Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 38



Động tác của Lục Cảnh Hành quá bất ngờ, khiến Lục Tâm suýt chút nữa giật mình thất thanh hét chói tai, may mà trước đây được chính tay Lục Cảnh Hành huấn luyện nhiều năm cho nên khả năng gặp biến không sợ hãi vẫn còn -_-![◎◎]

Lục Cảnh Hành kéo cô vào phòng, một tay nhanh chóng đóng cửa, còn thuận tay khóa lại, một tay thì ôm Lục Tâm vào lòng, cánh tay vừa thu lại thì cô đã hoàn toàn nằm trong lòng anh, đầu anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Lục Tâm nghiêng đầu tránh đi, có chút xấu hổ, lúng túng nói: "Lục Cảnh Hành, anh làm gì vậy, cứ thế này sẽ bị người trong nhà phát hiện đó."

"Anh thấy bọn họ đang ước gì còn có thể bắt gian tại giường kìa." Lục Cảnh Hành nỉ non đáp, nghiêng đầu lại bắt đầu hôn lên khắp mặt cô, một bên mơ hồ nói: "Lục Tâm, anh thật sự không thích lén lút thế này đâu."

Hơi thở nóng rực của anh phả lên gương mặt cô, mềm mềm ngưa ngứa khiến cho Lục Tâm nhịn không được cười khẽ, nghiêng đầu muốn tránh đi, Lục Cảnh Hành lại cố tình muốn gây sự, cô càng tránh anh càng hôn nhiều, sau đó anh còn nắm lấy cằm cô, hôn lên môi, ngậm lấy lưỡi cô mà hôn sâu hơn, bàn tay cũng nhẹ nhàng theo con đường quen thuộc cởi ra quần áo của cô.

Tuy Lục Tâm bị hôn đến ý loạn tình mê, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ nơi này là Lục gia, không phải nơi ở của riêng hai người, bởi vậy khi tay anh tìm vào trong áo ngủ của cô, qua vùng bụng phẳng đi tới giữa hai chân, Lục Tâm theo bản năng cầm lấy tay anh, thở hổn hển ngăn cản: "Không được, sẽ bị phát hiện ngay đấy....."

"Không sao mà, mọi người đều ngủ rồi." Hơi thở của Lục Cảnh Hành đã có phần nặng nề, giọng nói khàn khàn, môi khẽ giày vò môi cô, động tác cũng không vì sự ngăn cản của Lục Tâm mà dừng lại, ngược lại còn táo tợn hơn, ngón tay dài vô cùng quen thuộc trêu chọc từng nơi trên người cô.

Rất nhanh Lục Tâm đã bị anh trêu chọc đến mềm nhũn cả hai chân, không chịu nổi, nhân lúc còn giữ được một tia lý trí cuối cùng liền liều mạng ngăn cản Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành đã kéo áo cô lên trên, nhanh nhẹn cởi ra, sau đó ôm ngang người cô, đi đến bên giường nhẹ nhàng thả cô xuống, rồi liền đè lên, nhìn là biết không muốn để cô rời khỏi giường của anh.

Lục Tâm rơi xuống đầu có chút choáng váng, lưng vừa chạm giường liềm muốn đứng dậy đi về phòng, dù thế nào cũng không dám ở lại phòng Lục Cảnh Hành qua đêm.

Cô vừa khom người ngồi dậy, Lục Cảnh Hành đã vươn tay giữ lấy mắt cá chân cô, hơi dùng lực kéo Lục Tâm liền ngã úp sấp xuống giường, cả người Lục Cảnh Hành cũng theo đó mà phủ lên.

Lục Tâm buồn bực đấm vào ngực anh: "Lục Cảnh Hành, anh không thể kiềm chế vài hôm được sao?"

"Không được." Lục Cảnh Hành đáp rõ ràng, hạ mình xuống, bàn tay ôm lấy thắt lưng cô, sau đó bất ngờ lật người lại, khiến cô ngồi trên người anh, bàn tay giữ lưng cô đem thân thể cô ấn xuống, khẽ hôn lên môi cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, khàn giọng nói: "Ngoan, đêm nay lại đây ngủ đi."

