Hết phim, Giang Nhược Kiều cũng tỉnh dậy, tất nhiên là cô cũng nhận ra bản thân đang ngả vào vai Lục Dĩ Thành, sau một hồi xấu hổ, cô cố tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Chắc tôi dựa vào vai cậu ngủ rất lâu nhỉ?”
Lục Dĩ Thành quả quyết lắc đầu: “Không đâu, chỉ có mấy phút thôi.”
Nói bầu không khí bây giờ tràn ngập sự gượng gạo thì cũng không phải, nhưng nếu nói không thấy lúng túng thì cũng… không đúng.
Cũng may mà lúc rời khỏi rạp chiếu có quá nhiều người, Giang Nhược Kiều dắt tay Lục Tư Nghiên ra ngoài, vấn đề này cũng tạm thời được gác lại. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng thấy bình tĩnh hơn, nếu lúc ấy cô còn tỉnh táo thì chắc sẽ thấy xấu hổ, mấu chốt là cô lại ngủ say, cho nên… chắc không sao đâu nhỉ?
Thời lượng phim còn chưa đến chín mươi phút.
Rời khỏi rạp chiếu phim cũng mới chỉ sáu giờ chiều, trước khi tới đây, cô thấy đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh và rất đông người, nên Giang Nhược Kiều lanh trí một lần, chọn không đi dạo phố, bây giờ cô dẫn Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên lên thẳng tầng năm. Đây là một trung tâm thương mại, có các quầy chuyên doanh sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm, cửa hàng quần áo hàng hiệu, trung tâm trò chơi điện tử, rạp chiếu phim và rất nhiều nhà hàng. Bây giờ chỉ mới là sáu giờ chiều, vừa mới đến giờ ăn, hầu như ở trước mỗi nhà hàng đều có người đang đứng xếp hàng.
Vé xem phim là Giang Nhược Kiều mua, nên tiền đi ăn là do Lục Dĩ Thành trả.
Đây là yêu cầu mãnh liệt của Lục Dĩ Thành.
Người này điềm đạm thì điềm đạm thật, nhưng nếu lên cơn cố chấp thì có khi còn cứng đầu hơn cả trâu. Rõ ràng là Giang Nhược Kiều chẳng thể lay chuyển được anh, đành phải để anh dùng điện thoại quét mã chọn món rồi thanh toán.
Bây giờ Lục Dĩ Thành không dám cử động mạnh, là gối dựa hình người cho cô suốt một tiếng đồng hồ, bả vai anh hơi mỏi ê ẩm.
Trong lúc cô cúi đầu nghịch điện thoại, anh sẽ lén hoạt động bả vai một chút, lúc cô ngẩng đầu lên thì anh đã đứng rất nghiêm chỉnh. Anh không muốn để cô nhìn ra chút sơ hở nào.
Hôm nay có rất đông người ra ngoài ăn nên đồ ăn được bày lên khá chậm, cũng may giờ này ba người họ không đói lắm. Lục Tư Nghiên vẫn đang chìm đắm trong tình tiết của bộ phim, cậu nhóc rất muốn thảo luận với bố mẹ chuyện này, kéo tay áo Giang Nhược Kiều, hào hứng nói: “Mẹ ơi, mẹ thích Khải Địch hay Hỏa Lôi hơn?”
Giang Nhược Kiều: “…”
Khải Địch là ai? Hỏa Lôi là ai?
Cô đành phải thành thật thú nhận: “Mẹ xin lỗi con, mẹ ngủ thiếp đi nên không để ý…”
Lục Tư Nghiên ngắm nghía kỹ mặt Giang Nhược Kiều: “Hai ngày nay mẹ ngủ không ngon sao?”
Giang Nhược Kiều vừa định trả lời, nhưng ngay sau đó cô lập tức kinh hãi, hỏi: “Có phải là có quầng thâm mắt rồi không?”
Cô mở điện thoại lên, nhấn vào camera điện thoại để xem mặt mình giờ thế nào rồi.
