Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 55



Tâm trạng của Giang Nhược Kiều đang rất tốt, bấy giờ cô mới có thời gian ngắm nghía Lục Dĩ Thành kỹ càng một lượt.

Anh vẫn mặc phong cách áo thun phối với quần dài đen như ngày thường, hôm nay không mang đôi giày vải, mà thay vào đó là một đôi giày thể thao. Không phải của một thương hiệu thể thao có tên tuổi nổi tiếng nào, nhưng được anh lau chùi rất sạch sẽ, vai đeo chiếc ba lô màu đen quen thuộc.

Trên mặt không có vết thương nào rõ ràng.

Lục Dĩ Thành hơi mất tự nhiên khi Giang Nhược Kiều nhìn mình chằm chằm, anh đoán được cô để ý đến điều gì, anh bèm nói thật khẽ: “Không đánh nhau.”

Tuy suýt chút nữa đã xảy ra ẩu đả, nhưng cuối cùng vẫn không đánh.

Tuy vậy, trong tương lai thì chưa chắc.

Giang Nhược Kiều yên tâm, cô cũng không tiện hỏi nhiều về những chuyện kiểu này, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Dĩ Thành, có lẽ cũng không bị Tưởng Diên đè ra mà đánh. Cô nhận lấy bốn túi đồ ăn sáng anh mua, ánh mắt cô trông vô cùng nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu, chắc chắn các cậu ấy sẽ rất vui, dù sao bọn tôi đều là mấy con heo lười, hai năm đi học, số lần ăn sáng trong căn-tin có đếm cũng chẳng quá hai bàn tay.”

Đây là lời nói thật.

Như câu “vật họp theo loài, người chơi theo nhóm”, quan hệ của bốn người trong phòng ký túc xá bọn cô thân thiết như vậy cũng có nguyên nhân cả.

Giang Nhược Kiều còn đỡ, dù sao thì cô vẫn ăn đều đặn ba bữa một ngày, nhưng nếu bắt cô vừa sáng ra đã đến căn-tin toàn người để chen chúc mua bữa sáng, thì đừng mong cô làm được.

Nhưng ba cô bạn cùng phòng ấy hả, chẳng bao giờ lết ra khỏi giường quá sớm được.

Lục Dĩ Thành nghe xong, anh lộ vẻ hoài nghi, ngập ngừng hỏi: “Hình như không phải thế, tôi nhớ là Tưởng Diên từng đưa bữa sáng cho các cậu rất nhiều lần.”

Không chỉ Tưởng Diên, cũng có những người khác theo đuổi cô, hoặc theo đuổi một cô bạn khác trong phòng ký túc xá bọn họ, đều mang đủ đồ ăn sáng cho bốn người.

Vậy thì tại sao trong hai năm, số lần ăn đồ ăn sáng ở căn-tin có đếm cũng chẳng quá hai bàn tay cho được?

Ý cười trên khóe môi Giang Nhược Kiều vụt tắt: “Uầy, cậu nhạy bén thật.”

Tư duy logic rất mạnh đó.

Lục Dĩ Thành phát hiện có lẽ mình đã nói sai, anh đành im lặng.

Giang Nhược Kiều hít sâu một hơi, vẫn giải thích với anh: “Ý của tôi là, số lần bọn tôi tự đi xuống căn-tin mua đồ ăn sáng rất ít.”

Lục Dĩ Thành: “… Ừ.”

Anh nói thêm: “Xin lỗi cậu, là tôi hiểu sai.”

Nhìn thấy anh như vậy, Giang Nhược Kiều không biết nên bày vẻ mặt gì mới đúng, sau một lúc xụ mặt, cô lại không nhịn được mà cười: “Được rồi, được rồi, tôi biết thế giới của học bá các cậu rất nhạy bén. Hôm nay cảm ơn cậu.”

Lục Dĩ Thành thầm thở phào nhẹ nhõm: “… Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm.”

Giang Nhược Kiều nghĩ thầm, đồ ngốc, anh thật sự rất ngốc.

