Dụ Thần ngây ngốc nhìn số trêи thang máy cứ nhảy lên dần, đến khi lên đến tầng nhà của mình, đến khi ra khỏi thang máy, khi đèn trong hành lang bật sáng theo tiếng bước chân thì những suy nghĩ lộn xộn của Dụ Thần mới biến mất.
Lúc này đây, tất cả những gì cậu nghĩ là, chắc chắn ba mẹ mình sẽ tin thôi, đã đến nước này rồi cơ mà.
Quả nhiên, vừa mở cửa đi vào, cậu liền thấy mẹ mình đang giả vờ rót nước, bà còn cố ý nhìn Dụ Thần, tỏ vẻ kinh ngạc: "Phó tổng không lên cùng con à?"
Dụ Thần lắc đầu: "Không ạ, muộn quá rồi nên tụi con chỉ nói chuyện một lát thôi rồi con bảo anh ý về luôn."
Mẹ rót một cốc nước, đưa cho Dụ Thần.
Dụ Thần cầm lấy, vừa đưa lên môi thì mẹ nói: "Mẹ một lần nữa xin lỗi con nhé, thay mặt cả ba con xin lỗi con nữa. Vừa nãy thực sự xin lỗi con rất nhiều."
Dù sao thì Dụ Thần cũng thấy hổ thẹn với lương tâm, mẹ cứ như thế này mãi, thành ra cậu không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ đành nhìn vào cốc nước, nói: "Không sao, chuyện đã qua cả rồi mà mẹ."
Vừa đóng cửa phòng, Dụ Thần lập tức tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi thật dài.
Bình tĩnh được mấy giây, đột nhiên trong đầu cậu chợt nhảy ra hai hình ảnh.
Một là hình ảnh mẹ cậu xoa đầu cậu, hai là hình ảnh Phó Chi Dữ xoa đầu cậu.
Nghĩ một hồi, Dụ Thần đưa tay lên tự xoa đầu mình, lúc này, dường như có thứ gì đó chợt nảy ra trong đầu cậu, nhưng mà kiểu gì thì kiểu thứ cậu nghĩ đến cũng có vẻ như hơi lệch tông.
Cậu nhìn lên tóc mái của mình.
Lẽ nào mình nên cắt tóc?
Ừ, đúng là hơi dài thật nè.
Nghĩ ngợi thông suốt rồi, cậu liền bật đèn lên, lấy điện thoại ra.
Ban nãy ở trêи xe, cậu nhận được tin nhắn của Lâm Chấn.
Lâm Chấn là bạn của cậu, là em rể của cậu, hẳn là nghe chuyện em gái mình kể mai đi ăn lẩu nên mới nhắn tin cho Dụ Thần.
Lâm Chấn: <<Nhụy Nhụy bảo ông có gấu rồi? Thật à?>>
Lâm Chấn: <<Là sao? Ông thoát ế rồi á? Từ bao giờ thế? Cua được ai thế?>>
Lầm Chấn: <<Chuyện ông sếp già bên Khoa Hào thế nào rồi? Ông có đi không thế?>>
Gửi 3 tin nhắn liền, toàn là câu hỏi, Dụ Thần lười gõ chữ, gọi điện luôn.
Lâm Chấn và Dụ Thần quen nhau khi cả hai còn học cấp ba, hai người đều là thành viên đội bóng rổ, hay chơi bóng với nhau.
Nhụy Nhụy và Lâm Chấn cũng quen nhau khi chơi bóng rổ.
À đúng rồi, Nhụy Nhụy là em gái Dụ Thần.
Nhụy Nhụy kém Dụ Thần hai tuổi, lúc Dụ Thần học lớp 9, Nhụy Nhụy học lớp 7, học cùng hệ thống trường cấp hai và cấp ba.
Ban đầu, vì Nhụy Nhụy thích Lâm Chấn nên lúc nào đến giờ giải lao cũng chạy xuống sân bóng rổ.
