Tám trăm ngày qua đi, Lục Tư Nghiên lại trở về một lần nữa.
Đây là điều mà Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều có mơ cũng không dám nghĩ tới, họ thực sự mong Tư Nghiên trở về, nhưng không cần nghĩ cũng biết cơ hội này mong manh tới cỡ nào, xuyên qua một lần đã là sự việc hiếm thấy cỡ nào rồi, nào ai ngờ sẽ có lần thứ hai cơ chứ. Gần thối xa thơm [*], câu nói này cũng áp dụng được với mối quan hệ máu mủ ruột rà, thời gian đầu, đãi ngộ mà Lục Tư Nghiên được nhận không phải là đãi ngộ dành cho hoàng tử nữa mà như là dành cho một bậc đế vương, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành dành toàn bộ khoảng thời gian rảnh sau giờ học hoặc giờ làm việc cho nhóc.
[*] Gần thối xa thơm: ở xa, ít gặp thì quý hoá, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.
Hôm nay, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên đến sở thú.
Giang Nhược Kiều đội nón che nắng, tay giơ cao ô, lâu lâu còn dặm lại lớp kem chống nắng, ai ngờ đâu, vào một ngày mùa hè nhiệt độ cao tới ba mươi tám độ như bây giờ mà cô lại đội nắng tới sở thú.
Cô xịt kem chống nắng lên chân, lại một lần nữa nói với Lục Tư Nghiên rằng: “Lục Tư Nghiên, con nhớ cho kỹ này, thế gian này sẽ không bao giờ có người thứ hai có thể làm cho mẹ đến sở thú với thời tiết này, con nhớ đấy.”
Cô liếc mắt nhìn Lục Dĩ Thành ở bên cạnh, nói: “Bố con cũng không làm được.”
Lục Dĩ Thành: “?”
Lần xuyên không này rơi vào lúc Lục Tư Nghiên vừa qua sinh nhật bảy tuổi.
Khi lên bảy, nhóc đã cao hơn lúc trước mà cũng gầy hơn một chút, nhưng nhóc vẫn là đứa bé vừa nghịch ngợm vừa hoạt bát, có đôi khi lại nói mấy câu khiến người ta tức đến nghẹn họng, vẫn là cậu nhóc trong trí nhớ của họ.
Từ năm tuổi đến bảy tuổi, đối với họ mà nói, khoảng thời gian hai năm này là hoàn toàn trống rỗng.
Họ sẽ quan sát xem một cậu bé tầm sáu, bảy tuổi trông như thế nào.
Trong hai năm này, mỗi khi đi dạo phố, có khi họ sẽ không tự chủ được mà bước vào tiệm đồ dành cho trẻ em, thi thoảng thấy quần áo đẹp cũng sẽ mua, còn đoán rằng, nếu cậu nhóc còn ở đây thì sẽ mặc quần áo số mấy, mang giày size số mấy. Với cách tưởng tượng đó, dường như họ cũng đang được dõi theo quá trình trưởng thành của Tư Nghiên.
Bọn họ chụp rất nhiều ảnh ở sở thú.
Lúc đến nhà hàng dùng cơm, nếu không vì hoàn cảnh không thích hợp, e là Giang Nhược Kiều đã chạy đi mua mấy cái mặt nạ để phục hồi da mặt ngay tại chỗ rồi, cô vừa soi gương vừa lên tiếng tố cáo hai anh chàng họ Lục kia: “Có phải đời trước mẹ nợ bố con hai người rồi không, hình như mẹ đã đen hẳn đi một tông rồi.”
Khiến cô đen đi thì dù có là ai thì cũng không thể tha thứ được.
Lục Dĩ Thành: “…”
Sự thật đã chứng minh rằng, trò giỏi hơn thầy, trong chuyện dỗ dành Giang Nhược Kiều, Lục Tư Nghiên mãi mãi là người đứng đầu, Lục Dĩ Thành vĩnh viễn chỉ là người đứng thứ hai.
Lục Tư Nghiên vươn tay sờ vào mặt Giang Nhược Kiều, nhìn mặt cô rồi ngó tới ngó lui, vẻ mặt trông hết sức chăm chú, cuối cùng thì nhóc kết luận: “Không đen đâu mẹ ơi, dựa vào ánh mắt quan sát của con, con thấy không hề đen đi chút nào cả, vẫn trắng như trước mà, trắng như trứng gà bóc á!”
