Đinh Lão im lặng nghe Lục Cảnh Hành nói xong, thở dài một hơi, sau đó chậm chạp chuyển sang chăm sóc mấy cây hoa trên ban công, một lúc sau cũng không nói chuyện.
Lục Cảnh Hành cũng không lên tiếng nữa, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn ông chậm rãi tưới hoa.
Quen biết hơn hai mươi năm, Lục Cảnh Hành rất hiểu Đinh Viễn Tân, ông không phải sẽ không nói gì, mà chính là đang suy nghĩ tìm từ, để xem nên nói với anh như thế nào.
Lục Tâm là do anh một tay bồi dưỡng nên anh đã sớm phát hiện ra, Lục Tâm nhìn luôn ngơ ngác, không hề nổi bật xuất chúng, nhưng cô là một cô gái thông minh, lại kiên cường mạnh mẽ, tuy trầm lặng nhưng lại có thiên phú về ngôn ngữ, năng lực học tập cũng cao, anh ban đầu muốn đem cô bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực của mình, mà cô cũng hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, bởi vậy lúc trước cũng nhắc tới Lục Tâm với Đinh Lão. Khi đó lúc rảnh rỗi đến nhà Đinh lLão ăn cơm, sẽ dẫn Lục Tâm theo, Đinh Lão cũng coi là có quen biết Lục Tâm.
Lúc Lục Tâm 17 tuổi bị tai nạn xe, tuy là tai nạn nhỏ, chỉ trầy chút da chân, nếu là người bình thường thì nhiều lắm chỉ cần đi bệnh viện băng bó là sẽ không có việc gì. Cô lại mất quá nhiều máu rồi hôn mê, sau cùng phải đến bệnh viện truyền máu mới thoát khỏi nguy hiểm.
Từ khi đó, Lục Cảnh Hành nhận thấy khả năng đông máu của Lục Tâm có vấn đề, lập tức từ bỏ ý định để cô làm công việc tình báo, vì cơ thể của cô không ổn nên lúc tập luyện Lục Cảnh Hành luôn yêu cầu rất nghiêm khắc. Để cô có năng lực tự bảo vệ mình, ở thời điểm nguy hiểm cũng không để mình bị thương.
Thời gian lặng yên trôi qua, ước chừng khoảng mười phút, Đinh Lão cuối cùng cũng buông bình tưới nước trong tay xuống, quay đầu nhìn Lục Cảnh Hành: "Nha đầu kia ngoại trừ năng lực kém hơn cậu một chút thì rất thích hợp làm công tác tình báo."
Lục Cảnh Hành gật đầu: "Tôi biết."
Bằng không lúc trước anh cũng không bồi dưỡng cô. Một cô gái thông minh, thận trọng lại không thu hút, có thể dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa, trên người Lục Tâm có một loại mềm yếu nhu nhược trời sinh rất đặc biệt, lúc nào nhìn cũng ngốc ngốc, lại không nói nhiều, sẽ khiến người ta thương xót và không hoài nghi gì cả.
"Từ bỏ một hạt giống tốt như vậy thật đáng tiếc." Đinh Lão không nhanh không chậm nói: "Từ lúc cậu mang con bé đến đây dùng cơm tôi đã bắt đầu để ý, khi đó lòng tôi đã có suy nghĩ. Tôi đã nghĩ cậu sẽ để con bé làm, không ngờ cậu lại không nhắc lại chuyện này, còn để con bé lại một mình rồi đi Mỹ. Sau đó, tôi quan sát rất lâu, từ ngày đầu con bé vào đại học, quả thật đúng là người có thể chịu đựng gian khổ. Bởi vậy, khi nó học năm hai tôi đã tìm gặp để nói chuyện này, nó lo lắng mất hai ngày rồi đồng ý. Vài năm qua, con nhóc ngoài thời gian đi học ra, đều dành thời gian tham gia huấn luyện."
Đinh Lão ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hành: "Cậu hẳn cũng biết, vì sao con bé lại đồng ý với tôi." Ông thấy được, tình cảm Lục Tâm dành cho Lục Cảnh Hành vừa là sùng bái kính trọng vừa là yêu thích, cô muốn đứng ở cùng độ cao với anh, xứng với anh. Tuy rằng cô không biết công việc cụ thể của Lục Cảnh Hành là gì nhưng cũng mơ hồ đoán được, bởi vậy ngay khi có cơ hội tới gần Lục Cảnh Hành hơn thì cô đã đồng ý không chút do dự.
"Tôi chỉ hy vọng cô ấy đứng ở phía sau, bình an là tốt rồi." Lục Cảnh Hành nói: "Cơ thể Lục Tâm không tốt, làm công việc này sẽ nguy hiểm hơn so với người khác."
