Hoá Ra Đã Yêu

Chương 42: Chương 42





"Đừng quá bất ngờ.

Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu." Lương Thế Quang không biết từ lúc nào đứng cạnh hai người vệ sĩ kia.

Họ vẫn còn đang quá bất ngờ khi chứng kiến một Trịnh Đình Vũ như vậy.

"Anh Quang, liệu anh trai em tán lại được chị dâu không vậy?" Trịnh Đình Nam thắc mắc.
Lương Thế Quang nhún vai, "Chưa biết được.

Người chị dâu kia của chúng ta cũng cáo lắm chứ đâu phải vừa, chắc anh Vũ phải chịu khổ lâu đấy."
[...]
"Ôi mệt mỏi quá!" Ngọc Khuê thả người nằm dài trên chiếc giường êm ái.

Ngủ ngồi trên xe từ chiều đến giờ khiến người cô đau ê ẩm, gặp được chiếc giường êm ái là sà vào ngay.


Ngọc Khuê đang nằm trên giường, vừa nghe nhạc vừa lướt Instagram và Facebook thì Quỳnh Giang lao tới nằm cạnh cô, khuôn mặt hí hửng như vớ phải vàng, hỏi:
"Hôm nay em thấy chị và tổng giám đốc Trịnh vui vẻ thế, có gì kể cho em nghe đi."
Ngọc Khuê rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt sang lườm Quỳnh Giang một cái: "Chị còn chưa hỏi tội em sao tự ý đổi chỗ cho Trịnh Đình Vũ đâu thế mà em còn dám mở miệng hóng hớt chuyện hôm nay."
Quỳnh Giang cười hì hì không nói gì rồi cứ quấn chặt lấy Ngọc Khuê dò hỏi liên tục, hỏi từ hành động đến tâm trạng, cảm xúc của Ngọc Khuê khi ở cạnh Trịnh Đình Vũ khiến cô khá nghi ngờ.

Cô bé này là nội gián của tên kia sao? Hỏi nhiều như tra khảo vậy.

Không muốn trả lời thêm nữa, Ngọc Khuê hỏi vặn sang vấn đề khác.
"Dừng lại chuyện của chị đi, nói chuyện của em.

Rốt cuộc có lí do gì khiến em không ngần ngại đổi chỗ cho Trịnh Đình Vũ như thế? Khai mau."
Quỳnh Giang cứng họng khi nghe thấy câu hỏi của cô, Ngọc Khuê nhìn ra được sự bối rối trên gương mặt của Quỳnh Giang, mắt cô bé đảo như rau xào cố tình né tránh cái nhìn chằm chằm của Ngọc Khuê.

Thật may cho Quỳnh Giang, tiếng chuông điện thoại của Ngọc Khuê đã cứu cô ấy.
Ngọc Khuê lườm Quỳnh Giang một cái cảnh cáo như ý "Đừng nghĩ có thể trốn được" rồi cô bắt máy.

Người ở đầu dây bên kia ban đầu không nói gì, Ngọc Khuê alo mấy lần nhưng không ai trả lời, cô đoán chắc ai cố tình gọi trêu mình nên cô thẳng tay cúp máy luôn, miệng bực dọc chửi: "Tên ám quẻ, dám gọi điện trêu bà."
"Chị Khuê, em xuống sảnh xem có đồ ăn vặt mua ít lên đây nhé." Quỳnh Giang cầm ví và điện thoại đi ra đến cửa.
"Mày bớt điên được không, đêm khuya sao tìm được đồ ăn ở chỗ này." Ngọc Khuê khó hiểu.
Thế nhưng Quỳnh Giang vẫn cười cười đi ra ngoài, Ngọc Khuê cũng không để tâm lắm, kệ con bé tham ăn này vậy, không mua được đồ ăn sẽ về.

Cô tiến đến mở vali lấy bộ quần áo ngủ màu hồng ra rồi bước vào phòng tắm.

Trời đã về khuya nhiệt độ xuống thấp, đặc biệt ở Lào Cai còn lạnh hơn nên Ngọc Khuê không ngâm mình trong bồn tắm quá lâu mà chỉ tắm dưới vòi hoa sen.
Tắm gội xong, cả người sảng khoái hơn hẳn, Ngọc Khuê từ phòng tắm bước ra với tâm trạng thoải mái nhất sau một buổi chiều ngôi trên ô tô đi đường dài.

