Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 63: 63: Phiên Ngoại 3





Dịch: Maccaoo
Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương 4
Việc xem Dụ Thần chơi bóng rổ đã thành thói quen của Phó Chi Dữ rồi.

Việc chơi bóng rổ trước mặt Phó Chi Dữ cũng đã thành thói quen của Dụ Thần rồi.
Tòa nhà học của khối 10 cách sân vận động một quãng, phải đi bộ hết năm phút.

Mới đầu, Dụ Thần và Lâm Chấn chỉ khi nào tan học, chán quá mới đến chơi, với cả Dụ Thần mới học chơi bóng rổ, vẫn còn ba phút nhiệt huyết lắm.

Dần dần, ba phút nhiệt huyết kia không chỉ vì bóng rổ nữa rồi.

Lâm Chấn bắt đầu hoài nghi, Dụ Thần thích bóng rổ thật à?
Mặc dù tòa nhà học của khối 12 gần sân vận động hơn một chút, nhưng lúc đến cũng phải đi mất ba phút.

Gần đây, các bạn cùng lớp hết sức nghi ngờ Phó Chi Dữ lớp 8, khối 12! Tên nhóc này! E là đi đường tắt, giấu mọi người đi theo đuổi bé Dụ Thần rồi! Nhìn xem, hết tiết nào cũng chạy đến sân vận động, nhìn từ cửa sổ là y như rằng thấy Dụ Thần chơi bóng rổ, cậu ta ngồi xem ở một bên, đưa nước, đưa khăn, đưa đồ ăn vặt.

Phó Chi Dữ! Cậu cậu cậu! Được lắm!
Nhưng không phải hết tiết nào Dụ Thần cũng đến sân vận động.

Ví dụ như hôm nay.

Thầy cô hôm nay cứ như hẹn trước với nhau vậy.

Tiết nào cũng dạy quá giờ, tiết nào cũng đợi đến khi thầy cô giao xong bài tập thì giờ nghỉ giải lao cũng sắp hết.

Cứ tiết này đến tiết khác, Dụ Thần đảo mắt, đạp chân lên quả bóng rổ, lắc trái lắc phải.

Thầy giáo vẫn hăng say giảng bài.

Dụ Thần nhân lúc thầy quay lưng về phía mình, lén lấy điện thoại trong ngăn bàn ra.
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ trả lời rất nhanh:
Dụ Thần bị dạy dỗ như vẫn rất vui:
Tiết học cứ kéo dài mãi, kéo dài mãi thôi.

Mãi không tan học.
Phó Chi Dữ vừa nhắc Dụ Thần chú ý nghe giảng xong, không lâu sau lại gửi tin nhắn:
Dụ Thần lén nhìn thầy giáo, gõ chữ như bay:
Gửi dòng “tính là người nhà” cho anh, Dụ Thần tự thấy xấu hổ nằm bò ra bàn.
Phó Chi Dữ trả lời:
Dụ Thần tự tìm cách nói:

Phó Chi Dữ:
Chuông báo tan học vừa reo, Dụ Thần lập tức thu dọn đồ đạc, kéo khóa, vác ba lô, ôm bóng, chạy về phía sân vận động.

Phó Chi Dữ đã đợi cậu từ lâu.

Lúc Dụ Thần chạy đến, Phó Chi Dữ đưa cho cậu một bình nước.

Nắp đã được vặn mở sẵn rồi, Dụ Thần uống luôn.

Nhưng lúc uống nước, cậu chợt thấy gì đó.
Dụ Thần chỉ vào tòa nhà học gần nhất: “Cửa sổ đó toàn người là người.

Lớp của anh à?”
Phó Chi Dữ cũng nhìn về đằng đó, cười: “Ừ.”
Dụ Thần: “Họ đang làm gì thế ạ?”
Phó Chi Dữ: “Không có gì, kệ họ đi.”
Uống nước xong, Lâm Chấn cũng đến.

Dụ Thần không nói gì, lập tức cầm bóng, đập xuống đất, sau đó hét lên với Phó Chi Dữ: “Anh ơi, tính giờ đi!”
Phó Chi Dữ lập tức lấy điện thoại ra.
Lâm Chấn ngây người: “Bắt đầu luôn á?”
Dụ Thần: “Nhào vô.”
Chiến thuật của Dụ Thần làm Lâm Chấn trở tay không kịp.

Dụ Thần mới học bóng rổ được hơn một tháng, đọ với Lâm Chấn học từ hồi tiểu học thì đấu kiểu gì chứ? Vì thế Lâm Chấn chưa kịp bỏ ba lô xuống, Dụ Thần đã vượt qua, chạy nhanh về phía cái rổ phía trước, ném.
“Á!! Vào rồi!”
Lâm Chấn: “… Vậy cũng tính?”
Dụ Thần phẩy tay: “Tại sao lại không tính?”
Dụ Thần cực kì vui, ném bóng rổ vào lòng Lâm Chấn, mặc kệ cậu chàng có bắt được hay không, xoay người chạy về phía Phó Chi Dữ.
“Anh ơi! Chúng ta có kem ăn rồi!”
Dụ Thần vô cùng kích động, không chỉ vì được ăn kem mà vì cuối cùng cậu cũng có thể cho bóng vào rổ nhân lúc Lâm Chấn không kịp phòng bị.