Nói thì nói thế thôi, nhưng quả thật là tâm trạng của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Coi như là công sức chống nắng cả ngày hôm nay của cô vẫn có tác dụng.
Lục Dĩ Thành: “…”
Ở chung với Giang Nhược Kiều hơn hai năm nay, anh vẫn không học được cách bình tĩnh như không mà nói mấy lời như thế này.
Sau khi cơm nước xong xuôi, một nhà ba người họ đi dạo siêu thị để tiêu cơm, vừa hay có một khu ở tầng một có triển lãm xe với nguồn năng lượng mới. Giang Nhược Kiều cũng không thấy hứng thú lắm với xe ô tô, sau khi thi đại học, nhân lúc rảnh rỗi, cô đã đi thi lấy bằng lái, nhưng tính đến nay, cô chưa từng lái xe chạy ra đường bao giờ, Lục Dĩ Thành cũng chẳng mấy hứng thú với xe cộ, bởi vì nó không nằm trong phạm vi chi tiêu của anh. Lục Tư Nghiên thì lại trái ngược hoàn toàn, cậu nhóc rất thích xe, cứ đứng mãi bên đó không chịu đi, Giang Nhược Kiều có kéo hay có dắt đi chăng nữa thì nhóc vẫn chỉ đứng im bất động ở đó.
Giang Nhược Kiều liếc mắt nhìn Lục Dĩ Thành, từ trong mắt anh, cô thấy được sự bất đắc dĩ.
Hai năm không gặp, thằng bé này chuyển từ thích lego sang xe rồi à?
Xe…
Cáo từ. Cái con thú nuốt vàng này, họ nuôi không nổi đâu.
Cũng may mà bây giờ là Lục Tư Nghiên chỉ mới bảy tuổi, nếu mà hai mươi bảy tuổi thì…
Sau khi ngắm một lúc lâu, Lục Tư Nghiên mới lưu luyến không rời mà tiêu sái rời đi, tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay bố, vừa hay nhóc chợt nghĩ tới một chuyện nên nói với Giang Nhược Kiều rằng: “Mẹ ơi, nhà chúng ta mua xe rồi.”
“Con nhớ hồi trước mẹ từng hỏi con, nhà mình ở đâu, nhà lớn cỡ nào rồi có xe hay không…”
Giang Nhược Kiều: “…”
Ôi mẹ ơi. Chuyện từ hồi xửa hồi xưa rồi mà con còn nhắc lại làm gì, còn nhắc trước mặt Lục Dĩ Thành nữa chứ.
Lục Dĩ Thành ngừng cười.
Giang Nhược Kiều khẽ ho một tiếng: “Mẹ làm gì mà hỏi thế, con nhớ nhầm rồi.”
Dấu hiệu của “đã chết rồi mà còn mạnh miệng”.
Vừa hay Lục Tư Nghiên cũng là một cậu nhóc rất cố chấp: “Rõ ràng là mẹ có hỏi con mà. Con nhớ kỹ lắm đó mẹ.”
Giang Nhược Kiều: “Lục Tư Nghiên!”
Có phải là con ngứa đòn rồi không?
Lục Dĩ Thành vội vã đứng ra hòa giải: “Tư Nghiên, ý của con là, trước khi con tới đây thì nhà mình đã mua xe rồi phải không? Đây là chuyện tốt mà.”
Quả nhiên là Giang Nhược Kiều đã bị đề tài này hấp dẫn, cô đưa mắt nhìn sang Lục Tư Nghiên.
Lục Tư Nghiên gật đầu nói: “Mua rồi ạ, là mẹ mua cho bố. Nói là quà sinh nhật tuổi ba mươi bốn tặng cho bố.”
Giang Nhược Kiều: Wow ~
Cô của năm ba mươi bốn tuổi giỏi quá đi mất.
“Là một chiếc xe ô tô!” Lục Tư Nghiên nói thêm.
Giang Nhược Kiều:!!!
Cái quái gì vậy. Cô của năm ba mươi bốn tuổi hào phóng đến thế sao, cô tặng xe ô tô cho một người đàn ông à, quả nhiên, dù là ở thời điểm nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có Lục Dĩ Thành mới khiến cô phá lệ.
Trước đây cô luôn cho rằng, cô sẽ không bao giờ tiêu một đồng một cắc nào cho người đàn ông nào khác ngoài ông ngoại và con trai mình.