Khát vọng sống của Lục Tư Nghiên rất mạnh mẽ, cậu nhóc lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có đâu mẹ, dù con có quầng thâm mắt thì mẹ cũng sẽ không có đâu ~”
Giang Nhược Kiều cẩn thận nhìn kỹ mặt mình, không khỏi thở dài: “Có cảm giác chẳng mấy chốc cũng sẽ có thôi.”
Nhưng chẳng còn cách nào khác cả.
Đừng mơ tới chuyện một mình một phòng bệnh, loại bệnh viện tuyến đầu cấp độ ba nổi tiếng khắp cả nước như thế này, có một suất giường bệnh đã phải cảm tạ trời đất rồi. Không thấy ngay cả hành lang cũng phải kê thêm giường bệnh sao? Giang Nhược Kiều từng nghe mấy bệnh nhân khác cùng phòng chia sẻ kinh nghiệm đi khám bệnh của mình, bà ngoại đã rất may mắn vì vừa vào đã được xếp giường, nhưng có bệnh nhân phải xếp hàng vài tháng mới được nhập viện phẫu thuật.
Đông người nên cũng đừng mong có thể ngủ ngon như đang nằm trên giường ở nhà mình.
Người hay gắt ngủ khi ngủ dậy như Giang Nhược Kiều, qua hai ngày nay cũng thuyên giảm tính tình này.
Có rất nhiều người đi khám chữa bệnh, cũng chẳng ít người đang chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật.
Lục Dĩ Thành hiểu việc chăm sóc người bệnh cả một ngày vất vả đến nhường nào.
Rất nhiều người nhà không có thời gian nên thuê hộ lý, tuy hộ lý ở Bắc Kinh rất nhiều, nhưng giá thuê cũng không hề rẻ.
Lục Tư Nghiên an ủi Giang Nhược Kiều xong, tâm tư lại trôi dạt về bộ phim, cậu nhóc vừa gặm đùi gà vừa hỏi Lục Dĩ Thành: “Bố ơi, đoạn cuối con không hiểu, sao Hỏa Lôi lại nói như vậy vậy ạ?”
Có thể nhận ra rằng, Lục Tư Nghiên bị vấn đề này làm khó thật rồi.
Cậu nhóc cau mày, vắt óc tự hỏi.
Lần này đến lượt Lục Dĩ Thành lúng túng.
Anh phải nói sao đây, thật ra anh cũng không chú ý diễn biến phim thế nào.
Hỏa Lôi nói câu gì anh cũng không biết.
Chỉ biết trong phim đúng là có một nhân vật tên thế này.
Vốn dĩ cũng bởi tư của anh không đặt trên bộ phim.
Lục Dĩ Thành chẳng thể bịa ra nổi một lời nói dối, anh chỉ có thể im lặng, cầm cốc nước lên uống để che đi sự bất lực và lúng túng của mình.
Lục Tư Nghiên ngạc nhiên nhìn Lục Dĩ Thành, cậu nhóc nhíu mày: “Mẹ ngủ thiếp đi thì không sao, nhưng không phải bố vẫn luôn xem à? Bố không hiểu ư? Không phải bố là một học bá rất thông minh sao?”
Lần đầu tiên Lục Dĩ Thành khẩn cầu trong lòng: Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Anh rất hy vọng, vì tình cha con, anh có thể “tâm linh tương thông” với Lục Tư Nghiên.
Đáng tiếc thay, Lục Tư Nghiên hoàn toàn không “get” được tín hiệu của anh, cậu nhóc còn lẩm bẩm nói nhỏ: “Chẳng lẽ bố cũng không xem sao? Vậy lúc ấy bố đang làm gì? Mẹ đang ngủ, còn bố đang làm gì, cũng đang ngủ sao?”
Lục Dĩ Thành: … Đừng nói nữa mà.
Ban đầu Giang Nhược Kiều không để ý nên không nghe thấy Lục Tư Nghiên đang nói gì.
Cho đến khi cô thấy Lục Dĩ Thành ngồi phía đối diện như đang ngồi trên bàn chông, dáng vẻ bất thường, bấy giờ cô mới nghe xem Lục Tư Nghiên nói gì, nhưng nghe xong, cô cũng thấy có chút ngượng ngùng.