"Vấn đề cậu nói tôi cũng đã nghĩ đến." Đinh lão nhìn Lục Cảnh Hành: "Con bé là người mà cậu huấn luyện ra, cậu hẳn là tin tưởng năng lực của nó, cũng tin tưởng trình độ của chính mình."
"Nhưng tôi không muốn để cho cô ấy phải mạo hiểm." Giọng nói Lục Cảnh Hành trầm tĩnh, rất kiên trì nói: "Tôi hy vọng cô ấy có thể rời khỏi đây."
"Con bé dùng dao cắt đồ ăn cũng có thể gặp nguy hiểm." Đinh lão bình tĩnh nói: "Vì vậy cả đời cậu không để nó cầm dao sao?".
Thấy Lục Cảnh Hành mím môi thở dài không đáp, đưa tay vỗ vỗ vai anh: "Theo như biểu hiện của Lục Tâm trong hai năm qua, con bé sẽ trở thành một nữ tình báo nổi danh, hiện tại cái nó cần chính là kinh nghiệm và sự từng trải. Lục Tâm muốn sóng vai đứng chung một chỗ với cậu, cậu nên tôn trọng lựa chọn của con bé."
Lục Cảnh Hành lặng im không nói, ý tứ trong lời Đinh lão nói không sai, cũng nên cân nhắc về lựa chọn của Lục Tâm. Cuối cùng thì quyền quyết định vẫn ở Lục Tâm, thế nên Lục Cảnh Hành cũng không cố chấp nữa, ở chơi thêm một lát rồi về.
Điện thoại di động đang nằm trên mặt bàn kia ba ngày qua không hề có tin nhắn trả lời để giải thích hay xin lỗi, Lục Cảnh Hành cũng kiên quyết không đi gặp Lục Tâm, không phải vì bị cô làm cho tức giận đến mức đó, mà là anh cố tình làm như vậy. Với tính tình của Giang Diệc Thành, thì sau đó chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Giang Diệc Thành cũng coi như hiểu tính tình Lục Tâm. Cô đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn thật không hợp lý, cho dù lúc trước có đến căn phòng đó một lần, hơn nữa hôm trước còn "uống say", nhưng với cá tính rụt rè của Lục Tâm, lần thứ hai còn chủ động đi đến phòng của hắn, với tính cách đa nghi của Giang Diệc Thành, cho dù lúc ấy tinh trùng có ở trong não thì về sau cũng suy nghĩ lại, chắc chắn không thể không nghi ngờ gì.
Tuy hắn có thích Lục Tâm nhưng với tính cảnh giác như vậy, không phải Lục Tâm nói hai ba câu liền dễ dàng cho qua.
Có thể quản lý một công ty kinh doanh lớn như vậy, còn là một con người cẩn trọng, chắc chắn là một nhân vật không hề đơn giản, huống chi lúc ấy Lục Cảnh Hành lại yên lặng không tiếng động xuất hiện trước cửa phòng, cho dù chỉ đứng ở cửa, nhìn giống như vừa mở cửa đi vào, nhưng chỉ cần cẩn thận kiểm tra truy hỏi, nếu như không ai nhìn thấy anh đi lên tầng thì Giang Diệc Thành sẽ sinh nghi. Cứ cho là Giang Diệc Thành nghi ngờ đi kiểm tra lại thì khả năng ấy cũng rất thấp vì trong đại sảnh dưới lầu đang diễn ra tiệc rượu với hơn 300 vị khách, nếu hỏi nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Lục Tâm tuy có thể diễn kịch, nửa thật nửa giả khiến người ta không dễ dàng phân biệt được, nhưng là một người đau lòng thật sự với một người giả đau lòng, mặt mày bi thương nói chung sẽ không giống nhau, hơn nữa, không có khả năng lúc nào cũng nhớ là mình đang diễn trò, sẽ có lúc không cẩn thận mà để lộ ra sơ hở. Lục Tâm lại làm việc ngay bên cạnh Giang Diệc Thành. Thế nên, chỉ có cách làm cho cô thật sự đau lòng mới không bị lộ. Ngoài ra, Giang Diệc Thành đang để ý Lục Tâm, thấy cô thật sự thương tâm khổ sở, nghi ngờ ban đầu với cô cũng sẽ chuyển thành quan tâm lo lắng.
Lục Cảnh Hành thấy Giang Diệc Thành có tình cảm với Lục Tâm, lòng chợt loạn.