"Không được." Lục Tâm mềm giọng cự tuyệt, người vẫn nhu thuận nằm sấp trên ngực anh: "Nếu bị phát hiện thì em thật sự không còn mặt mũi gặp ai."

"Mọi chuyện đã có anh ở đây rồi." Khi giọng anh trầm khàn vang lên bên tai thì Lục Cảnh Hành cũng ngậm lấy môi cô tỉ mỉ hôn, đem tất cả dục vọng khơi lên, ôm lấy cô lật người lại, để cô nằm dưới người anh rồi mở hai chân cô ra nặng nề tiến vào.

Lục Tâm thở hổn hển, khẽ rên lên, hơi thở gấp gáp. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói của Lục Nhiên vang lên rất không đúng lúc: "Đại ca, Tâm Tâm đang ở chỗ anh à? Cô ấy hình như chưa về phòng."

Lục Tâm thở dốc vì kinh ngạc, hạ thân theo bản năng co rút thít chặt lại, khiến Lục Cảnh Hành không động đậy gì được.

Toàn thân anh vì vậy mà căng thẳng, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nặng nề, Lục Tâm vô ý làm như vậy khiến anh thật sự rất khó chịu, bàn tay giữ chặt thắt lưng cô xong liền hung hăng động vài cái, Lục Tâm sợ tới mức suýt nữa thét lớn, tay nhéo cánh tay anh, sốt ruột muốn khóc.

Ngoài cửa, Lục Nhiên không nghe thấy tiếng trả lời, lại gõ cửa, nghi hoặc nói: "Đại ca? Anh không ở trong phòng sao?"

Lục Cảnh Hành cắn răng, tiếng nói có chút trầm: "Đã trễ thế này còn tìm Lục Tâm làm cái gì?"

"Tìm cô ấy có chút việc ạ." Lục Nhiên cất cao giọng nói: "Anh, có phải cô ấy ở trong phòng anh không vậy?"

Lục Tâm quả thật đã xấu hổ và tức giận muốn chết, lại không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mở miệng thì đều là thanh âm rên rỉ phát ra, bị anh chống đỡ chỗ kia còn ê ẩm trướng đau, hiện tại không đi vào được cũng không rút ra được, chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hành, đã sớm nói thời điểm này không thích hợp, anh lại còn nhất định muốn lôi cô lên giường cho bằng được.

Lục Cảnh Hành lại càng không dễ chịu gì, lấm tấm mồ hôi đều đã thành từng hạt lớn rơi xuống, trong đầu giận dữ đến bốc hỏa, giọng điệu cũng không tốt theo, gần như là thét ra tiếng: "Đã là mấy giờ rồi còn chưa cút về ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau không được sao?"

"Hả?" Lục Nhiên đột nhiên bị mắng, có chút ấm ức: "Em chỉ muốn cùng Tâm Tâm tâm sự một chút thôi mà...... Cô ấy ở trong phòng anh......"

Nói được một nửa, Lục Nhiên dường như hiểu ra, xấu hổ cười nói: "Cái kia.... Em không...... Không có việc gì....Em.... Em đi ngủ.... Ha ha....."

Tiếng bước chân hoảng sợ đi xa dần.

Lục Tâm quả thật không còn mặt mũi gặp người nữa rồi, khuôn mặt đỏ bừng không biết có phải do bị tình dục gây ra hay không, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, cáu giận đưa tay đấm vào ngực Lục Cảnh Hành: "Đều tại anh, mau đứng lên đi...."

Hạ thân vô ý thức đẩy anh ra, Lục Cảnh Hành lại bị hành động vô tình này của cô khiến cho suýt chút không khống chế được, liền dùng sức nắm lấy eo cô, con ngươi trầm tĩnh gắt gao nhìn cô chằm chằm, tiếng nói cũng càng thêm khàn khàn: "Lục Tâm, em muốn ngày mai không xuống giường được phải không?"