Hai người đều là người trưởng thành, là nam thanh nữ tú ở tuổi hai mươi hết rồi, Giang Nhược Kiều không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được vì sao Lục Dĩ Thành mất tự nhiên.
Sau đó cô cũng luống cuống.
Cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Lục Dĩ Thành cũng đang uống nước.
Hai người cứ như đang uống quỳnh tương ngọc dịch [*] nào đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
[*] Quỳnh tương (琼浆 / 瓊漿): là một loại mỹ ngọc. Quỳnh tương là chất nước từ mỹ ngọc chế thành. Truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên. Thần thoại Trung Quốc cũng cho rằng “Quỳnh tương ngọc dịch” (琼浆玉液) là thức uống ngon trong hội Bàn đào 蟠桃 của Vương Mẫu Nương Nương.
Giang Nhược Kiều hết sức gượng gạo đổi chủ đề: “Tư Nghiên, con muốn ăn lại bánh pizza nào?”
Lục Tư Nghiên nghiêng đầu nhìn Giang Nhược Kiều: “Không phải mẹ vừa gọi bánh pizza thịt bò vỏ mỏng rồi ư… Mẹ muốn gọi thêm sao?”
Giang Nhược Kiều: … Đừng nói nữa.
Lục Dĩ Thành một tay cầm cốc, hơi cúi đầu, mong cái cốc có thể che một phần khuôn mặt, giấu đi ý cười nhàn nhạt trên khóe môi anh.
Vừa lúc Giang Nhược Kiều nhìn thấy, không khỏi lườm anh: “Con hỏi bố con ấy, chắc bố con ăn chưa đủ no đâu!”
Anh cười cái gì.
Vì ai mà cô phải chuyển chủ đề hả?
Nụ cười của Lục Dĩ Thành đông cứng lại: “… À, đủ no, đủ no rồi.”
Lục Tư Nghiên nhún vai: “Người lớn kỳ lạ quá đi ạ.”
Cũng không biết bố mẹ đang nói nhảm cái gì nữa.
Giang Nhược Kiều khẽ hừ một tiếng, còn Lục Dĩ Thành thì lại lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi thêm đồ ăn.
Chọn thêm một cốc kem vị vani.
Lúc kem được đưa lên, Lục Tư Nghiên rất ngạc nhiên: “Sao lại có kem nhỉ, là bố hay mẹ gọi vậy ạ?”
Giang Nhược Kiều liếc về phía Lục Dĩ Thành.
Mặt Lục Dĩ Thành không đổi sắc, anh nói: “Có thể là do nhà hàng tặng.”
Lục Tư Nghiên “yeah” một tiếng, nhóc định ăn kem nhưng Lục Dĩ Thành lại ngăn nhóc lại: “Bây giờ là tháng mười, thời tiết cũng không còn nóng nữa, trưa nay con đã ăn một cây kem rồi, giờ không được ăn nữa.”
Lúc nhìn thấy Tư Nghiên ăn kem ốc quế, một bà lão ở cùng khu nhà trọ có tận tình khuyên Lục Dĩ Thành là, giờ này không thể so với mùa hè nữa, nhiệt độ ngoài trời đang dần chuyển lạnh, tốt hơn hết là không nên cho trẻ con ăn nhiều đồ lạnh như vậy.
Tất nhiên là Lục Dĩ Thành đã tiếp thu.
Lục Tư Nghiên: “…”
Vậy là, cuối cùng thì cốc kem vani đó “được” Giang Nhược Kiều đắc ý ăn hết.
Quả thật phải nói là, hầu hết các món ăn của nhà hàng này rất bình thường, không quá khó ăn mà cũng không thể gọi là xuất sắc được.
Nhưng cốc kem vani này lại ngon tuyệt cú mèo!
Thậm chí nó ngon hơn cả cửa hàng kem Ý thủ công.
…
Ông ngoại thay cô chăm sóc bà, Lục Dĩ Thành biết cô chưa nghỉ ngơi gì nhiều nên sau khi ăn xong thì quyết định về nhà.