Giang Nhược Kiều vô cùng tự đắc, cô nói với Lục Dĩ Thành: “Thế nào, có phải là anh rất cảm động không?”
Lục Dĩ Thành nói như thật: “Lãng phí tiền, chẳng có ích lợi gì cả.”
Với tình trạng kẹt xe ở Bắc Kinh, rõ ràng là ngồi tàu điện ngầm sẽ tiện lợi hơn.
Dù có mua xe thì nó cũng chỉ là một phương tiện đi lại thôi mà, có cần mua loại đắt như thế không? Và, hiển nhiên là, xót quá xót. Đợt trước Giang Nhược Kiều mua cho anh một đôi giày thể thao, lúc anh biết đôi giày đó có giá trên hai nghìn tệ thì khuôn mặt anh trông cũng giống như bây giờ vậy.
Anh cứ cảm thấy mình mang một đôi giày hai ba trăm thôi là đủ rồi.
Hơn hai nghìn tệ… xót đến đau đớn lòng.
Giang Nhược Kiều: “?”
Thôi được rồi, sự thật là bây giờ họ còn chưa mua xe.
Cô vẫn chưa có đủ khả năng mua xe làm quà tặng sinh nhật cho anh.
Chỉ có điều, cô của năm ba mươi bốn tuổi thì lại có thể.
Chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy kích động rồi!
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng không biết liệu lần này Lục Tư Nghiên có thể ở lại đây bao lâu.
Khi biết được rằng, lần trước, lúc Lục Tư Nghiên trở về thế giới của nhóc, ở đó chỉ mới trôi qua có mấy tiếng đồng hồ, phản ứng của Lục Dĩ Thành rất phù hợp với thân phận học bá của anh, anh thấy hơi hâm mộ và nói với Lục Tư Nghiên rằng: “Điều này có nghĩa là, con có nhiều thời gian học tập hơn người khác, một ngày của người khác là hai mươi bốn tiếng, một ngày của con có thể là ba mươi sáu hoặc là bốn mươi tám tiếng. Con có nhiều thời gian để học hơn!”
Ví dụ như, ở thế giới này, Lục Tư Nghiên năm tuổi trở thành trùm trường mầm non.
Sau khi trở về thế giới thực của mình, nhóc lại phải học lại lớp lá một lần nữa.
Bàn tay vàng, quả thật là cậu nhóc này có bàn tay vàng giúp đỡ!
Có nhiều thời gian để học hơn…
Lục Tư Nghiên: “?”
À, cái này…
Bấy giờ nhóc mới nhận ra tình trạng thảm thương của mình, đúng vậy, nhóc đã học xong lớp lá rồi mà, sau đó nhóc lại phải học lại lớp lá thêm một lần nữa.
Lẽ nào lần này cũng vậy, khi nhóc học xong lớp hai, rồi sau khi trở về thì lại phải học lớp hai thêm một lần nữa à?
Nhóc đúng là đứa bé đáng thương nhất thế giới này mà!
Ôi. cuộc đời này thật khó sống biết bao!
Sau khi hưởng thụ khoảng thời gian làm hoàng đế, chẳng bao lâu sau. Lục Tư Nghiên đã bị giáng lại nguyên hình, cậu nhóc cảm nhận được cảm giác này sớm hơn các anh chị sinh viên đại học khác, lúc mới về nhà là công chúa, là hoàng tử, được bố mẹ ân cần hỏi han, quan tâm đủ đường, đồ ăn rồi thức uống ngon ngọt gì cũng tới tay mình, nhưng chẳng được ngày sau, bố mẹ đã bắt đầu “lộ nguyên hình”, bắt đầu ghét bỏ mình đủ điều. Lúc đầu Lục Dĩ Thành không có kế hoạch kết hôn, sự xuất hiện của Lục Tư Nghiên khiến anh hơi dao động, vì số hoa hồng anh gấp sắp được chín trăm chín mươi chín đoá rồi.
Hay là thử một lần xem sao?
Lục Dĩ Thành biết, rất khó để có thể theo đuổi Giang Nhược Kiều.
Tỉ lệ thành công của lần cầu hôn đầu tiên là không quá cao.
Hoặc giả là, lần này không được tính là cầu hôn, chỉ là vừa hay gấp đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng, vừa hay… Tư Nghiên cũng có mặt ở đây.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Không ai biết bao giờ thì Tư Nghiên sẽ rời đi.
