Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 91



Từ sau khi trưởng tử đi, Hoàng Hậu đau buồn quá độ, cũng gần như chẳng quan tâm trượng phu, đây là lần đầu tiên mời ông cùng dùng bữa tối.

Hoàng đế nghị xong chính sự cùng quan lại trên triều, lập tức đến thiền viện của Hoàng Hậu —— lúc nắm trong tay chỉ là thứ tầm thường, bị bà lạnh nhạt nhiều năm thỉnh thoảng được bà chủ động mời đến, lại cảm thấy đáng quý.

Bộ liễn vừa dừng lại trước cửa cung, Hoàng Hậu đã tự mình ra đón.

Tuy bà chải tóc tu hành, bình thường đều mặc tăng y như tăng ni thật sự, hôm nay lại đặc biệt mặc xiêm y tục gia, cài trâm lược bằng ngọc, tuy rằng vẫn thuần tịnh, lại có chút dáng vẻ khi xưa.

Hoàng đế bất giác nhớ tới năm xưa hai người tân hôn yến nhĩ*, lúc tình nồng hòa hợp, ánh mắt càng thêm nhu hòa, tiến lên đỡ tay bà, hai người nắm tay xuyên qua hành lang, vào thiện phòng.

(Ji: *Phu thê mới cưới)

Hai người ngồi xuống đối diện, Hoàng Hậu bình lui người hầu, đích thân pha trà cho Hoàng đế.

Hoàng đế nhận chén trà bằng gốm thô từ trên tay bà, nhìn nước trà bên trong: "Hôm nay sao lại nhớ mời ta tới dùng bữa thế?"

Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà: "Gần đây thần thiếp suy nghĩ rất nhiều."

Bà rũ mi mắt xuống: "Qua nhiều năm như vậy, chấp niệm của thần thiếp cũng nên buông xuống. Nếu Diệp Nhi dưới suối vàng có biết được, nhất định cũng không hy vọng mẫu thân mình như thế."

Ánh mắt Hoàng đế hơi động, bất giác đặt chén trà xuống.

Hoàng Hậu nâng mắt nhìn về phía Hoàng đế, ánh mắt dừng trên tóc mai hoa râm của ông.

Hoàng đế cười nói: "Ta đã già rồi."

Hoàng Hậu giơ tay vuốt tóc mai của mình, hơi mỉm cười: "Thần thiếp cũng già rồi."

Dừng một chút nói: "Mấy năm nay thần thiếp đã không quan tâm đến bệ hạ."

Hoàng đế hướng người về trước, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của bà: "Nàng và ta là phu thê, hà tất nói mấy lời khách khí như vậy."

Lần đầu tiên trong nhiều năm qua Hoàng Hậu không rút tay về, nói tiếp: "Thần thiếp không phải là mẫu thân tốt, bởi vì một chút khúc mắc, mấy năm nay đã ủy khuất Tam lang."

Trong mắt Hoàng đế hơi lộ vẻ kinh ngạc.

Hoàng Hậu buồn bã cười: "Nói ra có lẽ bệ hạ không tin, dường như mấy năm nay thần thiếp trầm mình trong mê chướng, mặc dù ngày ngày niệm kinh lễ Phật, vẫn không thể thoát ra, nhưng một khi ra khỏi mê chướng quay đầu nhìn lại, liền cảm thấy bản thân đáng giận đến nực cười. Đây có lẽ là "ngộ đạo" mà sư thầy đã nói. Chỉ là khổ cho Tam Lang."

Hoàng đế vỗ mu bàn tay bà nói: "Chuyện Diệp Nhi ta cũng không bỏ xuống được, huống hồ nàng là người giáo dưỡng nó trưởng thành. Chuyện đã qua, đừng trách mình quá nặng. Tam Lang là một hài tử hiếu thuận, nhất định sẽ thông cảm, sẽ không trách nàng."

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ không cần an ủi ta, chuyện tới lúc này, ta cũng không mong nó tha thứ. Chỉ là thần thiếp đã già rồi, thời gian không còn nhiều, có thể tận lực bù đắp một chút lúc sinh thời, cũng không uổng phí tình mẫu tử bọn thiếp."

Dừng một chút nói: "Sớm biết ngày hôm nay, lúc trước ta không nên đưa nó tới cung Thái Hậu giáo dưỡng."

Hoàng đế nói: "Chuyện lúc trước không thể trách nàng, lúc nàng hạ sinh nó đã đến quỷ môn quan một chuyến, thân thể nhiều năm vẫn chưa phục hồi được như cũ, với cả mệnh lý huyền ngôn, không thể tin hết cũng không thể không tin, bát tự của nó đúng là khắc với nàng, lỡ như có điều gì không hợp, liền là chuyện không kịp hối tiếc. Nó ở trong cung Nguyễn Thái Hậu, tất cả lượng y phục thức ăn, giáo dưỡng vỡ lòng đều giống Đại lang và Nhị lang, nàng thật sự đừng nên tự trách."

Hoàng Hậu nói: "Chuyện trước đây không nói đến nữa, mấy năm nay thiếp tránh không gặp nó, nhất định đã làm tổn thương nó rồi."

Điều này Hoàng đế cũng không tìm ra lời nào để an ủi thê tử, chỉ có thể nói: "Chuyện quá khứ cũng đừng để ý nữa, nàng có thể thông suốt là tốt rồi."

