Đợi Giang Nhược Kiều và bà ngoại uống hết canh xong, Lục Dĩ Thành bước ra khỏi phòng bệnh để rửa bát.
Giang Nhược Kiều cũng dọn rác, chuẩn bị mang đi vứt.
Bà ngoại mắc chứng nghiện sạch sẽ nhẹ, cô hy vọng bà ngoại sẽ thấy thoải mái và dễ chịu nhất có thể trong khoảng thời gian nằm viện này. Sau khi vứt rác xong, cô định quay lại phòng, vừa xoay người lại thì đã thấy Tưởng Diên, Tưởng Diên đang đứng dựa lưng vào tường, hình như đang chờ cô. Giang Nhược Kiều thấy hơi khó hiểu, nhưng nhớ tới việc hôm nay vừa gặp Lâm Khả Tinh, cô mới chợt bừng tỉnh và hiểu ra.
Lục Dĩ Thành đã cắt đứt quan hệ với Tưởng Diên, với phẩm chất của Lục Dĩ Thành, không có khả năng anh sẽ nói ra chuyện bà ngoại cô nằm viện cho người khác nghe.
Vậy thì chỉ còn Lâm Khả Tinh thôi.
Cô đang rất buồn bực, chính xác thì Lâm Khả Tinh đang muốn làm gì vậy?
Không phải Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên hả? Bây giờ Tưởng Diên đang độc thân, thích thì xông lên đi, vậy mà sao bây giờ Lâm Khả Tinh lại có ý đứng giữa giúp cô về lại với Tưởng Diên thế này? Ảo quá đi mất! Cô không tài nào hiểu nổi.
Tưởng Diên mang vẻ mặt biếng nhác đứng dựa người vào tường, vừa thấy cô tới, anh ta đứng thẳng người lên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Anh ta bước đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Vừa rồi anh tìm một vòng mới thấy em, bà ngoại em ngã bệnh à?” Anh ta dừng lại, vô thức giải thích: “Em từng đăng ảnh chụp chung với ông bà ngoại lên vòng bạn bè, anh vẫn còn ấn tượng.”
Vẻ mặt Giang Nhược Kiều thờ ơ.
Tưởng Diên nói tiếp: “Anh có mua một giỏ hoa quả, anh để ở quầy y tá, chắc là chút nữa y tá sẽ đưa qua.”
Nếu không phải vì đang ở trong bệnh viện, nếu như cô đang đứng ở một nơi khác, nếu không phải do phòng bệnh của bà ngoại cách đó không xa, thì nhất định Giang Nhược Kiều sẽ nghiêm túc mắng mỏ Tưởng Diên, để anh ta biến được bao xa thì mau biến đi. Quả thật là rất khó để lòng cô không hoài nghi và nghĩ suy về vấn đề, rằng, liệu những chuyện xảy ra trong giấc mơ có liên quan tới anh ta hay không, có lẽ là có, dù sao thì đây cũng là thế giới trong truyện, mà anh ta và Lâm Khả Tinh lại là nam nữ chính.
Cô đã quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang căng như dây đàn.
Tưởng Diên mấp máy môi, anh ta không muốn chấp nhận vẻ mặt thờ ơ và ánh mắt xa cách của cô khi nhìn anh ta bây giờ.
Rõ ràng là trước đây anh ta mới là người cô ỷ lại nhất cơ mà. Rõ ràng là khi chuyện như vậy xảy ra, người ở bên cạnh cô nên là anh ta mới đúng.
Tưởng Diên suy nghĩ một chút, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra: “Đây là số tiền anh tiết kiệm được, không nhiều lắm, em cầm trước đi, còn lại anh sẽ tìm thêm cách, mật mã là sinh nhật của em.”
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên, đối mặt với anh ta.
Thậm chí cô còn không nhìn vào tấm thẻ kia.
