Hoá Ra Đã Yêu

Chương 35: Chương 35





"Tao vừa thấy mày và Trịnh Đình Vũ ôm ấp nhau ở dưới kia, mày quay lại với ông đấy rồi hả?" Người bạn thân của Ngọc Khuê khi hai người cùng học với nhau lúc ở nước ngoài, Lê Cẩm Linh.

Vừa mới thấy Ngọc Khuê bước vào thì vội hí hửng tiến lên khoác lấy vai tay cô mà bắt đầu tra hỏi.
"Là Vũ cứ bám lấy tao chứ về nước tao muốn cách xa anh ta cả chục km đấy." Ngọc Khuê biểu cảm trên mặt đầy khó chịu khi nghe đến cái tên Trịnh Đình Vũ này.
"Bớt đi bạn.

Nhìn thấy vẻ mặt này của bạn là tôi đoán được ngay vẫn chưa dứt tình với cái gã trăng hoa đó, sớm muộn gì mày cũng bị hắn làm cho dao động thôi."
"Lần này chắc chắn sẽ không.

Nếu tao dao động thì trong vòng một năm tới cứ lúc nào ra ngoài ăn uống là tao bao mày hết." Ngọc Khuê hậm hực cắn hạt hướng dương rồi ném mạnh mấy cái vỏ vào đĩa đựng.

Nhìn cái tính cục súc của bạn mình, Cẩm Linh làm sao không đoán được vấn đề đến 90% liên quan tới người chồng "cũ" kia của Ngọc Khuê.

Cẩm Linh đổi từ vị trí ngồi đối diện chạy sang ngồi cạnh Ngọc Khuê, khoác tay rồi dựa vào vai cô hỏi thăm nhẹ nhàng:
"Bạn yêu của tôi hôm nay sao tính cách kì cục vậy? Ai chọc đến bạn sao? Nói đi tôi xử lí thằng đó giúp bạn."

Ngọc Khuê càng im lặng thì Cẩm Linh càng dùng nhiều trò mèo hơn để dụ cô nói ra, hết lời ngon tiếng ngọt đến dâng bánh dâng trà sữa để nịnh ngọt cô.

Cuối cùng không chịu nổi được nữa, Ngọc Khuê đành thở dài một cái rồi ngồi tâm sự với bạn mình.
"Mẹ kiếp cái tên đó sao có thể để cho một người phụ nữ mới quen biết chưa đầy 10 phút khoác tay mình cơ chứ.

Nhìn thấy cái cảnh đó mày biết cảm xúc của tao như thế nào không? Chỉ muốn cầm dao chém cho hai cái con người ấy mấy nhát mới hả dạ nhưng cuối cùng tao vẫn phải cố kìm nén, nở một nụ cười "thật hoa hậu" để nói chuyện.

Giờ nghĩ lại thấy bản thân trâu bò thật, kiềm chế tới bây giờ gặp mày mới nói đấy."
Cẩm Linh sắp được trao giải người bạn tuyệt nhất của năm mất, khi cô nói xong thì biết điều nâng ly trà sữa lên, đưa ống mút tới miệng cho Ngọc Khuê uống để mát họng sau một hồi nói một tràng giang đại hải để xả cơn bực tức trong lòng.

Chờ đến khi Ngọc Khuê ra hiệu uống đã đủ rồi thì Cẩm Linh đặt cốc trà sữa xuống bàn, lúc này cô ấy tựa vào vai Ngọc Khuê miệng thì nở một nụ cười như "tao hiểu ra tất cả rồi".
"Biết ngay mà, mày vẫn còn tình cảm với ông Vũ, không thì làm sao mày lại nổi máu ghen chứ.

Bớt xạo giùm tao đi."
"Đúng vậy.

Tao ghen đấy, khó chịu dã man khi chứng kiến cái cảnh đó." Ngọc Khuê không phủ nhận nữa vì đó là sự thật, thêm nữa cho dù cô có phủ nhận thì chắc gì Cẩm Linh đã tin nên không cần thiết phải giả trân trong việc này.
Sau một hồi ngồi uống trà sữa cắn hạt hướng dương, hai cô gái tâm sự với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất cười nắc nẻ như được mùa, cuối cùng chủ đề vẫn quay quanh Trịnh Đình Vũ.
"Chuyện năm đó vẫn chưa sáng tỏ nhưng tao thấy có vẻ mày đã tha thứ cho Trịnh Đình Vũ rồi hả?" Cẩm Linh là người lên tiếng trước, năm đó sau khi nhận được hàng loạt bức ảnh và video của Phạm Phương Ngân gửi cho, Ngọc Khuê có gửi cho người bạn này xác nhận tính thật giả của ảnh và video.