“Được rồi, tôi lên trước đây.” Giang Nhược Kiều nói nhỏ: “Có việc gì thì gọi cho tôi nhé.”

Lục Dĩ Thành: “Ừ.”

Anh đưa mắt nhìn cô bước vào ký túc xá, ngẩng đầu lên, vừa hay thấy trên ban công ký túc xá có rất nhiều cái đầu giống như chuột chũi nhô ra rồi đột nhiên rụt lại. Anh thấy hơi bó buộc, nhưng vẫn thẳng lưng rời khỏi khu ký túc xá nữ, tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Giang Nhược Kiều mang theo bốn phần bữa sáng trở lại phòng.

Ba cô bạn đồng loạt xông tới.

“Má, cậu ấy mang bữa sáng cho bọn mình thật này.”

“Oa, bánh bao tớ thích này, nghe nói mỗi ngày sữa đậu nành bán hết rất nhanh. Các cậu nói xem, ăn bữa sáng do học thần đưa, liệu có được thần linh giúp đỡ khi đi thi không nhỉ?”

Ba người họ đều vờ như không thấy cách đối xử khác biệt của Lục Dĩ Thành.

Của Giang Nhược Kiều là phần tiêu chuẩn của người đẹp thành thị đầy tinh tế —— bánh sừng bò và cà phê.

Còn của ba người các cô là tiêu chuẩn dành cho tầng lớp bình dân —— bánh bao và sữa đậu nành.

Giang Nhược Kiều mở nắp cốc ra rồi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan dần trong khoang miệng khiến cô tỉnh táo hơn: “Đừng có nói quá lên như thế, lại còn thần linh gì chứ…”

“A đúng rồi, trên diễn đàn trường đang có một bài post!” Vân Giai cúi đầu: “Nhược Kiều, để tớ gửi link cho cậu, cậu yên tâm đi, ba đứa bọn tớ vẫn luôn theo dõi để khống bình [*] cho cậu.”

[*] Khống bình/ 控评: Khống chế bình luận, ví dụ như khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/ fan sẽ lên bình luận đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc, sau đó, fandom sẽ vào đẩy bình luận đó lên top và ẩn những bình luận tiêu cực xuống, không cho anti-fan có cơ hội lên top. Đó gọi là khống bình.

Hửm ——

Giang Nhược Kiều cũng không có tâm trạng để uống cà phê nữa, cô nhanh chóng nhấn vào link bài post.

[Sốc chưa!! Sáng nam thần của trường – người đẹp tựa hoa mẫu đơn lại dám làm ra chuyện như vậy dưới khu ký túc xá nữ!]

Hay thật.

Lấy tiêu đề bài post này không chệch đi đâu được.

Đến cô còn bị nó thu hút ngay lập tức cơ mà.

Nhấn mở vào nội dung chính.

[Như mọi người đã biết, đối với chúng ta, không gì đau khổ hơn việc phải quay lại trường học. Cả đêm qua tôi trằn trọc không ngủ được, nói đến đây thì phải phê bình cái điều hoà của ký túc xá bọn tôi á, chẳng phả ra được tí gió mát nào cả, mong bộ phận sửa chữa khi nhìn thấy bài post này thì sẽ đi sửa lại. Ngủ không ngon tí nào, sáng ra lại rất ồn ào, tôi và mấy “chị em” đành phải rời giường sớm, chuẩn bị chạy nước rút một trăm mét để mua mì trộn, nào biết đâu, tôi vừa bước xuống sân đã thấy nam thần của trường tôi. Tuy có thể nam thần trường theo quan điểm của bạn và nhận định của tôi là hai người khác nhau, nhưng mà!! Xin mọi người hãy bình luận ở bài post khác đi nhé, còn trong bài post này, tiếng nói của Lục Dĩ Thành là cao nhất, cấm xuất hiện mấy người cố ý gây war rồi nghi ngờ thân phận nam thần trường của cậu ấy, ok chưa?