Tình cảm khi ấy đơn giản biết bao nhiêu, chỉ muốn gặp một chút thôi, 10 phút ra chơi thì đi đi về về mất 5 phút cũng không sao hết.
Mà anh trai này của cô dù có vất vả đến mấy cũng tận dụng 10 phút ra chơi để lôi Lâm Chấn ra chơi bóng rổ, để em gái có thể nhìn crush của mình.
Mới ban đầu, Dụ Thần cũng không thích bóng rổ đến thế, bước chân vào giới bỏng rổ chẳng qua là vì thấy các anh trai chơi bóng rổ ai nấy cũng đẹp trai ngời ngời, lúc chụp ảnh thì đẹp hết xảy, nếu như vào hội chơi bóng rổ thì càng có nhiều cơ hội chụp được ảnh đẹp.
Sau này, không chỉ khả năng chơi bóng rổ tiến bộ nhanh chóng mà còn dần biến thành sở thích, cuối cùng vì chơi giỏi quá nên được mọi người khuyến khích vào đội bóng rổ của trường.
Ông trời cũng rủ lòng thương trước nỗ lực của hai anh em. Cuối cùng, khi Dụ Thần học lớp 12 được nghe Lâm Chấn nói một câu: "Dụ Thần, nếu tôi thích em gái ông thì ông có đánh tôi không?"
Dụ Thần cuối cùng cũng xả được khí nén hai năm nay.
Ông thích em gái tôi thì tôi không đánh, nhưng ông mà không thích thì tôi đánh thật đấy chứ đùa à.
Hai năm ấy, Dụ Thần không cần tạo quá nhiều cơ hội để hai người ở riêng với nhau, cậu cảm thấy bản thân mình đã cân nhắc cẩn thận lắm rồi.
Sau đó hai người thành đối, Dụ Thần không can thiệp vào nữa, cậu chỉ biết ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lâm Chấn ôm một bó hoa đến nhà mình.
Khi ấy may mà ba mẹ đi công tác, Dụ Thần ngồi trêи sofa phòng khách, ôm dưa hấu cười ngu nhìn hai người họ ngồi trước mặt mình tuyên bố đã đến với nhau.
Sau khi tình yêu hai người cán mốc 7 năm, năm kia, Lâm Chấn và Dụ Thần lên kế hoạch cầu hôn, cầu hôn chưa được bao lâu thì kết hôn, năm ngoái đã đón em bé đầu lòng.
Mặc dù hai anh em Dụ Thần từ nhỏ đến lớn đều trêu chọc nhau quen rồi, nhưng trong hôn lễ, Dụ Thần nhìn thấy ba mình tận tay dắt Nhụy Nhụy đi, trong lòng chợt thấy nghẹn ngào.
Lúc lên sân khấu, Dụ Thần đã đọc bức thư mình viết với tiêu đề là "Gửi công chúa nhỏ Nhụy Nhụy, gửi em gái nhỏ của anh", Nhụy Nhụy nghe anh trai đọc thư, cảm động đến mức cứ ôm Dụ Thần mà khóc bù lu bù loa lên, tiến độ của hôn lễ xém chút nữa là bị chậm mất nửa tiếng.
Sau khi kết thúc hôn lễ, Dụ Thần nói với Nhụy Nhụy, thực ra hơn nửa bức thư ấy là cậu chép ở trêи mạng, làm Nhụy Nhụy tức suýt ngất luôn.
Hôm sau, Dụ Thần về nhà thì nhận được bưu kiện Nhụy Nhụy gửi tới. Trong bưu kiện là một đống hành tây, thứ mà Dụ Thần ghét nhất trêи đời, còn có một tờ giấy ghi ba chữ to đùng: "ĐỒ KHỐN NẠN!"
Nhưng về sau, Dụ Thần có giải thích với Nhụy Nhụy, thư là cậu tự viết thật, không tin thì cứ lên mạng tìm thử xem.
