Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 87



Lời vừa nói ra, trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia không vui, ông để hai Kỳ Đãi Chiếu đánh cờ cùng Tiêu Linh, vốn có ý ra oai phủ đầu với nàng nhân lúc sinh thời. Ai ngờ nàng không ra trận, chỉ phái một tiểu tốt đã giết gọn hai Kỳ Đãi Chiếu đến chẳng còn sức phản kháng, hại ông ta bệnh gấp loạn chữa mà mời Khương Duyên Duy đến, lại thua một trận, nếu không có Hoàn Huyên lấy lại một ván, trận chiến này sẽ cực kỳ thảm bại.

Khó khăn lắm mới bảo vệ được mặt mũi, nhỡ đâu lại có sự cố, nếu nhi tử có thể thắng Tiêu Linh còn tốt, nếu chiến bại, thể diện của triều đình và hoàng gia đặt ở đâu đây?

Mặt ông không biểu lộ, chỉ nói với tam tử: "Hôm nay mời chư khanh tới thưởng tuyết thưởng mai, sao lại chuyển hết sang xem cờ rồi. Tiêu khanh xem qua nhiều ván cờ, ắt hẳn cũng mệt mỏi rồi."

Tiêu Linh lại cười nói: "Không sao, nghe tiếng cờ nghệ của Tề Vương điện hạ tinh vi từ lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, mạt tướng đang định thỉnh giáo đây."

Dứt lời vái chào với Hoàn Huyên: "Mong điện hạ chỉ giáo."

Hoàn Huyên vô cảm đáp lễ: "Không dám nhận, còn mong Tiêu tướng quân không tiếc bảo ban."

Hai người một hỏi một đáp, Tiêu Linh đã đồng ý khiêu chiến, Hoàng đế hết cách, chỉ xoa cằm vờ hứng thú bừng bừng: "Vậy thì trẫm và chư khanh rửa mắt mong chờ."

Hoàn Huyên nhường vị trí phía Đông: "Mời Tiêu tướng quân ngồi."

Ánh mắt Tùy Tùy khẽ động, lấp lánh tựa sao sớm, sáng hơn vài phần so với vừa rồi: "Địa vị điện hạ tôn quý, xin cầm quân trắng đi trước."

Hoàn Huyên chau mày: "Tiêu tướng quân đường xa đến đây, là khách quý, nên cầm quân trắng."

Tùy Tùy biết hắn không muốn mình nhường hắn, ý cười trong mắt càng sâu: "Vậy mạt tướng từ chối thì bất kính rồi."

Hai người ngồi xuống đối diện, thi lễ với nhau, đấu cờ liền bắt đầu.

Thắng bại của ván cờ này can hệ trọng đại, mọi người đều tập trung nín thở nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhất thời trong đình yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng mành trúc và rèm gấm bị gió thổi lay động, xen lẫn tiếng "cạch cạch" mỗi lúc hạ cờ.

Lúc trước hai người ở Sơn Trì Viện ngày ngày chơi cờ để tiêu khiển, tuy rằng lúc đó Tùy Tùy ra vẻ chỉ mới học, nhưng suy cho cùng thường xuyên đấu cờ, nên rất quen thuộc với suy nghĩ bố trí của nhau. Hai bên hạ cờ gần như không ngừng, một lát đã tạo thành thế dựa trên ô vuông. Tình thế hai bên tương đương, hình dáng ván cờ vừa kiên cố vừa đẹp đẽ.

Cách thức bắt đầu này chính là kiểu hai người thường dùng để đánh cờ lúc trước, do Hoàn Huyên dạy cho nàng lúc ban đầu, nhưng Hoàn Huyên cũng chỉ học hỏi từ kỳ phổ truyền thế của Tiêu Linh, ngẫm lại một chút, thật sự từ đầu đến cuối là múa rìu qua mắt thợ.

Trong lòng Hoàn Huyên nhục nhã tức giận, lơ đãng nâng mắt lên, liền thấy Tiêu Linh cũng đang nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có ý cười.

Hoàn Huyên nhăn mày, dời tầm mắt đi, cầm một quân gõ "cạch" lên bàn cờ.

Tùy Tùy cười nói: "Tay của điện hạ thật đẹp."