"......." Lục Tâm còn chưa kịp phản ứng, mà Lục Cảnh Hành cũng không cho cô cơ hội phản ứng, tay giữ lấy thắt lưng cô, nâng mông nhỏ lên, liên tiếp động, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Lục Tâm rất nhanh liền không chịu nổi, lại đang ở Lục gia, cô đành phải cắn môi không dám phát ra âm thanh quá lớn. Chờ cho đến khi cả hai đều đã phát tiết xong, môi dưới của Lục Tâm gần như đã bị cắn nát, giọng nói cũng khàn đặc.

Lục Cảnh Hành đau lòng hôn nhẹ lên môi cô, miệng an ủi nhưng cũng làm người ta tức giận: "Em thật sự cắn nát như vậy ngày mai mọi người cũng đều sẽ biết chúng ta đã làm chuyện gì đó."

Lục Tâm tức giận, đầu gối bèn theo bản năng co lên nhắm ngay chỗ kia của Lục Cảnh Hành, bị Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng giữ lại.

"Xem ra vẫn còn tinh lực mười phần, muốn thêm lần nữa sao?"

Tiếng nói khàn khàn ẩn chứa một tia nguy hiểm, Lục Tâm chu môi u oán trừng mắt nhìn anh.

Ăn uống no đủ khiến cả thể xác lẫn tinh thần người nào đó vô cùng thoải mái, tâm tình cũng vô cùng tốt cúi đầu nhẹ nhàng hôn, khẽ nói: "Lục Tâm, anh phát hiện, ngày đó em ở trước mặt Ninh Tư gọi tên anh rất dễ nghe, lại gọi một tiếng thử xem?"

Lục Tâm biết anh đang nhắc đến chuyện lần ở Trữ gia cô cố ý gọi anh "Cảnh Hành", nhưng giờ không có cách nào gọi được như vậy, rất không tự nhiên. Lục Cảnh Hành xoa thắt lưng cô nhỏ giọng dụ dỗ, Lục Tâm vẫn không chịu phối hợp, anh dứt khoát giở trò, chậm rãi xoa nắn chơi đùa nơi nào đó của cô, mãi đến khi Lục Tâm chịu không nổi nữa kêu lên, mới buông tha cho cô.

Lục Tâm nói thế nào cũng không có can đảm ở phòng Lục Cảnh Hành ngủ qua đêm, sau khi bị Lục Cảnh Hành trêu chọc đủ cũng nhất quyết muốn đứng dậy tự quay về phòng.

Lục Cảnh Hành thấy cô sắp khóc đến nơi, đoán chừng nếu thật sự bắt cô ở lại đây cả đêm cũng không dám ngủ mất. Sau đó qua nửa đêm cũng để cho cô về phòng.

Ngày hôm sau, Lục Tâm ngủ dậy muộn. Cô vừa mở cửa cùng đúng lúc Lục Cảnh Hành đi ra. Hai người cùng nhau xuống nhà.

Lục Nhiên đang ngồi trên sofa xem ti vi, thấy hai người cùng nhau đi xuống, Lục Tâm mặt chưa hồng thì mặt cô đã đỏ trước, xấu hổ vuốt mũi, ho nhẹ nói: "Đại ca, đại tẩu, hai người dậy rồi à?"

Nói xong mới phát hiện có chỗ không đúng, lại càng không hay là mọi người trong phòng đều quay sang nhìn cô.

"Lục Nhiên, con vừa mới nói cái gì đó?" Lục Trình Hải hỏi.

"......"Mặt Lục Nhiên cứng đờ, giấu đầu hở đuôi nói: "Không...... Không.... Không có gì ạ."

Cúi đầu yên lặng, không dám nhìn Lục Cảnh Hành.

Sáng hôm nay Lục Cảnh Hành lại cố tình có vẻ hứng thú với cô, hai mắt lạnh lùng trầm lặng từ lúc xuống nhà vẫn luôn nhìn cô.