Cậu giãi bày với Nhụy Nhụy, sau này em có mái nhà của riêng em rồi, có nơi để em bày tỏ nỗi lòng, tình yêu, lo lắng của riêng em, chắc chắn anh không còn quan trọng như xưa nữa, đây là lần cuối cùng anh làm em tức, đùa giỡn với em, em nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.
Nhụy Nhụy lập tức nước mắt giàn giụa, tha thứ ngay cho Dụ Thần.
Xin lỗi, lạc đề quá.
Chúng ta cùng nhau quay lại hai ngày trước.
Hai ngày trước, vì chuyện của ba, sau khi Dụ Thần quyết định đi dâng hiến tấm thân mình cho Phó Chi Dữ, cậu chỉ nói cho duy nhất một người là Lâm Chấn.
Lâm Chấn nghe xong thì như sét đánh ngang tai, đơ mất mấy giây, sau đó nhíu mày khuyên Dụ Thần: "Ông đừng có làm thế, nghĩ cho kỹ vào, đây không phải trò đùa đâu. Ông nghĩ kỹ lại cho tôi."
Thế là Dụ Thần lấy ảnh Phó Chi Dữ ra, Lâm Chấn vừa nhìn một cái thái độ lập tức xoay 360 độ, nói với Dụ Thần: "Nhớ đeo bao nhé."
Đương nhiên, Lâm Chấn chỉ đùa thôi.
Lại đương nhiên là Dụ Thần đã hạ quyết tâm, Lâm Chấn khuyên thế nào cũng vô dụng.
"Có thể ông không tin," Dụ Thần nói với Lâm Chấn qua điện thoại: "Tôi thoát ế rồi, mà nửa kia là Phó Chi Dữ."
"Hả?" Lâm Chấn đầu bên kia không nhịn được gào lên: "Là sao? Cậu với Phó Chi Dữ đến với nhau á hả? Hai người xoạc nhau rồi xoạc ra tình yêu luôn à?"
Dụ Thần day thái dương: "Không xoạc, kế hoạch thất bại rồi."
Lâm Chấn: "Ủa tại sao lại thế?"
Dụ Thần kể tóm tắt chuyện thỏa thuận giữa cậu với Phó Chi Dữ cho Lâm Chấn nghe.
Lâm Chấn vẫn kinh ngạc không thôi, cảm thấy có điểm gì đó đáng ngờ, hỏi: "Ơ nhưng mà, anh ta có ý đồ gì chứ?"
Dụ Thần: "Ừ, hỏi hay lắm."
Vì Dụ Thần cũng có cùng nghi ngờ giống như Lâm Chấn, vì thế những câu như tại sao, nghĩa là gì, tư duy kiểu quần què gì vậy, Dụ Thần không trả lời được bất kỳ câu nào hết.
"Đúng thật là vì ông đẹp nên có thể đưa ra ngoài được thật à?" Lâm Chấn hỏi câu chốt.
Dụ Thần chưa kịp mở miệng thì Lâm Chấn lập tức tự hỏi tự trả lời luôn: "Cũng không phải là không được, ông đúng là đẹp thật, như hoàng tử luôn á, nhìn rất quý tộc, nếu như mà đưa đi dự tiệc cùng thì đúng là nở mày nở mặt, vả lại..."
"Đủ rồi, đủ rồi." Dụ Thần cắt ngang lời.
Những lời Lâm Chấn nịnh nọt cậu mấy năm nay gộp lại đủ để rải một vòng Trái Đất.
Lâm Chấn lại hỏi: "Cơ mà thẻ phòng của ông ý, ông đưa cho anh ta kiểu gì?"
Dụ Thần cười thành tiếng: "Hôm qua tôi đích thân đưa cho anh ấy."
Lâm Chấn: "Đưa kiểu gì?"
Dụ Thần làm việc quang minh chính đại, cậu còn thay ra một bộ quần áo sơ mi quần âu chỉnh tề, sửa tóc tạo kiểu, nhìn như thể là đến để bàn chuyện quốc gia đại sự, đến Khoa Hào lúc giờ nghỉ trưa.