Lúc gấp hoa, Lục Dĩ Thành không hề có ý tránh mặt Lục Tư Nghiên, Lục Tư Nghiên cũng biết bố có ý định cầu hôn, cậu nhóc háo hức hơn bất cứ ai, cái đầu nho nhỏ nhưng sáng kiến thì nhiều vô cùng, “Bố ơi, bố ơi bố!” Trông cậu nhóc như chú cún nhỏ vậy, cứ vờn quanh anh mãi thôi: “Con thấy trên tivi người ta thường hay xếp nến khi cầu hôn đó bố!”
Lục Dĩ Thành thấy hơi mắc cười, anh gật đầu hỏi: “Hay là con giúp bố tìm hiểu thử xem sao nhé?”
Lục Tư Nghiên tích cực hơn bất cứ ai, hôm sau, khi gặp Giang Nhược Kiều, cậu nhóc len lén hỏi cô: “Mẹ ơi, mẹ thích biển nến không?” Lục Tư Nghiên cầm bút vẽ một trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt giấy: “Xếp thành một hình trái tim được không mẹ?”
Nhóc thấy trên tivi người ta hay làm như vậy.
Giang Nhược Kiều lắc đầu, một cái lắc đầu đầy vô tình: “Không thích, nóng lắm.”
Nhất là khi ở trước mặt nhiều người.
Trước đây cô từng gặp phải tình huống như thế này, hồi ấy có một bạn nam theo đuổi cô, còn xếp một hình trái tim bằng nến ngay trên sân vận động, suốt cả quá trình đó, cô chỉ giữ nguyên khuôn mặt thờ ơ.
Thực là nhàm chán, đám con trai cũng thật là nhàm chán. Đã bao nhiêu năm rồi, không biết đường làm mới kho ý tưởng à?
Lục Tư Nghiên thất vọng nói: “Mẹ không thích à.”
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Đúng thế, không thích.”
Lục Tư Nghiên cúi đầu ủ rũ rời đi.
Ngày hôm sau, Lục Tư Nghiên lại hào hứng chạy tới: “Mẹ ơi, mẹ thích kiểu nhẫn được giấu trong bánh ngọt không ạ?”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Không thích!” Giang Nhược Kiều nhíu mày: “Mẹ biết nhẫn được đặt ở đâu à, chẳng lẽ mẹ phải ăn hết cả cái bánh ư, thôi, cho mẹ xin chối từ, mẹ đang ăn kiêng đó, phải khống chế lượng đường, nửa năm nay mẹ không tính ăn đồ ngọt nữa đâu. Con đừng có mà gài bẫy mẹ, dù năm nay có mừng sinh nhật thì mẹ cũng không ăn bánh kem đâu!”
Lục Tư Nghiên: “…”
Đến hôm thứ mười, Lục Tư Nghiên đã không còn nhiệt tình như trước nữa rồi, ánh mắt như tan rã ra, chỉ biết hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thích pháo hoa không?”
Giang Nhược Kiều nhìn nhóc mà như nhìn một cậu bé ngốc nghếch: “Cậu bé ngốc nghếch à, bây giờ cả nước cấm bắn pháo hoa, mẹ có thích thì cũng vô dụng thôi.”
Nhóc nhà ai mà lại hỏi những câu như thế này cơ chứ, xem ra là bị cô phủ định hết lần này đến lần khác tới điên thật rồi.
Lục Tư Nghiên hận không thể khóc òa lên ngay tại chỗ.
Bắt nạt con nít, làm khó con nít quá thể.
Sau đó, Lục Tư Nghiên hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ có đồng ý gả cho bố không?”
Giang Nhược Kiều hơi ngừng lại một chút, không biết là cô đang nhớ tới điều gì, cô ngồi xổm xuống, đưa tay lên và sờ sờ mái tóc của Lục Tư Nghiên, cô bế cậu nhóc lên, ghé sát tai nhóc mà nói: “Bố con sẽ biết đáp án sớm thôi.”
Đối với họ mà nói, cầu hôn bằng cách nào không quan trọng.
Có hoa tươi hay không, có nhẫn hay không, có nhạc du dương hay không, tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là, ba người họ đều phải có mặt.
Chẳng phải là anh đã biết câu trả lời của cô từ lâu rồi sao?