Tưởng Diên thấy cô không nhận, vẻ mặt dần căng thẳng, suýt chút nữa anh ta đã thốt lên câu “Tại sao em lại không nhận…”
“Đây chỉ là chút lòng thành của anh.” Tưởng Diên nói: “Em nhận đi, chắc chắn là bà ngoại em phải phẫu thuật, hẳn là sẽ mất một khoản tiền lớn. Anh biết số tiền này không nhiều, phần còn lại anh sẽ tìm thêm cách…”
Giang Nhược Kiều nghe không nổi nữa: “Tôi với anh có quan hệ gì mà tôi phải nhận tiền của anh?! Tưởng Diên, chúng ta đã chia tay rồi, anh biết chia tay có nghĩa là gì không hả?”
Nghĩa là cả đời này không nên có bất kỳ mối liên quan nào tới nhau nữa, nghĩa là trong tương lai, dù có gặp nhau trên đường thì cũng chỉ nên xem đối phương như người vô hình.
Tại sao anh ta cứ đến làm phiền cô hết lần này đến lần khác?
Tưởng Diên sững sờ, anh ta không biết mình đã nói sai điều gì. Anh ta chỉ có lòng tốt thôi mà, bình thường không phải ai cũng sẽ thiếu tiền trong tình huống này sao? Chẳng lẽ nhận tiền của anh ta khiến cô khó chịu đến thế sao? Nhưng Giang Nhược Kiều càng hiểu rõ hơn, cho dù không có Tư Nghiên, cho dù mẹ Tưởng Diên không có mưu đồ đó, cho dù không có Lâm Khả Tinh, thì nhất định giữa cô và anh ta cũng chỉ là một mối quan hệ yêu đương tầm thường, mà mối tình này chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chia tay.
Cô rất nhạy cảm, những cảm xúc yếu đuối ấy được cô bao bọc và gói ghém rất cẩn thận. Cô không khát cầu sẽ có ai đó hiểu và ôm lấy cô, nhưng, có nếu một ngày nào đó có một người như vậy, cô hy vọng người đó sẽ thấu hiểu cô.
“Là ai nói cho anh biết bà ngoại tôi ở đây?” Giang Nhược Kiều cao giọng: “Có phải là Lâm Khả Tinh không, cầu xin hai người, hai người đừng để ý tới tôi nữa. Hai người cứ để ý, hai người cứ tự cho là mình đúng, hai người đã làm phiền người khác rất nhiều đấy! Tưởng Diên, anh đừng để tôi cảm thấy chuyện xui xẻo nhất cuộc đời tôi là quen biết anh, có được không?”
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người lại, thấy cách đó không xa, Lục Dĩ Thành đang đứng đó, anh cầm cặp lồng đã được rửa sạch sẽ.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Dĩ Thành bước đến bên cạnh cô, ấm áp nói: “Tôi về trước đây.”
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Ừ.”
Cô muốn hỏi anh một chút về ông ngoại và Tư Nghiên, nhưng nhớ tới Tưởng Diên vẫn còn đang đứng bên cạnh, đành không nói nữa.
Lục Dĩ Thành lại nhận ra, anh nói: “Yên tâm, mọi chuyện đều tốt.”
Giang Nhược Kiều bước về phía phòng bệnh.
Lục Dĩ Thành chỉ hời hợt liếc qua Tưởng Diên, giờ đây, hai người họ chẳng còn là bạn bè, thậm chí có thể nói là quan hệ thù địch, không cần thiết phải chào hỏi làm gì, anh bước về phía thang máy.
Tưởng Diên cắn răng, cũng đi theo sau.
Mỗi ngày, trong thang máy bệnh viện đều có rất nhiều người, vừa ra khỏi thang máy, Lục Dĩ Thành dần bước ra khỏi bệnh viện, Tưởng Diên không kìm lòng được nữa bèn đuổi theo ngăn anh lại: “Lục Dĩ Thành!”
Bước chân của Lục Dĩ Thành chậm lại, nhưng anh không dừng hẳn.
