Edit: Lynklynk
Beta: Lữ
Loan Hoan nghiêng tai lắng nghe từ trong miệng Lý Nhược Vân câu “Nốt rồi nhỏ.”
“Nốt rồi nhỏ.” Nó giống như một câu nói ma thuật, Loan Hoan cũng thì thầm phát âm theo Lý Nhược Vân. Dung Doãn Trinh gọi Dung An Kỳ là Nốt ruồi nhỏ…
“Đúng vậy! Anh ấy luôn gọi như vậy với con bé nhát gan kia.” Lý Nhược Vân nói.
Lý Nhược Vân hỏi Loan Hoan: “Hoan! Cậu có biết tại sao hôm nay tớ lại tới đây không?”
Lý Nhược Vân như vậy khiến cho Loan Hoan có chút mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cô không buồn quan tâm đến cô ấy.
Cô ấy lại tự nói: “Hôm nay, tớ đến đây để chia sẻ với Tiểu Hoan một bí mật. Nhưng trước khi chia sẻ bí mật này tớ muốn nói cho cậu biết một việc. Thực ra, đêm ở biên giới Ukraine – Nga đó là lần thứ hai Dung Doãn Trinh gặp phải sự việc như vậy.”
Có lẽ, biết trước được bí mật Lý Nhược Vân sắp nói ra, trái tim Loan Hoan trở nên nặng nề, mỗi hơi thở của cô đều trở nên bị co rút lại.
Bệnh dạ dày đã lâu không xuất hiện nay lại bắt đầu trở lại trong lòng cô.
Bí mật của Lý Nhược Vân cũng bắt đầu từ đảo Greenland kia. Được gọi là hòn đảo hoang vắng cuối cùng trên trái đất, các cậu bé và các cô bé bị vùi trong lớp băng trong mùa đông. Khi tính mạng của bọn họ bị đe dọa, họ chia sẻ nhiệt độ cơ thể cho nhau trong đêm tối buồn tẻ. Mười hai giờ sau, họ được tìm thấy, bắt đầu từ hôm ấy mối quan hệ của cô bé và cậu bé trở nên thân thiết hơn. Cuối cùng, khi Giáng Sinh đến, họ đã đi vào thị trấn mua một cặp di động tình nhân.
Loan Hoan chống tay trên ghế sofa, lỗ tai kêu ong ong.
Quả nhiên….
Loan Hoa dè dặt cẩn trọng khống chế bản thân mình không được thở dốc, nếu không giờ phút này cô có thể sẽ giống như một bệnh nhân hen suyễn cấp tính, phơi bày sự đau đớn trên khuôn mặt.
Cô không thể dọa đến con của mình, không thể.
“Vì để Tiểu Hoan có ấn tượng mạnh hơn một chút, tớ nghĩ mình sẽ nhấn mạnh một chút điểm đặc trưng của chủ nhân chúng.” Lý Nhược Vân giống như một cô giáo đang phụ trách giảng dạy, giọng nói thân thiết: “Cậu bé có một lúm đồng tiền rất sâu còn cô bé có một nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt. Cậu bé đặt cho cô bé một biệt danh, anh gọi cô là Nốt ruồi nhỏ.”
Hơi thở luôn được kiểm soát rất tốt, giờ phút này lại giống như lớp băng vỡ tan ra. Loan Hoan từng ngụm từng ngụm hít vào, dùng hết tất cả sức sức lực hít vào để ngăn chặn lại cảm giác nghẹt thở. Cuối cùng, không khí đã tràn đầy phổi cô, Loan Hoan cúi đầu. tận lực kiềm chế cơn buồn nôn.
Lý Nhược Vân ngồi đối diện dừng nói chuyện.
Trong không gian rộng lớn Loan Hoan nghe được âm thanh phát ra rừ cổ họng mình, vội vội vàng vàng chạy vào Mary giữ lấy lưng cô.