Lúc nhìn thấy nam thần của trường, mấy đứa bọn tôi đều rất hưng phấn, à, nói thật lòng nhé, cậu ấy cực kỳ đẹp trai ~

Trước khi bọn tôi phân tích xong tại sao cậu ấy thích đeo ba lô đến vậy thì nghe được một chuyện rất… Sparta [*].

[*] Sparta /sī bā dá/ – 斯巴达: điên cuồng, bất ngờ, sốc, không thể tin được.

Đúng vậy, lúc này bọn tôi mới nhận ra, đó là nam thần của trường, tại sao mới sáng sớm mà nam thần của trường – người đẹp tựa hoa mẫu đơn trong truyền thuyết lại cầm theo đồ ăn sáng đứng ở dưới khu ký túc xá nữ?

Hóa ra, nam thần trường ta đến tìm Giang Nhược Kiều.

Để đưa bữa sáng cho cậu ấy.

Theo như tôi được biết, Giang Nhược Kiều đang hẹn hò với Tưởng Diên.

Vậy, vấn đề ở đây là gì?

Một, Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên đã chia tay hay chưa?

Hai, Lục Dĩ Thành đến đưa đồ ăn sáng, là tự bản thân cậu ấy muốn đưa, hay là thay bạn thân đưa?

Ba, Lục Dĩ Thành!! Có phải đang theo đuổi Giang Nhược Kiều hay không!!

Bonus thêm nữa này, trong lòng tôi vô cùng khát khao, mong chờ Lục Dĩ Thành đang theo đuổi Giang Nhược Kiều, có hai lý do, đầu tiên, nam thần đi với hoa khôi là xứng đôi nhất còn gì! Thứ hai, he he, tôi muốn hỏi, trong số mọi người, có ai thích ngồi hóng kiểu tình huống khó xử này không? Có ai không thích không? Nếu có! Combat với tôi một trận luôn đi ——]

Bình luận phía dưới cũng rất thú vị:

Lầu 1: Trời, mới sáng sớm mà đã k1ch thích thế này rồi á??

Lầu 6: Tôi chỉ muốn kể một chuyện… Hôm qua hình như tôi thấy Lục Dĩ Thành đưa Giang Nhược Kiều về, tôi còn tưởng do tôi mắt cận nhìn lầm cơ chứ, nhưng kết hợp với bài post hôm nay, thì hơi sai sai à nghen!



Lầu 15: Theo một nguồn đáng tin cậy, tôi có thể trả lời ba câu hỏi này, đầu tiên, bạn của tôi là đồng hương với bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều, trong kỳ nghỉ hè, Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên đã chia tay rồi, thứ hai, Lục Dĩ Thành tự mình mua đồ ăn sáng đưa tới, cuối cùng, đúng là cậu ấy đang theo đuổi Giang Nhược Kiều.

Lầu 22: Chia tay rồi á? Tại sao lại chia tay thế? Có ai biết không? Trước đó tôi còn thấy lạc quan về cặp này mà.



Lầu 38: Chia tay thôi mà, không phải quanh đi quẩn lại chỉ có mấy lý do thôi à? Tích cách không hợp nhau, bất đồng trong mục tiêu và tương lai, nghe nói Tưởng Diên dự định đi làm sau khi tốt nghiệp, còn Giang Nhược Kiều hình như muốn thi lên nghiên cứu sinh. Trời, thời buổi hiện nay, người ta chia tay còn cần có lý do chính đáng hả? Do không muốn nói thôi, không hợp nhau đấy chứ, mùa hè này tôi cũng vừa chia tay, nhưng chia tay xong cũng chẳng sụt miếng cân nào, tôi thấy mình hơi bị lỗ (dbq [*] vì hơi lạc đề).

[*] dbq là từ viết tắt của 对不起 (duìbùqǐ), nghĩa là xin lỗi trong tiếng Trung.



Lầu 56: Đây thật sự vấn đề chính á hả!! Vấn đề chính không phải nên là, hai người bạn thân vì hoa khôi, vì một cô gái mà trở mặt thành thù hả! Trời đất ơi, quá k1ch thích!! Tu La tràng [*] càng nhiều càng tốt (lúc trước tôi không get nổi nhan sắc của Lục Dĩ Thành, luôn thấy cậu ấy hơi bị ôn hòa quá mức, nhưng bây giờ chuyện này xảy ra, tôi chợt phát hiện giá trị sức hút của cậu ấy đã tăng lên thẳng tắp là sao nhể!) Lục Dĩ Thành, tôi ủng hộ cậu!