Cho đến khi Tưởng Diên nói với theo từ sau lưng anh: “Lục Dĩ Thành, tôi chưa thua.”
Lục Dĩ Thành đứng hẳn lại, giọng của anh trầm trầm: “Chuyện này cũng chẳng phải là một trận đấu.”
Nói gì tới cái gọi là kẻ thua cuộc và người chiến thắng.
Mật Tưởng Diên không đổi sắc, anh ta nói: “Tùy cậu nói thế nào cũng được, chi bằng chúng ta đánh cược đi, cược xem năm năm sau, sẽ là cậu kết hôn với cô ấy hay là tôi.”
Lục Dĩ Thành siết chặt cặp lồng trong tay lại, khớp xương hơi trắng bệch: “Tôi sẽ không lấy chuyện này ra để cá cược, cậu tìm nhầm người rồi.”
“Cậu đừng tưởng rằng tôi không nhận ra.” Giọng điệu của Tưởng Diên hàm chứa ý cười mỉa mai: “Vừa rồi cậu đang sợ, hay đúng hơn là cậu đang ghen tị. Cậu thấy ghen tị khi thấy tôi đứng bên cô ấy, phải không?”
Giọng Lục Dĩ Thành đầy vững vàng: “Hôm nay cậu muốn đánh nhau đúng không?”
“Đúng đấy!” Lục Dĩ Thành lớn giọng: “Con mẹ nói chứ tôi nhìn cậu không vừa mắt từ lâu lắm rồi!”
Hơn một tháng vừa qua, chẳng ai biết Tưởng Diên đã chịu đựng những dằn vặt nhiều đến nhường nào. Đầu tiên là chia tay với Nhược Kiều, sau đó lại biết được cậu bạn thân chí cốt của mình đang tương tư theo đuổi cô, tiếp đó lại hay tin mẹ anh ta có những toan tính như vậy, thậm chí, chuyện anh ta và Nhược Kiều chia tay cũng do một tay mẹ anh ta gây ra! Anh ta chẳng biết trút giận vào đâu, hôm nay đến bệnh viện với tâm thế hào hứng, kết quả lại nhìn thấy Lục Dĩ Thành hết lòng quan tâm cô, hai người họ vui vẻ thân thiết. Cảnh tượng đó khiến đôi mắt anh ta nhói đau vô cùng.
“Cũng được.” Lục Dĩ Thành nói: “Tìm một chỗ đi.”
…
Hai thanh niên cộng lại cũng hơn bốn mươi tuổi, ấy thế mà lại dành cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để tìm một chỗ yên tĩnh.
Nhưng, trong nửa tiếng ấy, vẫn chẳng đủ để lửa giận trong hai người nguôi ngoai.
Đúng vậy, là lửa giận.
Tưởng Diên là công khai, Lục Dĩ Thành là thầm lặng, cũng vì lời nói của Tưởng Diên.
Lục Dĩ Thành thấy có thể ghi chuyện này vào lịch sử rồi, nhưng tốt nhất là đừng để người thứ ba biết đến chuyện này, vì nó quá ngây thơ, quá nhàm chán, nhưng lại khó lòng tránh khỏi. Thể nào anh và Tưởng Diên cũng sẽ đi đến bước đường này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hai người chẳng ai nhường ai, Tưởng Diên từng tập võ, mặc dù Lục Dĩ Thành chưa từng tập nhưng sức lực của anh rất mạnh mẽ, về lực cánh tay thì được Giang Nhược Kiều công nhận là rất khỏe, nếu đánh nghiêm túc thì Tưởng Diên cũng không thể chiếm được thế thượng phong. Cuối cùng, cả hai người đều bị thương, nhìn thì thấy có vẻ như Tưởng Diên bị nặng hơn một chút, còn Lục Dĩ Thành cũng có vết thương trên mặt.