Nhớ lại ngày đó, Giang Diệc Thành nằm trên người Lục Tâm vừa gặm vừa cắn, hai thân thể gắt gao quấn quýt cùng một chỗ, Lục Cảnh Hành liền lập tức cảm thấy bực bội.
Ngày hôm đó, anh cũng không để ý nhiều đến cảm xúc của Lục Tâm, dù có biết rõ đi chăng nữa thì đây cũng là biện pháp giải quyết an toàn nhất. Lục Tâm cũng là thân bất do kỷ, nhưng nghĩ đến hình ảnh cô quần áo không chỉnh tề bị người đàn ông khác đặt dưới thân vừa ôm vừa cắn, Lục Cảnh Hành cảm thấy trong ngực có nỗi ấm ức khó chịu thật lâu không hết, cũng là hậu quả của việc cô đánh lén anh.
Điều anh không muốn thấy nhất chính là việc cô ủy khuất chính mình để bảo vệ anh.
Lục Cảnh Hành kìm nén hờn dỗi trở về nhà. Về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, không nghĩ rằng căn nhà bình thường giờ này luôn sáng đèn nay lại tối om như mực, yên tĩnh một cách khác thường.
Lông mày khẽ nhíu, Lục Cảnh Hành đưa tay mở cửa, nghiêng người liếc nhìn khắp phòng khách một lượt.
"Lục Tâm?". Anh gọi tên cô.
Căn phòng vẫn im ắng không một tiếng động, cô không có trong phòng khách.
Buổi tối hai ngày trước lúc anh trở về cũng vậy, nhưng khi đó phòng khách luôn còn để đèn sáng, không hề tắt hết đèn giống hôm nay.
Lục Cảnh Hành lại nhíu chặt mày, gọi Lục Tâm một tiếng nữa, tay đặt lên khóa cửa phòng Lục Tâm đẩy ra, không có người, chăn gối được sắp xếp ngay ngắn.
"Lục Tâm?" Lục Cảnh Hành mở cửa phòng anh, vẫn không có ai.
Tâm trạng đột nhiên trầm xuống, Lục Cảnh Hành bước nhanh mở cửa ban công, không thấy người, lại đến phòng tắm và phòng bếp, cũng không có người.
Bàn ăn được thu dọn sạch sẽ, giống như lúc sáng, hiển nhiên Lục Tâm không ăn cơm ở nhà.
Lục Cảnh Hành lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tâm.
"Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy...." Không đợi đầu kia nói hết, Lục Cảnh Hành đã ngắt máy, lại gọi cho Thư Hàm.
"Hả? Tâm Tâm không ở nhà à? Cô ấy cũng không đến chỗ em."
Nghe Lục Cảnh Hành nói Lục Tâm không ở nhà, Thư Hàm nhíu mày nói, thật sự là Lục Tâm không ở cùng cô.
Lục Cảnh Hành không tin, tự mình đến nhà cô tìm, kết quả là đi khắp một vòng cũng không tìm được người.
"Mới hơn mười giờ, có thể cô ấy cùng ông chủ đi gặp khách hàng chưa về." Thư Hàm đi theo phía sau Lục Cảnh Hành, cảm thấy phản ứng của anh có hơi quá khích. Công việc của Lục Tâm, đôi khi phải đi gặp khách hàng đến hơn 12 giờ mới về cũng không lạ.
"Cô ấy hôm nay không đi gặp khách hàng." Lục Cảnh Hành nói, lại đi qua bên Quý Lâm Lâm tìm một lần, cũng vẫn không tìm được người.
Tuy hai ngày nay anh không để ý đến cô, nhưng lịch trình công việc của cô anh vẫn nắm rõ, hôm nay công ty không có khách hàng, cô cũng không cùng Giang Diệc Thành ra ngoài.
"Có thể cô ấy đi dạo phố. Chờ một lúc nữa xem sao." Thư Hàm khuyên nhủ.
Lục Cảnh Hành cũng hy vọng cô đi dạo phố sẽ khiến tâm trạng tốt lên một chút, nên không gọi điện nữa. Nhưng đợi đến rạng sáng vẫn không thấy Lục Tâm về nhà.
Lục Cảnh Hành lo lắng cô gặp chuyện không may liền gọi điện cho cả Tiếu Lãng và Lục Nhiên, còn gọi cho từng người một trong nhà, nhưng Lục Tâm đều không liên hệ với bọn họ.
Lục Cảnh Hành càng nghĩ càng không yên lòng, dù sao chuyện rắc rối vừa rồi, cô ngoài ý muốn giúp cảnh sát bắt được Đỗ Nguyên, rất có thể sẽ gặp phải điều gì bất trắc.