Loan Hoan nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình qua góc bàn thủy tinh. Không có vấn đề gì! Thật sự là không có vấn đề gì. Chẳng phải trước đó cùng đã lờ mờ đoán được, cảm nhận được rồi ư? Dung Doãn Trinh luôn luôn có thể viết hai chữ “An Kỳ” đẹp đến mức khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
“An Kỳ” kia vốn dĩ không hề có một An Kỳ nào khác.
Hít sâu vào một hơi, Loan Hoan để Mary rời đi.
Phòng khách lại trở thành như cũ.
Lý Nhược Vân cười cười: “Sao thế? Bị dọa rồi sao? Hay là vẫn bị ghê tởm nhỉ? Cái này cũng khó trách, hai người đó là anh em ruột mà.”
Loan Hoan nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Vân.
Khi cô nhìn vào mắt Lý Nhược Vân, ánh mắt cô lóe lên.
“Nhưng mà… Tiểu Hoan, cậu cũng không cần thiết phải chuyện bé xé ra to. Khi đó vốn dĩ Dung Doãn Trinh và Dung An Kỳ không hề biết quan hệ của bọn họ là anh em ruột. Họ lấy cặp điện thoại tình nhân được vài ngày thì Dung Diệu Huy đến thăm họ. Ông đến trước mặt Dung Doãn Trinh và Dung An Kỳ nói: “Ta có chuyện muốn nói với hai con.” Từ hôm đó, Dung Doãn Trinh không bao giờ gọi Dung An Kỳ là Nốt ruồi nhỏ nữa. Mà Dung An Kỳ vẫn gọi Dung Doãn Trinh là Doãn Trinh. Sau này Dung Doãn Trinh hung dữ cảnh cáo Dung An Kỳ không được đi theo sau anh nữa, ngày ấy khi Dung An Kỳ cứu Dung Doãn Trinh, cô đã nói thế này với anh ấy.”
Lý Nhược Vân hạ thấp giọng yếu ớt nói: “Doãn Trinh! Anh có thể đưa em đi xem mưa sao băng không? Em thích nhất là mưa sao băng. Em một lần cũng chưa được nhìn thấy, anh đưa em đi một lần nhé, chỉ một lần thôi! Sau đó, em sẽ chôn sâu tất cả mọi chuyện đi.”
Khi Lý Nhược Vân đang bắt chước, Loan Hoan tựa hồ như nhìn thấy người con gái lẽo đẽo đi theo sau Dung Doãn Trinh kia. Người con gái luôn luôn nhát gan cuối cùng cũng cố gắng lấy dũng khí để nói lên yêu cầu của mình với người đàn ông.
Tháng mười hai qua đi, những cơn mưa sao băng trên bầu trời đêm để lại rất nhiều sự phiền muộn. Từ đầu đến cuối Dung An Kỳ đều không chờ được Dung Doãn Trinh.
Mùa xuân năm sau, viên đạn kia đã phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trên đảo Greenland.
Dung An Kỳ nằm trong vòng tay Dung Doãn Trinh, dùng toàn bộ sức lực, cuối cùng gọi lên được một tiếng: “Anh trai!”
Cô không hề hoảng sợ, dường như cô đã sớm biết được trước sau gì những điều này cũng sẽ đến. Lúc còn rất nhỏ, cô từng nghe kể, rằng: “Những cô gái có nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt thì cả đời này sẽ làm bạn cùng với nước mắt.” Cô cảm thấy thực ra như thế cũng rất tốt.
Cuối cùng, cô dùng toàn bộ sức lực của mình để nói một câu với Dung Doãn Trinh.
“Anh! Sau này có thể cưới một cô gái giống như em không?”
Thời gian trôi qua, mười năm sau, ở biên giới Nga- Ukraine có một cô gái đã làm một việc giống như Dung An Kỳ. Khi đó, Dung Doãn Trinh đã đeo chiếc vòng tay màu đỏ tượng trưng cho cuộc hôn nhân lên tay một người con gái, nhưng thời điểm đó Dung Doãn Trinh cũng không thế biết được rằng anh đã đeo sai vòng tay cho người con gái khác.