Tưởng Diên đang trút giận, cũng muốn chọc giận Lục Dĩ Thành. Anh ta ngồi bệt xuống đất, li3m vết thương bên khóe miệng, cười chế nhạo: “Cậu nghĩ cậu là chính nhân quân tử sao? Giờ thì cậu để ý xem, cậu có mạnh hơn tôi bao nhiêu đâu? Cậu để ý xem, cậu từng nắm tay cô ấy chưa? Chưa từng đúng không, cậu chưa từng ôm cô ấy nhỉ? Chưa từng được…”
Quai hàm Lục Dĩ Thành căng cứng, nghe đến đó, bàn tay anh đã nắm chặt lại thành quyền, khuôn mặt luôn điềm đạm vô hại của anh ánh lên nét u ám khiến người khác phải kinh hãi, có lẽ đây là lần đầu tiên người ta thấy anh như vậy.
Tưởng Diên chưa kịp nói xong, nắm đấm của Lục Dĩ Thành đã hung hăng đánh vào người anh ta.
Khuôn mặt Lục Dĩ Thành lộ rõ vẻ tức giận.
Bây giờ anh không còn che giấu cảm xúc thật của mình nữa.
“Tôi chỉ để ý việc cậu dùng những chuyện đó để làm đề tài để khoe khoang.” Lục Dĩ Thành lạnh lùng nhìn anh ta: “Rất chối tai, cậu khiến tôi cảm thấy, cậu cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tưởng Diên cũng nhìn anh bằng ánh mắt hung tợn.
Hai người đã không còn là bạn bè từ rất lâu rồi, giờ phút này, họ như là kẻ thù không đợi trời chung.
“Cái “thích” của cậu với cô ấy cũng chỉ thế mà thôi.”
Nếu như bạn thật lòng thích một ai đó, thì những kỷ niệm ấy sẽ giống như báu vật, bạn sẽ không bao giờ dùng lời lẽ và giọng điệu như vậy để khoe khoang với người khác, kể cả khi người đó là tình địch.
Lục Dĩ Thành đứng dậy.
Ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ngay từ đầu, anh rất muốn đánh một trận tới cùng với Tưởng Diên, hay nói đúng hơn là bằng lòng để Tưởng Diên đập mình một trận, dù sao thì, quả thật là anh cũng từng có mấy suy nghĩ xấu xa không thể nói ra được. Nhưng ngay sau khi Tưởng Diên nói ra những lời nói đó, anh cũng chẳng muốn chịu đựng, cũng chẳng muốn nhân nhượng thêm nữa.
Thậm chí, Lục Dĩ Thành còn có cảm giác người này không phải Tưởng Diên mà anh từng quen biết trước đây.
Những cảm xúc phức tạp khi bắt gặp anh ta đứng nói chuyện với Giang Nhược Kiều ở dưới khu ký túc xá, và tâm tư đố kỵ dâng lên trong nháy mắt khi chạm mặt nhau trên hành lang bệnh viện vừa rồi, hết thảy đều lộ rõ vẻ nực cười. Nếu tình cảm đúng thật là một cuộc chiến, nếu thật sự tồn tại thứ gọi là “kẻ thua cuộc” và “người chiến thắng”, thế thì, ngay tại lúc chính miệng Tưởng Diên nói ra những kỷ niệm của anh ta với Giang Nhược Kiều bằng cái giọng điệu ấy, thì anh ta đã là kẻ thua cuộc rồi.
Mà, dường như bản thân Tưởng Diên cũng nhận ra những điều mình vừa nói là một sai lầm.
Sau khi Lục Dĩ Thành đi được một đoạn xa, Tưởng Diên mới thì thào nói: “Ý tôi không phải là như vậy.”
Đáng tiếc thay, không một ai nghe thấy cả.
Anh ta rất quý trọng Nhược Kiều, cũng rất quan tâm cô…
Chỉ là, anh ta không tài nào chịu nổi khi thấy người bên cạnh cô bây giờ không phải là anh ta, người khiến cho cô ỷ lại ngay khi ấy cũng không phải là anh ta. Chỉ là… anh ta quá tức giận mà thôi.