Lời này như đã từng nghe qua, trước kia hình như nàng cũng đã nói. Hoàn Huyên bất giác cúi đầu nhìn thoáng bàn tay mình, rồi nhanh chóng thu hồi, vành tai hơi nóng lên.

Tùy Tùy cong khóe miệng: "Mạt tướng đang nói, tay cờ của điện hạ thật đẹp, tiến thối có chừng mực, cực kỳ thỏa đáng."

Đương nhiên tay của hắn cũng rất đẹp, trên mu bàn tay trắng nõn có thể thấy được gân cốt mơ hồ, giống sông băng chôn giấu dưới cánh đồng tuyết, dù cầm quân cờ hay đao kiếm, đều thưởng tâm duyệt mục.

Hai má Hoàn Huyên nóng đến sắp cháy, thế mà vẻ mặt càng lạnh lẽo: "Tiêu tướng quân quá khen."

Tùy Tùy chợt cười nhạt, nhẹ nhàng đặt một quân xuống, lại tạo thành một thế vây vào chỗ trống, một nước bao vây quân đen.

Hoàn Huyên không cam lòng yếu thế hạ một quân, Tùy Tùy bình tĩnh theo sát, Hoàn Huyên lại tấn công, Tiêu Linh lại hóa giải không chút hoang mang.

Tình thế bắt đầu có biến hóa nhỏ.

Quân đen tấn công gấp gáp một đường, còn quân trắng lại là phòng thủ đầy điêu luyện, mượn lực đánh lực, thuận thế để quân mình đi vững vàng, luôn vòng vèo một chút, như thể đang trêu đùa quân đen.

Hoàn Huyên một mạch truy đuổi đến cùng, tuy rằng thế công ác liệt, nhưng lại khiến bản thân càng đi càng yếu, bỗng nhiên phát hiện mình đi loạn một ô, vội vàng bổ sung một quân ở góc.

Tùy Tùy xoa cằm, nhẹ nhàng cười, cầm một quân lên: "May nhờ có nước thay đổi này của điện hạ, giúp mạt tướng củng cố được góc này rồi."

Dừng một chút, đùa một chút: "Điện hạ đang giúp kẻ địch sao."

Hoàn Huyên đương nhiên đã sớm phát hiện mình hạ một nước hồ đồ, nhưng hạ cờ không hối hận, cũng không thể rút lại.

Đi sai nước cũng bỏ đi, mà nữ tử này cứ thật khó ưa, phải nói ra để chế nhạo hắn.

Hoàn Huyên thẹn quá hóa giận: "Đa tạ Tiêu tướng quân chỉ giáo, tiểu vương nhất định khắc ghi trong tim, lấy làm cảnh giác."

Tùy Tùy hạ nhanh một quân, chặn đường ra của quân đen, nâng mí mắt nói: "Đa tạ điện hạ bỏ thứ yêu thích, người góc này cho mạt tướng."

Hoàn Huyên lạnh nhạt nói: "Tiểu vương cho là Tiêu tướng quân xem cờ thích nói chuyện, không ngờ Tiêu tướng quân chơi cờ lại nói nhiều hơn."

Sao từ trước đến nay hắn không biết nữ tử này nói nhiều như vậy chứ.

Tùy Tùy không cho là gây sự: "Kỳ phùng địch thủ như gặp được hiền tài, nhất thời cao hứng nên bất giác lỡ lời, vẫn mong điện hạ thứ lỗi."

Hoàn Huyên nói: "Tiêu tướng quân xem trọng, tiểu vương không thể với tới trình độ của tướng quân."

Tùy Tùy nói: "Điện hạ quá khiêm nhường."

Hoàn Huyên nói: "Tiêu tướng quân giấu tài trong ngu dốt, mưu tính thâm sâu, tiểu vương cực kỳ khâm phục."

Hai người trong lòng đều biết rõ, Tùy Tùy vẫn mặt không đỏ tim không đập đáp lời: "Điện hạ quá khen."

Dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Hình như điện hạ nói cũng không ít."

Khóe mắt Hoàn Huyên giật giật, nghiêm mặt không nói nữa.

Trình Trưng ngồi bên cạnh Tiêu Linh xem cờ, luôn lén lút liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy ý cười bỡn cợt chất chứa trong đôi mắt sáng rực của nàng.