Cẩm Linh là dân IT nên nhanh chóng xác nhận lại tất cả đều là ảnh thật, video thật không hề cắt ghép.

Năm đó Cẩm Linh ở nước ngoài nghe tin vì việc này Ngọc Khuê không chịu nổi cú sốc đã phải nhập viện dẫn đến tình trạng sinh non.
"Tao chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy cả.

Những bức ảnh và video dó chắc chắn là thật nhưng có thứ tao vẫn chưa thể chắc chắn chính là người trong bức ảnh.


Ngày hôm đó sau khi mày báo lại kết quả, tao đã khóc rất nhiều, đã rất mệt mỏi từ thể xác tới tinh thần nhưng thực lòng phải cảm ơn đứa bé nằm trong bụng, nó như nguồn động lực thôi thúc tao tỉnh táo và vững bước vậy.

Khóc lóc một lúc lâu, tao điều chỉnh lại được tâm trạng và bắt đầu mở lại đoạn video và những bức ảnh ra xem rồi so sánh với một vài bức ảnh của Vũ có sẵn trong laptop của tao thì đương nhiên nhìn ra sơ hở."
Sơ hở đó là gì, Ngọc Khuê không nói rõ vì giờ chưa phải lúc, không phải cô không tin tưởng bạn mình mà trước khi xác nhận tất cả, cô không muốn quá nhiều người biết việc này, lúc này cô chỉ dám khẳng định chắc nịch một câu: "Người đàn ông trong tấm ảnh không phải Trịnh Đình Vũ."
Cẩm Linh hiểu Ngọc Khuê, nếu đã không nói, cô ấy cũng không muốn hỏi.

Lần này Ngọc Khuê chủ động kể lại toàn bộ sự việc bốn năm trước, trước khi cô bị Daria đưa sang nước ngoài, kể cho Cẩm Linh cả về cuộc sống của cô và đứa con gái bé bỏng.

Cẩm Linh nghe vậy mà vui mừng thay cho bạn, cô ấy cầm lấy tay Ngọc Khuê và nói:
"Vậy là tốt quá rồi.

Năm đó khi về nước biết chuyện của mày, tao tìm mày mãi mà không được, chỉ được nghe người khác nói về việc mày sinh non nên sốc tâm lí bỏ đi sang nước ngoài.

Lúc liên lạc nói chuyện mà messenger tao không dám hỏi thăm về đứa bé vì sợ động vào nỗi đau cũ của mày nhưng thật may, hôm nay mày kể như vậy khiến tao thấy nhẹ nhõm thay cho mày.

Quả thật may mắn vì đứa bé vẫn còn sống, lần này con gái có về nước cùng mày không?"
Nhìn ra được niềm vui cũng như sự lo lắng trong ánh mắt Cẩm Linh mà Ngọc Khuê hạnh phúc khó tả.


Cuộc đời này cô cứ nghĩ rằng mình là người bất hạnh khi mất đi bố mẹ, người thân toàn những người lòng dạ rắn rết chỉ cần cô không chú ý là quay lại cắn cô.

Nhưng thật may, mọi tình yêu thương, quan tâm, lo lắng cô được nhận lại từ những người xa lạ rồi trở thành thân quen.
"Không, lần này con bé không về nước.

Mày nhớ người dì Daria của tao không? Bà ấy đang giữ con bé làm con tin để lần này tao về nước giành lại công ty nhà họ Phạm khi xưa từ tay Vũ rồi chuyển sang cho bà ta."
"Không phải công ty đó bị Trịnh Đình Vũ thu mua rồi sao, giờ trở thành một nhánh nhỏ của tập đoàn TDV mà bây giò muốn tách ra thì hơi khó khăn đấy." Cẩm Linh là dân IT nhưng bố mẹ làm kinh doanh nên cô ấy có hiểu chút về vấn đề tách và xác nhập các công ty con của tập đoàn lớn khó khăn như thế nào.
Nói đến Daria, Ngọc Khuê nhếch môi cười, trong ánh mắt đầy căm ghét và khó chịu.

"Bà ta là người tham lam, miệng thì nói chỉ cần công ty nhà họ Phạm năm xưa nhưng trong lòng tính toán muốn thâu tóm cả tập đoàn TDV cơ."
"Giờ mày phải làm sao? Nếu không làm theo lời bà ta thì con gái mày sẽ gặp nguy hiểm còn nếu giúp bà ta thì...mày có nhẫn tâm làm vậy với Trịnh Đình Vũ hay không?"
Ngọc Khuê đặt tay mình kên tay của Cẩm Linh, nở một nụ cười trấn an: "Yên tâm.

Lần này về nước tao đã tính toán cả rồi, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn thoả thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.