Anh vốn muốn đến sở cảnh sát báo án ngay lập tức, nhưng cũng may đã bình tĩnh lại, quay vào phòng cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó phát hiện ra không thấy vali hành lý của Lục Tâm, quần áo cô hay mặc hàng ngày cũng không có.
Tờ giấy note cô dán trên cửa chính có ghi ba chữ đơn giản: "Em đi rồi!"
Khi nhìn thấy tờ giấy hồng nhạt dán trên cửa, Lục Cảnh Hành chỉ cảm thấy từng dây thần kinh như nhảy lên, thật sự nổi giận.
Tốt rồi, cô bỏ nhà ra đi!
Lục Cảnh Hành tức giận cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau đến công ty không đến văn phòng mà trực tiếp đi lên tầng cao nhất, tới văn phòng của Lục Tâm, lại vẫn không thấy cô.
"Lục Tâm đâu?" Lục Cảnh Hành nhíu mi, có dự cảm không tốt lắm.
"Lục Tâm xin phép nghỉ rồi, năm sau cô ấy mới quay về làm việc." Lâm Phỉ nói, khó hiểu vì sao Lục Cảnh Hành không biết việc này: "Lục quản lí không biết sao?".
Giang Diệc Thành vừa vặn đến, nhìn thấy anh, lại thấy chỗ ngồi Lục Tâm trống không, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ chậm rãi nói: "Cô ấy mấy ngày nay tâm trạng không tốt, hôm qua muốn từ chức, tôi không đồng ý, cho cô ấy mấy ngày nghỉ ngơi, đi đâu đó cho khuây khỏa."
Lục Cảnh Hành nhìn hắn, khóe môi khẽ mím: "Cám ơn" Hai chữ giống như theo kẽ răng mà ra.
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Cô ấy đi đâu?".
Giang Diệc Thành sửng sốt, nhưng rất nhanh, khóe môi khẽ cong lên trào phúng: "Anh là bạn trai mà cô ấy còn không nói, anh nghĩ Lục Tâm sẽ nói cho tôi biết sao?"
Lục Cảnh Hành nhìn hắn không nói lời nào, Giang Diệc Thành cũng trầm mặc: "Nếu anh không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ấy, nên để cô ấy đi đi."
Lục Cảnh Hành nhìn hắn một cái, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Trở lại văn phòng thử gọi lại cho Lục Tâm, vẫn tắt máy, cả ngày cũng không gọi được.
Ngày hôm sau cũng vậy, Lục Tâm giống như bốc hơi mất vậy, không có một chút tin tức nào.
Những nơi có thể tìm người Lục Cảnh Hành đều đã liên hệ nhưng vẫn không có tin gì về Lục Tâm.
Cô vốn là một người trầm tĩnh, bình thường không thích nói chuyện với nhiều người, lúc này cô biến mất, nếu anh không gọi điện hỏi thăm, e là không ai biết cô đã biến mất.
Lục Cảnh Hành biết Lục Tâm hay liên lạc với Thư Hàm và Lục Nhiên. Thư Hàm là bạn thân nhất của cô, còn Lục Nhiên là người nhỏ tuổi nhất nhà, lại là con gái, tuổi tác hai người không kém nhau bao nhiêu, hơn nữa, Lục Nhiên còn học đại học ở Ân Thành, năm nay đã năm tư, chuẩn bị ra nước ngoài du học, Lục Tâm giờ ở cùng thành phố nên hai người vẫn thường xuyên hẹn nhau ăn cơm.
Dù sao thì trong nhà có hai cô là con gái, hai người bình thường có thể cùng nhau tán gẫu rất nhiều chuyện.
Lục Cảnh Hành quan sát Thư Hàm hai ngày, hoặc là cô thật sự không biết gì hoặc công phu che giấu rất tốt, không hề lộ ra sơ hở gì.
Lục Nhiên thì ngược lại, gọi điện chưa nói được hai câu liền vội vàng cúp máy, cứ như sợ anh sẽ ép hỏi chuyện gì.
Lục Nhiên sợ Lục Cảnh Hành là chuyện bình thường, nhưng phản ứng hai ngày qua lại không giống bình thường.
Bởi vậy, sau hai ngày không tìm thấy Lục Tâm, Lục Cảnh Hiền trực tiếp đi tìm Lục Nhiên. Vừa đến nơi anh liền ngồi xuống sofa, hai chân vắt chéo, hai tay đan chéo trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, giống tôn phật bất động như núi.
"Lục Nhiên, anh biết em có liên hệ được với Lục Tâm." Lục Cảnh Hành vừa vào cửa đã nói, nói xong thì chăm chú nhìn Lục Nhiên.