Ba người tách nhau ra ở lối vào tàu điện ngầm, Lục Dĩ Thành nắm tay Lục Tư Nghiên đi về phía khu nhà trọ, Giang Nhược Kiều thì về ký túc xá. Đang trong tuần lễ vàng [*] nên cơ bản là trong cả tòa ký túc xá chỉ có lác đác vài bóng người, Vân Giai đang đi du lịch với bố mẹ, hai người khác cũng đã về quê, chỉ còn lại mỗi mình Giang Nhược Kiều, nhưng một mình cũng có cái thú vui riêng của một mình. Sau khi tắm gội sảng khoái, tiếp đó là hoàn thành chu trình dưỡng da, xong xuôi hết thảy thì Giang Nhược Kiều lăn ra ngủ, ngủ sâu hơn bao giờ hết, vì cô đã quá mệt mỏi rồi.
[*] Kỳ nghỉ Quốc khánh, hay còn gọi là tuần lễ vàng của du lịch Trung Quốc, kéo dài từ ngày 1/10 đến ngày 7/10 hàng năm.
Càng mệt mỏi thì càng dễ nằm mơ.
Giang Nhược Kiều lại bắt đầu mơ thấy một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cô vẫn lấy góc nhìn của người ngoài cuộc, cô nhìn thấy người khác, nhưng người trong giấc mơ lại không nhìn thấy cô.
Lần này cô không mơ thấy “cô”, mà lại mơ thấy… Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh trông cũng trưởng thành hơn bây giờ, trong giấc mơ, cô ta để tóc dài uốn xoăn, mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, rõ ràng là trông cô ta rất xinh đẹp, tuy vậy, trong căn phòng mờ ảo tăm tối, dường như có một nỗi niềm đau khổ đang chất chứa và hằn rõ trên gương mặt cô ta, cô ta thổ lộ ra hết với người trong điện thoại.
“Em không hiểu tại sao, cuối cùng là em có chỗ nào không tốt cơ ch? Chân trước anh ấy vừa ra nước ngoài, chân sau em đã nói với mẹ là em muốn ra nước ngoài du học, đã lâu như vậy rồi, em còn tưởng rằng anh ấy đã quên chị ta. Rõ ràng hai ngày trước em vẫn còn đi xem concert với anh ấy, anh biết không, trên đường về nhà, có một đoạn đường bị ngập, cũng là anh ấy cõng em qua, quả thật em đã tưởng rằng anh ấy đã buông tay, anh ấy đã nhìn thấy em. Em đã rất hạnh phúc, anh biết không, tối hôm đó em không ngủ được, em còn tưởng anh ấy…”
“Nhưng khi em tới căn chung cư mà anh ấy ở, em phát hiện anh ấy đang uống rượu, em lén xem lịch sử trình duyệt web của anh ấy, phát hiện anh ấy vẫn đang thầm để ý tới chị ta, anh ấy xem vlog của chị ta, gần như ngày nào cũng xem, anh biết không, lúc nhìn thấy lịch sử trình duyệt web của anh ấy, em như đứng bên bờ vực sụp đổ vậy.”
“Thậm chí… thậm chí em còn có cảm giác, em cảm giác là cả đời anh ấy sẽ chẳng thể buông tay chị ta.”
“Tại sao? Rốt cuộc là em có chỗ nào thua chị ta, chị ta chê anh ấy nghèo rồi đá anh ấy, từ năm anh ấy mười tuổi, cũng chỉ có mỗi mình em ở bên anh ấy, đã qua nhiều năm như rồi, đã nhiều năm như thế rồi mà, tại sao anh ấy không nhìn em? Anh ấy thà nhìn người phụ nữ đó chứ chẳng thèm nhìn thẳng vào sự nỗ lực của em…”
Lâm Khả Tinh với mái tóc xoăn dài ngồi sụp xuống, cô ta ôm lấy đầu gối, giọng nói chứa chan những đau đớn khôn nguôi: “Em chỉ hy vọng, hy vọng anh ấy đừng chú ý tới chị ta, cũng đừng nhìn chị ta nữa. Chẳng lẽ chuyện này khó lắm sao anh?”