…
Dù Lục Dĩ Thành có muốn che giấu, nhưng vết thương trên mặt anh là thật.
Anh định đeo khẩu trang, nhưng như vậy e rằng trông còn kỳ lạ hơn… sẽ dễ bị chú ý hơn…
Anh cúi đầu bước vào nhà, khàn giọng chào hỏi.
Nhưng điều này vẫn bị Lục Tư Nghiên phát hiện ra, Lục Tư Nghiên có lợi thế về chiều cao, cho dù Lục Dĩ Thành có cúi đầu thì Lục Tư Nghiên vẫn nhìn thấy, cậu nhóc kinh ngạc kêu lên: “Bố ơi, mặt bố bị sao thế!”
Lục Dĩ Thành không còn cách nào khác, đành phải bịa một lời nói dối: “Vô tình bị người khác xô phải.”
Nói rồi, anh vội vã đi vào phòng tắm.
Sợ ông ngoại sẽ chú ý tới, càng sợ ông cụ sẽ hỏi đến cùng.
Lục Tư Nghiên rất lo lắng, muốn theo sau, nhưng bị ông cố ngoại gọi lại: “Tư Nghiên, lại đây.”
Lục Tư Nghiên hỏi ông: “Bố cháu bị sao vậy ông?”
Vẻ mặt ông ngoại bình tĩnh: “Chuyện này không phải là quá rõ ràng rồi sao, đánh nhau với ai đó, thanh niên mà, trẻ tuổi nóng tính, bình thường mà, bình thường mà!”
“Ông cố ngoại, sao ông biết được vậy ạ!” Lục Tư Nghiên rất ngạc nhiên, sao ông cố có thể nhìn ra là do đánh nhau với người khác vậy nhỉ?
Sao bố lại đánh nhau với người khác được!
Bố luôn dặn nhóc không được đánh nhau với người khác cơ mà!
Ông ngoại chỉ vào đôi mắt đang đeo kính lão của mình: “Không phải cháu từng nói ông cố ngoại có một đôi hỏa nhãn kim tinh sao? Cho nên ông chỉ cần liếc qua là đã có thể nhìn ra cậu ấy đánh nhau với người khác, hơn nữa, lý do đánh nhau còn là vì Kiều Kiều.”
Điều này khiến Lục Tư Nghiên rất phấn khích.
Cậu nhóc vội vã sáp lại gần, vây quanh ông cố ngoại nhà mình, hỏi liên tiếp: “Tại sao tại sao ông có thể nhìn ra được vậy ông!”
Ông ngoại bình tĩnh nói: “Ngày trước có rất nhiều tên nhóc lỗ m4ng đánh nhau vì mẹ cháu, ông nghe đến phiền rồi!”
Lục Tư Nghiên: “Wow ~”
Cậu nhóc lại hỏi: “Có cần nói chuyện này cho mẹ biết không ông?”
Ông ngoại mang vẻ mặt thâm sâu khó dò, nói: “Để xem tình hình đã.”
“Xem tình hình cái gì ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi.
Ông ngoại hỏi: “Vậy cháu nói đi?”
Lục Tư Nghiên cười hì hì: “Nếu hôm nay bố mua lego cho cháu, chúng ta sẽ không nói, nhưng nếu hôm nay bố không mua thì chúng ta sẽ nói cho mẹ biết.”
Ông ngoại vò mái tóc xoăn xoăn của Lục Tư Nghiên: “Nhóc con nhà cháu, đúng là con trai ruột nhà cậu ấy mà, nhưng thế thì không được, ý tưởng này quá ngây thơ.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Ông ngoại hạ giọng xuống, ra vẻ thần bí: “Để xem tí nữa bố cháu bước chân trái ra trước hay chân phải ra trước. Nếu chân phải ra trước thì chúng ta sẽ nói với mẹ cháu.”