Vì thế Dụ Thần không kiềm chế được, nhảy thẳng lên người Phó Chi Dữ.

Không chỉ Phó Chi Dữ mà cả Dụ Thần cũng cứng ngắc người.

Thế giới chìm vào yên tĩnh trong một giây.

Sau đó.
“U!!!!! Á!!!!!!!!”
Tiếng gào rú ầm trời vang lên từ phía lớp của Phó Chi Dữ.


Tai Dụ Thần lập tức đỏ bừng cả lên.

Cậu vùi đầu vào vai Phó Chi Dữ, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.
Dụ Thần: “Họ đang kêu cái gì thế anh?”
Phó Chi Dữ nói: “Anh không biết.”
Dụ Thần lại hỏi: “Anh vẫn không thả em xuống à?”
Đột nhiên Phó Chi Dữ siết chặt tay lại: “Anh không bỏ xuống thì sao?”
Tai Dụ Thần càng đỏ hơn: “Sao anh lại thế nhỉ.”
Phó Chi Dữ: “Tự em nhảy lên mà.”
Không ngờ, những người ở trên tầng không thể chịu nổi cảnh quấn quít bên nhau của hai người nữa, một học sinh nam hét lên: “Phó Chi Dữ! Cậu mau bỏ bé trai kia xuống!”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Phó Chi Dữ nghe ra giọng của ai.

Châu Minh Minh, đợi đấy!
Sau khi Dụ Thần xuống, Lâm Chấn cũng tiến lại gần.
“Đi không? Mời hai người đi ăn kem.” Lâm Chân cười xán lạn.
Dụ Thần gật đầu đồng ý, nhưng lại nói: “Đợi tí.” Cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: “Anh ơi, đột nhiên em có suy nghĩ này.

Anh bế em lên cho em úp rổ đi.

Em chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác úp rổ.”
Phó Chi Dữ vui không để đâu cho hết: “Được.”
Hai người đi đến bên cột bóng rổ, Lâm Chấn ném bóng qua.

Dụ Thần ôm bóng, Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần.
“Hú!!!!!!!!!”
Trên tầng lại vọng ra tiếng gào rú kì quái.

Dụ Thần trải nghiệm xong lập tức xuống khỏi người Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ cười, nhìn Dụ Thần, nói với cậu: “Vẫy tay với các anh chị lớp trên đi.”
Dụ Thần ngoan ngoãn vẫy tay về phía cửa sổ trên kia.

Không ngờ…
“Chào~ chị~ dâu!!!!”
—————-Chưa xong, còn tiếp——————-
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên:
Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương cuối
Ngày hôm sau, Phó Chi Dữ vừa bước vào lớp đã bị chặn ở cửa.


Tiết tự đọc buổi sáng không có giáo viên, đã thế tiết này tận 20 phút! Thế này thì! Phải hỏi cho ra lẽ!
Phó Chi Dữ đi vào trong đã thấy trên bảng đen có mấy hàng câu hỏi.

Không biết ai tổ chức hoạt động này, gọi cả người viết phấn bảng đẹp nhất, còn trang trí bảng như họa báo.

Phó Chi Dữ nhìn lướt một vòng, lập tức có một cái micro được truyền đến chỗ anh.
Phó Chi Dữ cười, cầm lấy micro: “Tha cho tôi đi, tôi mời các cậu uống trà sữa.”
Mọi người nghe thế tí nữa thì bị thuyết phục.

Nhưng cũng có người tỉnh táo: “Không được!”
Còn có người nói: “Đương nhiên là phải mời trà sữa rồi.

Rinh được bé Dụ Thần về còn không mời trà sữa à?”
Người khác tiếp lời: “Trà sữa không liên quan đến câu hỏi.