Hoàng Hậu gật đầu: "Thần thiếp biết, hai ngày nữa là Trừ Tịch, là sinh thần của nó, mấy năm nay bởi vì thần thiếp, nó luôn trải qua một mình trong phủ, năm nay nên đoàn tụ thật vui."

Hoàng đế vui mừng nói: "Ta cũng có ý này, chỉ là phiền nàng hao tâm lo liệu."

Hoàng Hậu nói: "Bệ hạ cũng đừng khách khí với thần thiếp. Có Đức phi giúp ta, không cần hao tâm gì nhiều."

Dừng một chút nói: "Lần đầu tiên mừng sinh thần đứa nhỏ này, phải làm thật náo nhiệt một chút, người nhà ít, chi bằng mời thêm vài tông thất ngoại thần."

Tiệc Trừ tịch cũng có tiền lệ ban yến cho quần thần, đề nghị này của Hoàng Hậu không tính là quá mức.

Hoàng đế trầm ngâm nói: "Gióng trống khua chiêng mà ăn mừng, chỉ sợ Thái Tử và quần thần có cách nghĩ khác."

Hoàng Hậu nói: "Không cần đề cập tới chuyện sinh thần với bên ngoài, chỉ nói ban yến Trừ tịch."

Bà cười buồn: "Xin lỗi, thần thiếp nóng lòng bù đắp, sửa sai quá mức rồi."

Hoàng đế nói: "Mấy năm nay thật là đã ủy khuất đứa nhỏ này, phải ăn mừng lớn một chút."

Hắn nói: "Chỉ là Trừ Tịch sắp đến, không kịp chuẩn bị ban yến cho trăm quan, hay là chỉ gọi tông thất cùng ăn mừng náo nhiệt thôi."

Hoàng Hậu nói: "Đa tạ bệ hạ thành toàn."

Ánh mắt bà hơi chớp động một chút: "Đúng rồi, hài tử Tiêu gia kia hiện giờ thế nào rồi?"

Hoàng đế không đoán được bà sẽ bình thản nhắc tới Tiêu Linh như vậy, không khỏi sửng sốt.

Hoàng Hậu mỉm cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt: "Thần thiếp nói đã buông xuống, tất nhiên là buông xuống tất cả, chuyện qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ta còn giận chó đánh mèo với nó? Khi còn nhỏ nó từng vào cung yết kiến, ta vừa nhìn đã rất thích, khó trách Diệp Nhi chung tình với nó."

Thần sắc bà ảm đạm: "Nếu lúc trước không phải ta cố chấp ngăn trở, nói không chừng..."

Hoàng đế vội đánh gãy lời bà: "Chuyện năm đó không thể trách nàng, cũng là bọn nhỏ hồ nháo. Diệp Nhi đường đường là Thái Tử của một nước, sao có thể bỏ trữ vị đến Hà Sóc, nàng cũng là vì muốn tốt cho nó."

Hoàng Hậu lau khóe mắt: "Năm đó lúc chưa xuất giá, ta cũng thường xuyên lui tới với Tô phu nhân, nói thế nào đều là nữ nhi của cố nhân, nó hiếm khi nhập kinh, ta làm trưởng bối không nên tránh không gặp."

Dừng một chút nói: "Huống chi nó còn là Tiết độ sứ Tam trấn, dù là suy xét vì xã tắc, ta thân là Hoàng Hậu cũng nên lấy lễ đối đãi. Bệ hạ khoan dung tha thứ cho thần thiếp mấy năm qua, ta cũng nên vì bệ hạ mà suy xét."

Hoàng đế không khỏi xúc động: "Nàng có thể buông bỏ, trẫm vui mừng hơn bất kỳ chuyện gì."

Hoàng Hậu nói: "Hài tử kia ở kinh thành không có thân thích nào, vào ngày lễ lớn lại cô đơn đón năm mới ở dịch quán cũng không tốt, trái lại biểu lộ chúng ta đãi khách không chu toàn. Chi bằng gọi nó đến cùng vui tiệc Trừ Tịch đi. Vốn dĩ ta cũng tính chọn ngày triệu nó tiến cung gặp mặt một lần."

Hoàng đế suy nghĩ một lát, gật đầu nói; "Cũng được. Nàng cũng không tính toán với người ngoài, với lại tựa hồ nó rất hợp với Đại nương."

Hoàng Hậu nói: "Vậy bệ hạ hạ thiếp tử hay là thần thiếp đây?"

Hoàng đế nói: "Dù sao nó cũng là ngoại thần, vẫn nên để trẫm."

Hoàng Hậu gật đầu.

Hai người nhất thời không nói gì, cùng nhau uống một chén trà.

Hoàng đế chợt nhớ ra gì đó, cười bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, Tam Lang cũng không còn nhỏ nữa, trẫm hối nó cưới tức phụ, nó chỉ xem như gió thoảng bên tai, nàng phải khuyên nhủ nó đấy."

Trên mặt Hoàng Hậu hiện lên lo lắng: "Lúc trước Tam Lang vừa ý A Nguyễn, thần thiếp lại thay Nhị Lang định hôn sự này, nó nhất định còn trách thiếp."

Trong mắt Hoàng đế xẹt qua một tia do dự, cuối cùng không nói chuyện tam tử vì một ngoại trạch phụ mà không muốn cưới thê thiếp —— quan hệ mẫu tử bọn họ vất vả lắm mới hòa hoãn, biết mấy chuyện này nói không chừng lại tức giận.

Ông ậm ừ nói: "Từ từ thôi."

Hai người nói một hồi, tăng ni đưa bữa tối tới.

- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.