[*] Tu La tràng: có thể tạm giải thích đây là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hoặc là chết, hoặc là bị thương.



Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam, không khí cũng không được yên bình cho lắm.

Nhất là phòng ký túc xá của bọn Tưởng Diên, sáng sớm đã bị đủ loại tin tức oanh tạc, đều hỏi chuyện trong bài post là thế nào.

Tưởng Diên như một cái xác không hồn, nằm thẳng đơ trên giường, không nhận điện thoại, cũng chẳng đọc tin nhắn, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm lên trần nhà. Từ hôm qua Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong đã nhận thấy có điều gì đó không ổn với anh ta, tối hôm qua, sau khi anh ta trở về, anh ta như khoác lên mình một tầng sương lạnh lẽo, lạnh đến mức mấy người bọn cậu chẳng cần mở điều hòa.

Tưởng Diên không nói một câu nào, vẻ mặt trông rất đáng sợ.

Như thể ai đó nợ anh ta một trăm triệu rồi bỏ trốn, cũng giống như kiểu ai giết cả nhà anh ta vậy.

Cho dù Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong có muốn hỏi thăm, nhưng nhìn thấy anh ta như thế, họ cũng không dám mở miệng hỏi.

Sáng nay, lúc tỉnh dậy, Đỗ Vũ còn đang đánh răng, đột nhiên bị ai đó “chọt”, nhấn vào link liên kết bài post, vừa nhìn thấy bài post “có hình ảnh, có sự thật”, cậu ấy đã bị dọa đến mức ho sặc sụa, kem đánh răng văng tung toé khắp nơi.

Đỗ Vũ vội vã súc miệng, chạy ra hỏi: “Trời má! Bài post trên diễn đàn là thế nào vậy, sao ai cũng nói lão Lục đang theo đuổi Giang Nhược Kiều thế??”

Còn nói có căn cứ hẳn hoi nữa chứ.

Mà bài post càng ngày càng nhiều bình luận, có thể tưởng tượng được, đây nhất định sẽ trở thành một bài viết hot cho mà xem.

Tưởng Diên đột ngột ngồi phắt dậy, phát ra tiếng động không hề nhỏ.

Sống lưng căng ra thẳng tắp.

Tựa như một chiếc cung tên bị kéo căng đến cực hạn.

Vương Kiếm Phong liều mạng nháy mắt với Đỗ Vũ, nhưng Đỗ Vũ lại không nhìn thấy, cậu ấy chỉ nghĩ đến nội dung bài post thôi mà đã sốc đến mức chẳng thốt ra được gì ngoài câu “WTF”.

Đã thế, Đỗ Vũ còn gào to lên: “Không thể nào! Nhưng trong bài post có người tung ảnh chụp thật, em nhìn rồi, nhìn đi nhìn lại, người đó đúng là lão Lục thật đó! Chẳng lẽ lão Lục đang theo đuổi Giang Nhược Kiều thật á hả??”

Dám chơi lớn đến thế luôn?

Điên rồ đến vậy luôn??

Tưởng Diên không nói câu nào, nhảy từ trên giường xuống.

Vẻ mặt anh ta lạnh cóng.

Bấy giờ Đỗ Vũ mới chợt nhận ra.

OK, chẳng cần chứng minh quái gì nữa, nhìn bộ mặt quỷ quái như cả thế giới đều mắc nợ anh ta thì biết rồi, việc này là thật.

Ngoài mặt, Đỗ Vũ kéo khóa miệng im lặng, nhưng trong lòng đã hú hét thành tiếng gà kêu: A a a, lão Lục theo đuổi Giang Nhược Kiều thật sao trời?!

Chuyện xảy ra khi nào, sao cậu ấy lại không biết vậy hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.