nào biết người nói vô tâm người nghe có ý, đợi trưởng tỷ đi khỏi, Hoàn Huyên gọi liêu tá trong phủ tới: "Gần đây có một người họ Ngụy bí thư chánh tự tỉnh bị biếm tới Lĩnh Nam làm huyện thừa, ngươi đi hỏi thăm một chút là châu nào huyện nào."

......

Tề Vương nhấc lên một trận sóng to gió lớn kết thúc bằng việc giao ra hổ phù, trên dưới triều đình nghị luận một trận, cũng dần dần bình ổn.

Đảo mắt lại đến tiết Thanh Minh.

Tại Đông Cung, Nguyễn Nguyệt Vi đưa tế phẩm, kinh văn sao chép đích thân chuẩn bị cho Sơ Trúc, thở dài thật dài: "Cùng từng là tỷ muội, ngươi thay ta tế điện một chút."

Vừa nói tới, nước mắt liền trào ra: "Suy cho cùng là ta hại muội ấy..."

Sơ Trúc nhíu mày, khuyên giải: "Nương nương đối với Thất nương tận tình tận nghĩa, để nàng tiến cung cũng là suy nghĩ cho nàng, lương viện của Thái Tử điện hạ tôn quý biết bao, bao nhiêu người cầu cũng không được phúc phận đó. Thất nương lại cứ muốn gả cho một quan cửu phẩm cô hàn, tuy đáng thương, nhưng là một kẻ hồ đồ, nương nương tội tình gì mà hao tổn tinh thần vì một kẻ hồ đồ chứ, không đáng để tổn hại thân thể."

Nguyễn Nguyệt Vi lau nước mắt nói: "Không thể nói như vậy, tuy ta vì tốt cho muội ấy, nhưng muội ấy vẫn vì ta mà chết."

Sơ Trúc nói: "Nương nương sao có thể gánh việc này lên người mình chứ, nếu Thất nương không muốn, nên nói rõ ràng, nàng lại nói kiểu đó, ai cũng xem nàng là do thẹn thùng, ai ngờ nàng thật sự không chịu chứ?"

Nguyễn Nguyệt Vi thở dài nói: "Tôn trọng người chết, đừng nói nữa, chung quy do người tỷ tỷ là ta cũng có sai. Lát nữa ngươi mở tiểu khố của ta, lấy thêm năm mươi cuộn cung cẩm cung lụa cho di nương của muội ấy."

Sơ Trúc nói: "Nương nương dễ mềm lòng, lần trước đã ban nhiều tiền tài như vậy, hiện giờ lại ban thưởng. Thế cũng thôi đi, chỉ nói đến việc cô nương được Thái Tử Phi yêu quý, người còn mang bệnh, mấy tháng này đều tụng biết bao kinh Phật, sao chép biết bao kinh văn nữa? Nô tỳ cũng không đếm được. Nương nương đã làm được đến mức này, chớ nên băn khoăn. Nô tỳ nói một câu không xuôi tai cho lắm, Thất nương có tỷ tỷ như vậy, còn nóng nảy tùy tiện, suy cho cùng là do bản thân phúc mỏng."

Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi trầm xuống, nhíu mày nói: "Không được nói bậy!"

Sơ Trúc vội vàng tạ tội: "Nô tỳ thất ngôn, thỉnh nương nương trách phạt."

Nguyễn Nguyệt Vi hòa hoãn nói: "Ta biết ngươi nhanh mồm nhanh miệng, lát nữa đến Hầu phủ, trước mặt di nương của muội ấy không được nói mấy lời này khiến người thương tâm."

Sơ Trúc nói: "Nô tỳ đã biết."

Sơ Trúc cùng hai nội thị ra cung nửa ngày, thay chủ nhân đến mộ phần của thứ muội tế điện, lúc về đến Đông Cung đã sắp tối.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.