Bọn tôi muốn hết!”
Không phải Phó Chi Dữ không trả lời, thực sự là… Mấy câu hỏi trước còn khấm khá, càng về sau thì.
Hỏi ôm bé Dụ Thần có sướng không? Hỏi bé Dụ Thần có thơm mùi sữa không? Hỏi môi bé Dụ Thần có mềm không?
Phó Chi Dữ nghiến răng, cầm micro: “Tôi chọn ba câu để trả lời.”
Mọi người: “Không được! Phải trả lời hết!”
Phó Chi Dữ: “Hai câu.”
Mọi người: “A a a a a a a ba câu! Ba câu thôi.”
Phó Chi Dữ: “Câu số 1, bọn tôi vẫn chưa đến với nhau, nhưng tôi đang theo đuổi.”
“Á á á á á á!! Phó Chi Dữ! Không ngờ trái tim phàm trần của cậu cũng rung động!!!!!”
Phó Chi Dữ cười: “Câu số 5, mọi người không được kéo nhau xuống xem, ở trên tầng xem là được.”
“Không công bằng! Bọn tôi cũng muốn xem bé Dụ Thần chơi bóng rổ.”
Phó Chi Dữ trả lời nhàn nhạt: “Câu cuối cùng, đợi tôi hôn rồi nói cho mọi người.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha Phó Chi Dữ, cậu là đồ dê cụ!”
“Không ngờ cậu lại như thế đấy Phó Chi Dữ!”
Phó Chi Dữ không biết tại sao mọi người lại quan tâm tiến độ của mình với Dụ Thần như thế.

Nếu như anh không theo đuổi được Dụ Thần thì đúng là có lỗi với đám bạn cùng lớp này quá.

Điều khoa trương hơn cả là mỗi lần lên lớp, giáo viên cứ nói đến chữ nào đồng âm với “Dụ” hoặc “Thần” là cả lớp lại nhao nhao ồ lên.

Sau đó quay sang nhìn Phó Chi Dữ.
Tuần thứ ba sau kì thi cuối kì, trường tổ chức cuộc thi ca hát.

Trường rất ít khi tổ chức hoạt động vào buổi tối và cuộc thi ca hát lần này là một trong số ít đó.

Phó Chi Dữ và Dụ Thần chưa bao giờ ở lại trường vào buổi tối, vì thế cuộc thi vừa bắt đầu, Phó Chi Dữ đã lén dắt Dụ Thần đi.
Cuộc thi được tổ chức ở sân vận động lớn, Phó Chi Dữ và Dụ Thần đi đến sân nhỏ nơi không ai qua lại.

Phó Chi Dữ đưa cho Dụ Thần một cây kẹo mút khổng lồ.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Dụ Thần nhận lấy kẹo mút, hỏi Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ nói: “Nếu như chỉ đến đưa kẹo mút thì sao?”
Dụ Thần cười trộm: “Em không tin đâu.


Anh nói đi.”
Phó Chi Dữ: “Thực ra là có việc thật.”
Dụ Thần: “Dạ.”
Xong rồi xong rồi.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Dụ Thần: “Chuyện gì thế ạ?”
Phó Chi Dữ: “Anh có một thỉnh cầu.”
Dụ Thần bóc kẹo mút ra, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Phó Chi Dữ: “Dạ.”
Phó Chi Dữ: “Anh muốn làm bạn trai của em.”
Dụ Thần cúi đầu: “Ồ.”
Phó Chi Dữ: “Em nói gì đi.”
Dụ Thần: “Em ăn kẹo mút của anh rồi còn gì.”
Phó Chi Dữ muốn Dụ Thần phải nói ra cơ: “Thế nên?”
Giọng Dụ Thần lí nha lí nhí: “Thì là người của anh rồi.”
Trái tim Phó Chi Dữ đập điên cuồng trong lồng ngực nhưng anh vẫn còn việc muốn làm.
“Anh còn một thỉnh cầu nữa.” Phó Chi Dữ nói.
Dụ Thần hỏi: “Là gì ạ?”
Phó Chi Dữ cụp mi mắt xuống: “Kẹo mút có ngon không?”
Dụ Thần: “Ngon lắm, rất ngọt.”
Phó Chi Dữ: “Anh cũng muốn ăn.”
Dụ Thần đưa kẹo mút ra.
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không muốn ăn như thế.”
Dụ Thần: “Thế anh muốn…”
Nói đến đây, Dụ Thần hiểu ra ý Phó Chi Dữ.

Sau đó cậu bị sặc nước bọt.
“Khụ khụ khụ…”
Dụ Thần bỏ kẹo mút xuống: “Ồ.”
Phó Chi Dữ giữ đầu Dụ Thần.

Dụ Thần hơi ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo, Phó Chi Dữ nếm vị kẹo dưa hấu trên môi Dụ Thần.
“Em ngọt quá.” Phó Chi Dữ thốt lên.
Dụ Thần cố gắng kiễng chân lên: “Thế anh ăn nhiều một chút.”
Nửa tiếng sau, nhóm chat lớp 8 khối 12 nhận được một tin nhắn của Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ:
Hết
Vậy là bộ truyện “Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương” của tác giả Nhất Mai Nữu Khấu đã chính thức kết thúc.
Xin phép được gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đọc ủng hộ bộ truyện này.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt quá trình dịch và đăng tải truyện.
Đặc biệt xin phép được gửi lời cảm ơn đến những bạn đã giúp mình sửa lỗi xuyên suốt truyện: hani9794, kenny0504, Sunny161415.
Hẹn gặp lại các bạn vào các bộ truyện sắp tới.

Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ mình trên Watt.pad, Word.Press và Inkitt Maccaoo21..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.