Vừa bước đi cô vừa lau tóc, Ngọc Khuê còn ngân nga bài hát cô yêu thích nhưng cô lại nhìn thấy một gương mặt khiến cô không hài lòng cho lắm.


Trịnh Đình Vũ đang ngồi trên giường cô chăm chú xem điện thoại nhưng vẫn rất để ý đến mọi việc xung quanh, mà không để ý cũng không được khi nghe thấy giọng hát của Ngọc Khuê.
"Bao năm rồi mà giọng hát của em vẫn khó nghe như vậy." Trịnh Đình Vũ xoa xoa tai làm vẻ khó nghe.
Ngọc Khuê nhăn mày cau có, tay cô chỉ về phía Trịnh Đình Vũ mà gắt lên: "Cái người này, ai khiến anh phải nghe hả? Tự ý vào phòng tôi rồi còn ngồi đấy mà chê."
Giọng nói của Ngọc Khuê lúc này nếu buộc phải dùng một từ để miêu tả thì đó chính là "chanh chua".

Bình thường cô ăn nói từ tốn, cẩn thận từng chút một trước mặt người ngoài vì tránh kéo phiền phức về cho mình nhưng không có nghĩa loại bỏ hoàn toàn tính cách đời thường của cô.

Đâu phải ai cô cũng thể hiện tính cách của mình chứ?
Trịnh Đình Vũ khi nhìn thấy thái độ phản kháng của Ngọc Khuê vô cùng hài lòng.

Hắn biết thời gian gần đây khi ở bên cạnh hắn, Ngọc Khuê đã không tỏ ra xa cách, lạnh nhạt nữa mà bộc lộ được tính cách vốn có của mình, có nghĩa là cô đã dần gỡ bỏ rào cản với hắn.

Như vậy con đường hai người trở về với nhau không còn quá xa nữa.
Trịnh Đình Vũ tắt điện thoại vứt sang bên cạnh giường, hắn không rời đi mà ngả lưng trực tiếp xuống chiếc đệm êm ái luôn.

Một táy đặt phía sau gáy để gối đầu, tay còn lại vỗ vỗ vào phía giường bên cạnh:
"Lại đây đi, anh có chuyện muốn nói."
Ngọc Khuê dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, anh thế mà ngang nhiên đổi khách thành chủ, trực tiếp nằm lên giường không hỏi ý kiến của ai.


Sau khi nghe câu nói đầy ý mời gọi của Trịnh Đình Vũ, Ngọc Khuê không tiến lên mà cứ đứng chôn chân tại chỗ.

Cô đâu phải trẻ vị thành niên đâu mà không biết một nam một nữ ngồi cùng trên một chiếc giường thì còn nói chuyện tử tế được hay sao?
"Sao cứ phải rụt rè như thế.

Làm như anh ăn thịt em vậy." Trịnh Đình Vũ một lần nữa cất giọng.
Ngọc Khuê nhếch môi cười đầy ý coi thường, "Sao tôi có thể dám chắc anh không làm mấy trò không đứng đắn kia được? Ở trên xe ô tô vừa nãy còn ngang nhiên bày trò thì giờ lẽ nào anh không dám sao?"
"Em nói gì vậy? Trên xe ô tô rõ ràng em sờ soạng anh trước mà, sao bây giờ lại đổ lỗi cho anh chứ? Hơn nữa người bị thương do em cào cũng là anh đấy." Ánh mắt đầy uỷ khuất của Trịnh Đình Vũ nhìn chằm chằm vào cô.
"Cái gì? Nếu không phải anh bày trò thì tôi có ý định làm vậy không? Gieo nhân nào thì gặt quả đấy thôi." Ngọc Khuê hất hàm thách thức.
Ngọc Khuê quay lưng ra tủ lấy máy sấy tóc, vừa sấy vừa cố nghĩ xem hình như mình vừa quên làm gì thì phải nhưng nghĩ mãi không ra.

Lượn ra lượn vào nhà vệ sinh mấy vòng để đánh răng, bôi dưỡng ẩm da và chuẩn bị đắp mặt thì cô mới chợt nhớ, chết rồi cô quên chưa đuổi Trịnh Đình Vũ đi.
Thế là Ngọc Khuê phi nhanh từ trong nhà tắm ra ngoài, tiến lại gần giường Trịnh Đình Vũ đang nằm mà đá mạnh vào chân hắn một cái thật đau: "Nè, anh không định đi sao? Cứ ở lì trong phòng tôi như vậy làm gì?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.