Hắn thường ngày chơi cờ cùng nàng, thần sắc nàng luôn nhàn nhạt, hầu như không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên mở miệng chỉ điểm hắn một chút. Hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng, khóe mắt đuôi mày đều hiện ra sự vui sướng này của nàng.

Trái tim hắn như bị đâm một cái.

Hai người đánh cờ nói chuyện cũng không trì hoãn nước cờ, bọn họ đều là người linh hoạt giỏi tính toán, liên tiếp hạ quân, không lâu sau đã đến giữa ván.

Tùy Tùy cũng thu lại ý cười trong mắt, không tiếp tục trêu đùa hắn, đột nhiên chuyển từ thủ sang công, bắt đầu đối sát với quân đen không hề nhường chút nào.

Phần lớn mọi người đang ngồi đều biết chơi cờ, như Đại công chúa cờ nghệ qua loa bình thường không nhìn ra điều gì, còn cao thủ như Khương Duyên Duy lại nhìn mà run sợ.

Thế cờ giống như mây gió thay đổi trong nháy mắt, quân cờ đen trắng chiến đấu không tiếng động khiến người như nghe trống trận đùng đùng, lưỡi mác leng keng.

Hai người đều là tướng lãnh thành danh từ thời niên thiếu, không có cơ hội so tài cao thấp trên chiến trường, lại nổi trống chiến đấu trên bàn cờ nhỏ bé này mấy ngày liền, cát bụi che lấp khí thế của mặt trời.

Khương Duyên Duy nhỏ giọng cảm thán với đồ đệ: "Tiên sư thường nói "Ván cờ tuy nhỏ, thực chất như cầm binh", lão phu may mắn thấy ván hôm nay, mới hiểu được ý nghĩa."

Nguyễn Nguyệt Vi từng ra sức lấy lòng Hoàng Hậu, tất nhiên hiểu chơi cờ, nàng có thể nhìn ra trình độ của hai người cao hơn mình rất nhiều —— hạ cờ đến thế này chính là thiên phú, dù nàng không ngủ không nghỉ thuộc hết kỳ phổ trong thiên hạ, cũng không có cách nào đánh cùng bọn họ.

Nhớ lại lúc trước Hoàn Huyên vì chơi cờ cùng mình mới nghiên cứu thứ này, hiện giờ lại thành thứ để mắt đi mày lại với người khác, bất giác chua xót trong lòng, trong miệng đắng ngắt, hận không thể xé nát những kỳ phổ năm đó.

Đang say sưa đối sát, Tùy Tùy cầm một quân trắng đang định hạ xuống, cổ tay chợt chuyển, đi một nước chậm, cho quân đen cơ hội xoay chuyển thế cục.

Hoàn Huyên phớt lờ sơ hở nàng cố ý để lộ, nhướng mày nói: "Tiêu tướng quân đa lễ rồi."

Tùy Tùy trái lại không cố ý nhường nhịn, chỉ là năng lực hai người tương đương, vừa bắt đầu đấu cờ hắn đã loạn đầu trận tuyến, để nàng chiếm tiên cơ, nàng cảm thấy thắng có chút không mấy vẻ vang, liền cố ý để lộ sơ hở cho hắn, ai ngờ hắn không những không cảm kích, ngược lại còn bực mình.

Nàng bất lực cong khóe miệng: "Mạt tướng là tiên lễ hậu binh." Dứt lời không hề nương tay, tiếp tục đối sát với hắn.

(Ji: *先礼后兵 - ngoại giao trước, quân sự sau)

Hoàn Huyên lại như bị việc làm vừa rồi của nàng chọc giận, bắt đầu không quan tâm gấp gáp tiến công, một bước cũng không muốn lùi, một quân cũng không muốn mất, làm gì còn lo trước lo sau, đánh trái ngó phải nữa.

Nóng nảy muốn thắng, tất nhiên chỉ có kết cục thất bại.

Tùy Tùy không biết nên khóc hay cười, vốn vì công bằng mới nhường hắn một nước, không nghĩ tới lại thọc trúng tổ ong vò vẽ, ngược lại biến thành đánh vào tâm lý.

Ác chiến đã đến cuối trận, quân trắng vượt khó khăn không còn nguy hiểm, đại long an toàn suốt trận, quân đen tiến công bị ép đến đường cùng, ván cờ tới giai đoạn kết thúc.

Quân cờ trắng đã định chiến thắng.

- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.