"Nhiên Nhiên này." Lục Cảnh Hành kêu tên cô, ngồi xuống sofa ngay cạnh chỗ cô đang ngồi: "Lần trước, khi anh đi Singapore, em đã đồng ý với anh cái gì?".

Sẽ không ngầm đưa thông tin cho Lục Tâm.

Lục Nhiên yên lặng ăn khoai tây cắt lát không dám hé răng.

Lục Cảnh Hành tiếp tục không nhanh không chậm hỏi tội: "Thời điểm anh ở Singapore, em nói đợi em một chút em sẽ đưa số điện thoại của Lục Tâm cho anh, sao vừa gọi lại em lại đã tắt điện thoại đi rồi là thế nào?".

Lục Nhiên vỗ trán, nhìn phía Lục Tâm: "Tâm Tâm, chị rõ ràng nói đại ca sẽ không truy cứu mà."

Hai mắt Lục Cảnh Hành dừng lại trên mặt Lục Tâm: "Hóa ra em mới chính là chủ mưu."

Nụ cười trên mặt Lục Tâm có phần gượng gạo không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận.

Lục Trình Hải thấy vậy thì đau lòng, sắc mặt không tốt quay sang Lục Cảnh Hành: "Mày nói xem, cũng đã lớn đầu như vậy rồi, vẫn còn bắt nạt Tâm Tâm là sao?"

Lục Trọng Tuyên hai chân gác lên nhau ngồi cạnh bàn trà, sau đổi chân, cầm chén trà lên chậm rãi uống, nhìn Lục Nhiên: "Em vừa rồi hình như nghe được hai chữ "chị dâu" thì phải?"

Sắc mặt Lục Tâm càng mất tự nhiên, có chút sợ hãi không biết đối mặt ra sao, nên nhẹ giọng nói: "Con đi gọt hoa quả" sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp.

Lục Trình Hải nhìn chăm chăm bóng dáng Lục Tâm, nhìn một lát, tay cuộn lại đặt bên miệng "khụ khụ" ho mạnh mấy tiếng, tầm mắt dừng trên người Lục Cảnh Hành, không nói gì, chỉ nhìn anh như vậy.

Lục Cảnh Hành cũng yên lặng nhìn thẳng ông, lúc lâu sau mới mở miệng: "Ông nội, ông thấy Tâm Tâm làm cháu dâu trưởng Lục gia chúng ta có được không?"

"Khụ...... Khụ khụ....." Lục Trọng Tuyên bị một câu nói bất thình lình kia làm sặc, chật vật mà ho.

Những người khác đều bình tĩnh nhìn Lục Trình Hải, chờ ông nói.

Lục Trình Hải giống như cũng không quá bất ngờ đối với lời Lục Cảnh Hành vừa nói, chỉ nhìn anh một lúc, từ từ mở miệng: "Tâm Tâm làm vợ mày rõ ràng là quá lãng phí."

Nói xong đã cầm lấy cây gậy đỡ đứng dậy đi về phòng, đồng ý hay không cũng không nói rõ.

Lục Nhiên cùng Lục Trọng Tuyên hai mặt nhìn nhau.

"Ông nội rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý vậy?" Lục Trọng Tuyên cau mày hỏi.

Lục Cảnh Hành vuốt cằm, khẽ buông mí mắt, cũng không đoán ra ý tứ của ông thông qua thái độ vừa rồi.

Lục Tâm bưng hoa quả ra liền nhìn thấy bộ dáng đăm chiêu của mọi người, mơ hồ đoán ra được điều gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống, ngay cả bước đi cũng có phần nặng nề hơn, trên mặt vẫn miễn cưỡng giữ vẻ tươi cười, mang hoa quả đến cho mọi người.

Lục Cảnh Hành nhìn cô, mím môi không nói gì.

Sau khi ăn xong, Lục Cảnh Hành đi tới phòng Lục Trình Hải tìm ông nói chuyện.

"Ông nội, cháu muốn cưới Lục Tâm." Đóng cửa lại, Lục Cảnh Hành liền đi thẳng vào vấn đề.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.