Cả một tuần vừa qua đương nhiên bảy ngày thì hết bảy ngày anh không hề về nhà, Cố Uyển Đình sớm biết rõ lúc nào anh cũng sẽ như vậy. Cô đã sớm thành thói quen cho mình, mặc dù là nhớ đó nhưng làm gì có số đâu mà gọi tới anh đơn thuần chỉ là nhắn nhủ được chứ?
Bản thân cô sợ rằng mình sẽ làm kì đà cản mũi công việc của anh, sợ mình... chính là gánh nặng của anh. Cô không hề muốn chuyện như thế sẽ xảy ra với đoạn tình cảm này. Nhưng mà.... Thật tâm chỉ có mỗi mình cô yêu anh thôi?
Tại sao tình yêu từ một phía, lúc nào.. lúc nào cũng phải đau khổ như vậy hả có coi là công bằng không chứ! Nhưng cái gì cũng có quy luật của nó, ai từng yêu đơn phương ắt hẳn cũng biết rõ?.
Đoạn tình cảm này là mình tự đa tình!
Biết rõ sẽ đau đớn, đau khổ nhiều lắm nhưng lúc nào cũng cố chấp lao vào là không cần gì. Biết rõ đó là đám lửa, có lao vào cũng sẽ chết, nhưng thích làm.
Hôm nay thật ra chính là đám giỗ của Lã Thư Di, cô đương nhiên biết chứ, là người mà Vũ Thần yêu, nên cô có biết được rất nhiều chuyện từ cô gái này...
Qua một vài tấm ảnh, quả thật đến cô còn phải bất ngờ. Lã Thư Di thật sự rất đẹp, vả lại còn có nét hao hao giống cô vậy. Đừng nói vì như vậy, anh mới đối xử tốt với cô một chút, là vì xem cô cứ như một thế thân mà đối xử sao chứ?.
Cố Uyển Đình thật sự quá nhu nhược!
- ---------
Âu Dương Vũ Thần hôm nay làm việc ở tập đoàn chỉ nửa ngày thôi, tới buổi trưa anh liền lái xe đến một tiệm hoa!
Mua một bó hoa hồng đỏ, sau đó lại đi tới tiệm bánh bao nổi tiếng bậc nhất ở tại thành phố Z! Cuối cùng là lái xe tới phần mộ ở ven vùng thành phố? Lẳng lặng nhìn phần mộ đã được chăm sóc kĩ, bức ảnh ở phía trên, cô gái đó cười thật đẹp làm sao. Cô gái đó, Lã Thư Di.
Vũ Thần dần tiến lại, nhẹ nhàng đặt ở trên lăng mộ bó hoa và một hộp bánh.
Ngày trước Thư Di thích nhất chính là hoa hồng đỏ, cô ấy càng thích hơn khi biết bó hoa đó là anh mua, ngày trước cô ấy cũng thích bánh bao nữa? Hằng ngày đi học về đều cùng anh tới đó ăn.
- Thư Di, anh tới thăm em rồi đây! _ Là anh vẫn tới cô gái này, day dứt mãi mà không thể buông xuống tảng đá lòng?
Anh như khụy xuống đất hẳn, trái tim đau như bị ai khứa mạnh từng nhát là đau đớn đến không nguôi. Chuyện kia xảy ra cũng không ai ngờ tới được hết.
- Em ở bên đó có vui không, có nhớ tới anh không? Còn anh, thật sự nhớ em.. Đây là hoa và bánh bao mà ngày trước em rất thích. Tiểu Di, bao năm rồi, sao anh vẫn không quên được em! Tất cả, là đều từ người đàn ông đó mà ra hết.
Anh gục đầu xuống phần mộ, hai lòng bàn tay ôm đầu mà khóc. Anh luôn tới đây tâm sự với Thư Di, nhưng mà chả có lần nào mà kiềm lòng được hết tất!
Trong cuộc đời của anh, người mà làm nước mắt anh rơi chỉ có thể là Thư Di.
- Vũ Thần... _ Bất chợt một giọng nói ở phía sau lưng anh vang lên, nhưng mà giọng nói này sao lại quen thuộc thế?!
Lòng anh chấn động mạnh một hồi, từ từ quay đầu lại, người con gái này thật sự làm tim anh như muốn nổ tung ra!
- Thư Di, Thư Di.... _ Anh bị hoảng hốt, liên tục lấy hai tay dụi mắt, nhưng mà người trước mặt vẫn không biến mất!
Đây không phải là mơ, đây là sự thật?
- Là em, là em đây. _ Thư Di khóc lớn..
Vừa nhìn thấy vừa nghe được như vậy khiến anh không khỏi kích động, từng bước từng bước đứng dậy tiến tới đó..
Anh chạm vào người cô ấy, vẫn rất ấm áp chứ không hề lạnh. Chuyện này đối với anh quá đỗi bất ngờ rồi. Không lẽ?
- Tiểu Thần, em.. em vẫn là còn sống?
Cô ấy ôm chặt lấy anh tựa như sợ rằng anh đi mất, nghe như vậy, anh sợ sệt!!
- Thật chứ? Em nói thật chứ? Anh đâu phải nằm mơ đúng không. _ Âu Dương Vũ Thần càng ngày khóc là càng nhiều hơn, anh không thể tin được việc này.
Nhưng chỉ cần là Lã Thư Di nói việc gì anh cũng đều tin. Bao năm như vậy....
Nhưng mà... Người anh chôn cất từ đó đến bây giờ là ai? Anh cũng không rõ!
Bởi vì lúc vớt được xác lên, anh thật là mất kiểm soát hết mọi thứ. Nó cứ như một cú sốc tinh thần mạnh mẽ vào trí óc anh vậy. Khoảng một tuần sau cảnh sát mới vớt được xác của cô ấy, cơ thể không lấy nỗi tới một mảnh vải nữa...
Khuôn mặt và tay chân đều bị cá ăn là không gì lành lặn. Vả lại đó được nhận định là nữ giới, nên mọi quy chụp đều xác định chính là tiểu thư Lã Thư Di?.