Tầm mắt anh sắc bén nhìn đến khiến cho da đầu Lục Nhiên run lên, tuy Lục Cảnh Hành hàng năm không ở nhà, nhưng Lục Nhiên vẫn cứ sợ người anh cả này, trong nhà anh chị em rất nhiều, người duy nhất không sợ Lục Cảnh Hành chắc chỉ có Lục Tâm.
"Đại ca, em thật sự không biết Tâm Tâm tỷ ở đâu." Lục Nhiên kiên trì nói, tay chỉ vào trong phòng: "Anh không tin có thể đi tìm thử xem, cả phòng này anh đều lật tung lên hết rồi."
"Anh biết cô ấy không ở đây." Lục Cảnh Hành chậm rãi mở miệng, nghiêng đầu nhìn Lục Nhiên: "Nhưng cô ấy nhất định có gọi cho em." Lục Nhiên tay cầm cốc uống nước hơi run rẩy, sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Vì sao?"
Lục Cảnh Hành nhẹ nâng tay chỉ cốc nước cô đang cầm: "Không chột dạ thế tại sao lại run?".
"Bị anh hoặc anh Ba nhìn chằm chằm em đều sẽ run." Lời này của cô là nói thật, trong nhà cô sợ nhất là anh ba Lục Trọng Khiêm và đại ca Lục Cảnh Hành, không phải do bị bắt nạt gì, mà là do khí thế, bọn họ đều có khí thế bức người.
"Đừng nói nhảm nữa, cô ấy đang ở đâu?" Lục Cảnh Hành nhìn thẳng cô, dường như muốn truy hỏi đến cùng: "Nhiên Nhiên, em cứ giấu diếm như vậy, chị dâu của em sẽ bị nam nhân khác theo đuổi mất đấy."
"Khụ.... Khụ khụ......" Lục Nhiên đang uống nước liền bị sặc, nhìn anh không thể tin: "Chị........ Chị dâu??? Tâm Tâm với anh...."
Lục Cảnh Hành gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ nghiêng đầu nhìn cô: "Qua vài ngày nữa là 30 tuổi rồi, dù thế nào đại ca cũng phải đem bạn gái mang về nhà ăn tết chứ."
"...... Anh sẽ làm ông nội và ba mẹ sợ chết khiếp đấy." Lục Nhiên nghe được chính mình nói không lưu loát.
————
Ngay buổi sáng ngày hôm sau, Lục Nhiên đã gọi điện cho Lục Tâm, cô quả thật biết cách liên lạc với Lục Tâm, Lục Tâm đi đến đâu cũng sẽ không làm cho người nhà lo lắng vì không tìm thấy cô.
Lục Tâm đang ở Singapore . Cô vừa phơi nắng cả nửa ngày, đúng giờ uống tách cà phê, ngồi ở quán cà phê ngoài trời ngắm nhìn đoàn người muôn hình muôn vẻ đi qua, lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lục Nhiên cũng cảm giác được tâm tình cô không tệ, hơn nữa còn rất thỏa mãn, liền hỏi một câu: "Tâm trạng cậu có vẻ tốt nha?".
"Đúng vậy, ở đây phong cảnh rất đẹp." Lục Tâm đang uống cà phê, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng nghe ra quả thật là rất nhẹ nhõm, ít nhất so với khi ở cạnh Lục Cảnh Hành là một bầu trời khác.
"Sắp tới năm mới rồi, sao lại đột nhiên đi tới đó?"
"Đến tìm người." Lục Tâm đáp, cúi đầu nhìn tấm ảnh trên bàn.
Trước kia nhờ bên sân bay điều tra, cuối cùng cũng tra ra được tin tức của cô gái kia. Hôm đó cô rời nhà đi, đến trưa thì bên sân bay gọi điện báo tìm được tin tức cô gái đó, Hoa kiều Singapore, đến đây để du lịch, ngày đó cũng là lúc cô ấy quay về.
"Tìm được rồi sao?" Lục Nhiên hỏi: "Hai ngày nay Đại ca tìm cậu đến sắp phát điên rồi."
"Ừ." Lục Tâm đáp, nghe có hơi thất thần.
Lục Nhiên chưa rõ ý tứ của cô, cẩn thận hỏi: "Cậu không gọi cho anh ấy à?"
"Đến lúc rồi gọi sau." Cũng mới có hai ngày thôi mà.
"Sáng hôm qua anh ấy đến chỗ tớ, nhìn tớ chằm chằm cả một ngày."
Lục Tâm như dừng hô hấp lại: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy mua vé máy bay đi Singapore rồi, đêm qua."