Bí mật được nói xong, xung quanh thật yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Bốn con mắt nhìn nhau.
Lý Nhược Vân chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Hoan! Tớ đã từng cách anh ấy rất gần rất gần.”
Âm cuối cùng được phát ra một cách rất dài và miễn cưỡng, kéo dài vương vấn trên đầu lưỡi không muốn rời đi.
Một chút thời gian nữa lại qua đi, Lý Nhược Vân vẫn đang chờ đợi khuôn mặt trước mắt sụp đổ. Lý Nhược Vân cẩn thận quan sát rất tỉ mỉ khuôn mặt kia.
Nói khuôn mặt kia trắng bệch như người chết không sai, nhưng không phải là thứ cô muốn nhìn thấy. Khuôn mặt ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô mất kiên nhẫn. Lý Nhược Vân nghe được giọng nói mất kiên nhẫn của mình vang lên: “Tiểu Hoan! Cậu vẫn ổn chứ?”
Trả lời cô là mộng giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Lý Nhược Vân! Bí mật của cậu đã nói xong rồi chứ, nếu nói xong rồi vậy cậu có thể đi được rồi.”
“Tiểu Hoan?” Lý Nhược hỏi lại.
Đúng vậy! Cô ta vẫn không từ bỏ ý định. Đáng lẽ bây giờ Loan Hoan phải tức giận mới đúng, không… đáng lẽ phải là phẫn nộ bi thương mới đúng.
“Không nhìn thấy tớ phẫn nộ bi thương nên Tiểu Vân rất tức giận sao?” Loan Hoan cảm thấy mệt mỏi, cô vốn dĩ không có tâm tư để tranh cãi cùng người kia. Nhưng cô muốn để Dung Tiểu Hoa biết, cô không phải là người dễ bị trêu chọc bắt nạt. Cô có đủ khả năng để khiến người đến quấy rồi phải xuống sân khấu.
Giọng nói của Loan Hoan thanh thúy sắc bén: “Đúng vậy! Bây giờ trong lòng tớ đang rất khó chịu, cũng rất ghen tị, tớ đang rất giận Dung Doãn Trinh. Nhưng, Lý Nhược Vân! Đảo Greenland, Dung An Kỳ, di động tình nhân, hay thậm chí là nốt ruồi nhỏ của Dung Doãn Trinh đều xảy ra trước khi anh ấy quen biết tớ. Cho nên những thứ này đều là thuộc về quá khứ, tớ và Dung Doãn Trinh vẫn đang còn một khoảng thời gian rất dài để bên nhau.”
Lý Nhược Vân nở nụ cười khanh khách, vừa cười vừa hỏi: “Cậu cảm thấy cậu và anh ấy vẫn còn thời gian rất dài để bên nhau sao. Cậu thật sự nghĩ rằng những điều này đều thuộc về quá khứ sao.”
“Đương nhiên!” Loan Hoan cười cười, chỉ vào nốt ruồi lệ dưới khóe mắt Lý Nhược Vân: “Còn nữa… Cậu biến bản thân mình thành ra như vậy, chúng tớ đều cho rằng đây là việc ngu xuẩn nhất của cậu. Tớ nghĩ, không đến mười năm sau việc làm hôm nay của cậu sẽ khiến cậu cảm thấy hổ thẹn và hối hận.”
Thu lại nụ cười, Loan Hoan để giọng nói của mình trở nên mạnh mẽ to hơn: “Lý Nhược Vân! Lẽ nào cậu nghĩ rằng dưới khóe mắt của cậu có nốt ruồi lệ giống như Dung An Kỳ thì cậu trở thành Dung An Kỳ sao? Sau đó lại hồn nhiên cho rằng cậu có thể kéo Dung Doãn Trinh quay về sao? Nếu cậu cho rằng sẽ có một ngày nguyện vọng của cậu sẽ thực hiện được, vậy thì … tớ nghĩ cậu cũng sống đủ lâu rồi đấy!”