Hôm kia, lúc cậu đi cùng với ba, chị gái ở bàn lễ tân cứ nhìn cậu mãi không rời mắt, trưa nay cậu cứ thế đến thẳng bàn lễ tân, nói rằng mình có hẹn với chủ tịch Phó, may sao cậu đến sớm, hỏi phòng nghỉ ở tầng mấy.
Chị gái lễ tân bị combo nhan sắc cộng nụ cười mê người làm cho mê muội, với cả hôm qua cô cũng nhớ là có người ở trêи xuống đón đoàn của Dụ Thần, nên nói luôn phòng làm việc của Phó Chi Dữ ở tầng mấy luôn.
Dụ Thần cảm ơn, đường đường chính chính đi lên.
Tầng làm việc của Phó Chi Dữ có rất nhiều thiết bị khác nhau, nào là phòng tập gym rồi phòng trà khách, đều dành riêng cho Phó Chi Dữ.
Dụ Thần lượn lờ trêи tầng này, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng làm việc của Phó Chi Dữ.
Cậu lấy phong thư đã chuẩn bị sẵn ra, nhét vào khe cửa.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào máy quay an ninh trêи đầu, nghiêng đầu cười, giơ tay bắn tim.
Dụ Thần nhún vai: "Hôm đấy tôi hơi kϊƈɦ động thật, trong đầu toàn nghĩ thôi thì được ăn cả ngã về không."
Lâm Chấn cười: "Cũng đúng, ông đã định hiến thân lên rồi, còn sợ cái quái gì nữa."
Dụ Thần thở dài: "Bây giờ nghĩ lại, có hơi sợ."
Cứ mù quáng nghĩ rằng Phó Chi Dữ thèm thuồng cơ thể của cậu, mù quáng tin rằng Phó Chi Dữ nhất định sẽ nhìn thấy bức thư, mù quáng tin rằng Phó Chi Dữ sẽ không báo cảnh sát.
Nhưng bây giờ xem ra ngoài việc Phó Chi Dữ không thèm thuồng cơ thể cậu ra thì cái gì cũng thuận lợi hết á.
"Thế trong thư ông viết cái gì thế? Chắc không phải chỉ có mỗi thẻ phòng khách sạn đâu nhỉ?" Lâm Chấn hỏi.
Dụ Thần lắc đầu: "Không, tôi còn gửi kèm một tấm ảnh của tôi, sau ảnh viết địa chỉ khách sạn với số phòng, còn viết mấy dòng nữa."
Lâm Chấn: "Viết gì thế?"
Dụ Thần xoa trán, chật vật nói: "Cục cưng Thần Thần bé xinh của ngài đang đợi ngài đến nhận, đúng 10 giờ tối nay, đến trễ không tiếp."
Châu Minh Minh thở phào một hơi, "Cái này á hả," Châu Minh Minh bắt chước làm theo, vẽ thành hình trái tim: "Là trái tim, bắn tim cho cậu đó, hiểu không?"
Phó Chi Dữ thả tay xuống: "Ồ."
Sau đó anh đột nhiên nghĩ tới cái đó, cúi đầu, cười.
"Thôi tôi xin phép quỳ." Châu Minh Minh thấy bao nhiêu cái sự ngọt ngào hiện hết lên mặt Phó Chi Dữ, lây cười theo: "Không biết cậu đang sợ cái gì, chứ cậu cứ thế này thì đến năm nào mới dành được trái tim của Dụ Thần đây hả."
Phó Chi Dữ cất điện thoại đi: "Bây giờ em ấy là bạn trai của tôi."
Châu Minh Minh bật cười: "Thế thì cậu làm nhưng chuyện bạn trai nên làm đi," Châu Minh Minh hỏi: "Giờ sao? Bước tiếp theo cậu tính làm gì?"