Cuối cùng, phối hợp với những lời nói của cô là biểu cảm đe dọa đến Lý Nhược Vân. Cô ba nhà họ Lý không còn cười đến run cả người được nữa. Cô đặt xuống một câu duy nhất.
“Loan Hoan! Chúng ta cùng chờ xem.”
Cánh cửa điện tử đằng sau cô nhanh chóng đóng lại khi cô bước ra một bước. Bàn tay nắm chặt của Lý Nhược Vân từ từ thả lỏng ra, tháo khuyên tai ở hai bên tai đang kêu đinh đinh tang tang xuống.
Lỗ tai không ngừng vang lên những lời Loan Hoan vừa nói. Những lời cô nói cùng với vẻ mặt của cô, cô nói: “Cho đến nay có rất nhiều người đều mang Tiểu Vân và Tiểu Hoan ra so sánh. Trước đây, quan hệ giữa chúng ta tồn tại một sự cạnh tranh vô hình, cả hai chúng ta đều biết. Chúng ta đều âm thầm phân cao thấp, nhưng sau này tớ nghĩ tớ sẽ không như vậy nữa, vì tớ không quan tâm.”
Cô còn nói: “Tiểu Vân! Cậu tin không? Khi chúng ta già đi, tớkhẳng định mỗi ngày mình đều có thể ngủ đến lúc mặt trời chiếu thẳng đến mông, còn cậu sẽ giống như bà nội của cậu! Một sinh vật kì quái, sẽ thức dậy vào một giờ cụ thể, sau đó cầu nguyện với thượng đế và sống trong sự tự lừa dối.”
Vô nghĩa! Loan Hoan quá vô lý! Ăn nói linh tinh!
Lý Nhược Vân hung hăng ném khuyến tai trong tay đi, mở cửa xe.
Ngồi sau tay lái, Lý Nhược Vân chỉnh lại gương chiếu hậu. Trong ánh sáng lập lòe cô nhìn thấy được nốt ruồi lệ dưới khóe mắt của mình, ngón tay cô sờ đến, thật xa lạ, xa lạ đến mức làm cô chán ghét.
Nhưng cô không thể chán ghét nó.
Đã từng… cô chỉ cách Dung Doãn Trinh chỉ có một bước.
Càng bị đè nén lại càng dâng cao, giống như đêm đầu tiên đổi lấy tiền ngồi ăn một bữa đại tiệc trong nhà hàng lớn kia. Càng không chiếm được lại càng muốn có, giống như bàn tay Dung Doãn Trinh vậy.
Cô thật sự đã từng cách anh chỉ một bước!
Loan Hoan đứng thẳng lưng trước cửa sổ, nhìn Lý Nhược Vân Lái xe rời đi, nhìn xe của cô biến mất trong tầm nhìn của mình. Hơi thở gắt gao nín nhịn giờ này như đang hấp hối.
Loan Hoan tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sự kiệt sức gây nên sự mệt mỏi cuối cùng trở thành cơn buồn ngủ. Cô nói với Dung Tiểu Hoa: “Ngủ một giấc rồi sẽ tốt đúng không Dung Tiểu Hoa?”
Cảm nhận được tâm tư của mẹ, Dung Tiểu Hoa dùng bàn tay nhỏ gãi gãi vào trong trái tim mệt mỏi của mẹ “Đúng vậy! Mẹ!”
Loan Hoan nheo mắt lại.
—
Thứ năm, hai mươi mốt tháng mười hai, sau khi Loan Hoan trở về từ bệnh viện theo lịch kiểm tra thường lệ. Cô đến trung tâm Thương mại mua rất nhiều đồ trang trí cây thông Noel.
Hai mươi hai tháng mười hai, Loan Hoan và Mary cùng nhau trang trí cây thông Noel.
Buổi tối, Loan Hoan nhìn thấy tin tức Dung Doãn Trinh trở về Los Angeles trên tờ báo được phát hành nhiếu nhất ở Los Angeles. Dưới tiêu đề rất bắt mắt, đó là “Nụ hôn kín đáo với siêu mẫu gợi cảm người Anh.”
Tay trái Dung Doãn Trinh đặt trên mông của cô gái gợi cảm, ngón tay áp út đã không thấy chiếc nhẫn cưới đâu.
À! Đúng rồi! Hẳn là đang nói đến chuyện cách đây vài tháng, Loan Hoan đã từng tuyên bố rằng cô và Dung Doãn Trinh đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn. Đã có tin đồn rằng cô và Dung Doãn Trinh đã làm xong các thủ tục ly hôn. Trên tay của Dung Doãn Trinh không đeo nhẫn cưới nữa điều này đã chứng thực tin tức ly hôn của bọn họ.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên Loan Hoan có phản ứng từ khi mang thai cho đến giờ, thời gian cô ở trong phòng tắm nôn không ít.
Quả nhiên, không được phép có cảm xúc tiêu cực.
Loan Hoan dựa vào tường, tay đặt lên trên bụng hướng đến tiểu gia hỏa xin lỗi: “Dung Tiểu Hoa! Mẹ sai rồi! Mẹ không đau lòng là được rồi, mẹ không đau lòng là được rồi! Hay là mẹ đi ăn một chút socola?”
Hai mươi ba tháng mười hai, cuối cùng Loan Hoan và Mary cũng trang trí xong cây thông Noel cao bằng ba người. Cây thông Noel phát ra những giai điệu vui vẻ, trong những giai điệu vui vẻ đó có vô số ngôi sao tập hợp phát sáng trên cây thông Noel.
Đứng dưới cây thông Nodel, Loan Hoan nở nụ cười.
Loan Hoan chụp ảnh cây thông Nodel gửi đến điện thoại di động của Dung Doãn Trinh.
Sau khi gửi ảnh xong, Loan Hoan liều mạng nghĩ “Nếu cô gọi điện cho Dung Doãn Trinh thì cô sẽ nói những gì? Nên nói gì mới tốt đây?”
Không chờ Loan Hoan nghĩ xong sẽ nói gì thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Nhìn rõ ràng tên người gọi đến là Dung Doãn Trinh, Loan Hoan liều mạng đặt tay lên trái tim mình, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cầm điện thoại giọng Loan Hoan run run gọi: “Doãn Trinh.”
“Dung Tiểu Hoa! Con đã nghe thấy chưa? Mẹ đang gọi tên của ba con!”
“Rất đẹp!” Đây là câu đầu tiên mà Dung Doãn Trinh nói.
“Rất đẹp? Là nói cây thông Noel sao?” “Dung Tiểu Hoa! Con nghe thấy chưa? Ba con khen mẹ trang trí cây thông Noel rất đẹp đấy!” Loan Hoan nhếch miệng.
“Dung Tiểu Hoa! Ba con khen cây thông Noel rất đẹp có phải là đã thể hiện rằng ba không còn giận mẹ nữa rồi đúng không!”
Sau khi nhận được tín hiệu này, giọng nói của Loan Hoan bắt đầu mang theo một chút nũng nịu: “Doãn Trinh” được kéo dài vang lên.
“Doãn Trinh, khi nào thì anh về nhà?” Cô hỏi anh.
Bên kia dừng một chút, một cách mơ hồ, giọng nói của người đàn ông vang lên trong điệu nhạc jazz. Giọng nói của người đàn ông thấp xuống một chút sau khi nghe thấy giọng nói người phụ nữ mềm mại đáng yêu. Giọng nói người phụ nữ lớn hơn một chút, phát âm bằng tiếng anh.
“Doãn Trinh! Em có chuyện muốn nói với anh.” Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh.
Rất nhanh Loan Hoan đã nghe được Dung Doãn Trinh đồng ý.
“Được! Anh cũng có chuyện muốn nói với em, trưa mai anh có thời gian, anh đi tìm em.” Dung Doãn Trinh nói xong liền tắt máy.
Loan Hoan cầm điện thoại, ngây ngốc, cúi đầu nói:
“Dung Tiểu Hoa! Con đoán xem, ba con muốn nói chuyện gì với mẹ?”