Vài năm sau, đêm hoan lạc năm 2009 Córdoba trong hồi ức của Lý Nhược Vân, là một sự khởi đầu, một khởi đầu của sự phản bội.
Cụ thể là bởi vì sao, là xuất phát từ suy nghĩ quái quỷ gì cô không muốn biết, cô chỉ biết duy nhất một điều, bởi vì Loan Hoan che giấu, cô cùng Dung Doãn Trinh vẫn luôn lỡ mất nhau.
Đêm hoan lạc Córdoba, một số chuyện lặng lẽ phát sinh.
Màn đêm buông xuống, các cô nàng Tây Ban Nha mặc trang phục đặc sắc của họ nhảy múa vì những vị khách tới từ phương xa, váy của họ giống như là hoa hướng dương nở rộ bên cạnh đống lửa, khiến Lý Nhược Vân nhìn xem mà trong lòng ngứa ngáy, vì thế, cô nói với người chịu trách nhiệm chính muốn có hai bộ váy Tây Ban Nha, cô mặc một bộ, bộ còn lại đưa cho Loan Hoan.
Hai người thay quần áo xong đứng ở nơi đó, giống như là đóa hoa sinh đôi.
Đến khi Loan Hoan mặc bộ váy đuôi cá màu sắc diêm dúa đi ra, ánh mắt Lý Nhược Tư nhìn Loan Hoan không hề rời đi.
Xem dáng vẻ ngây ngốc của ông anh trai, Lý Nhược Vân không khỏi thở dài trong lòng, bạn gái chính thức còn ngồi kề sát bên anh, không tồi, có mối quan hệ anh em che giấu, bằng không thì, cho dù người có đầu óc đần độn cũng nhìn ra. Lôi tay Loan Hoan những cô gái kia xoay quanh, vừa xoay xoay vòng vừa ghé sát bên tai cô hỏi: “Loan Hoan, cậu thật sự không lo lắng anh tớ sao? Anh trai giống tớ, đẹp anh tuấn phóng khoáng, tớ đảm bảo ở đây tướng mạo của anh trai tớ tuyệt đối phải xếp hạng A.”
Lý Nhược Vân nhìn quanh bốn phía, anh trai cô thực sự không tệ, dáng người cao lớn anh tuấn xen lẫn trong đám đàn ông bụng phệ mông to thì quả thực đã có cảm giác giống soái ca mười phần. Trong đây hẳn là không có người đàn ông nào đẹp trai hơn Lý Nhược Tư?
Dần dần, Lý Nhược Vân tuyệt đối có chút gì đó không thích hợp, giống như, đêm nay có rất nhiều người đàn ông Ả Rập mang khăn che mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, những người đàn ông Ả Rập mang khăn che mặt đem lại cho cô cảm giác kinh hoàng, họ khiến cô nghĩ đến chiến trường Trung Đông với súng ống đạn dược, còn có cả những phần tử vũ trang che mặt xuất hiện trên Reuters đám phán với chính phủ phương Tây.
Lý Nhược Vân vừa xoay quanh lửa trại cùng nhóm người vừa le lưỡi nhát ma với họ.
Vừa làm mặt quỷ cô lại nghĩ tới câu khẩu hiệu hạ quyết tâm của mình, hiện tại cô đã là một cô gái hai mươi bốn tuổi, vì thế…
Không có vì thế, bởi vì Lý Nhược Vân thấy một người đàn ông Ả Rập cao ráo, người đàn ông đó đội mũ, bên dưới chiếc mũ của người Ả Rập là khăn quàng cổ màu nâu, chiếc khăn quàng cổ màu nâu đó che khuôn mặt anh chỉ còn lại một đôi mắt.
Đó là một đôi mắt đẹp một cách đặc biệt, ngọn lửa trại đỏ hồng in trong đôi mắt anh, ánh mắt đó hướng tới chỗ các cô, giống như đang nhìn cô nhưng hình như lại không phải.
Ánh mắt kia ở trong tưởng tượng của cô, ở trong đầu cô hiện lên bức họa, như rừng rậm, như lửa cháy, tràn ngập ma lực nào đó, không tự chủ được, Lý Nhược Vân dừng bước chân đang chuyển động. Có lẽ, hẳn là cô nên bước tới chỗ người đàn ông kia, hẳn là cô vạch mạng che mặt của anh ra, hỏi anh, có đồng ý làm người mẫu của mình hay không.
Chỉ cần khoảng cách sáu bảy bước, là cô có thể làm được.
Cô chợt dừng bước khiến cho đội khiêu vũ rơi vào tình trạng hỗn loạn, Loan Hoan kéo tay cô nói to bên tai cô: Lý Nhược Vân, hiện tại không phải thời điểm để cậu ngây ngốc.
Ngay sau đó, cô lại bị nắm tay di chuyển một lần nữa, dạo qua một vòng quay lại đã không thấy người đàn ông kia đâu, vị trí người đàn ông vừa mới đứng bị một người đàn ông mập mạp thay thế. Lý Nhược Vân mắng thầm ở trong lòng, vị mập đó đứng bên cạnh Lý Nhược Tư, ánh mắt Lý Nhược Tư vẫn si mê ngây ngốc dừng ở trên người Loan Hoan, tựa như mê muội.
“Loan Hoan, cậu suy nghĩ những lời vừa nãy tớ nói với cậu một chút, Loan Hoan, cả đêm nay anh tớ vẫn luôn nhìn cậu, hai người còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Loan Hoan biết chứ, cô biết Lý Nhược Tư vẫn luôn nhìn cô.
Xoay chuyển làm cho người ta choáng váng đầu óc, rốt cuộc thì vũ khúc Tây Ban Nha cũng kết thúc, kế tiếp là ban nhạc trình diễn, Loan Hoan đi đến trước mặt Lý Nhược Tư, nói: Anh, em có chút không thoải mái, anh đưa em về nghỉ ngơi.
Anh kéo tay cô đi đến lều trại kiểu Ả Rập do ban tổ chức chuẩn bị, dọc theo đường đi Lý Nhược Tư không ngừng hỏi“Loan Hoan, nơi nào không thoải mái, có muốn gọi bác sĩ tới hay không”, không bao lâu sau đã đến cửa lều trại, anh lấy di động ra, Loan Hoan với tay Lý Nhược Tư, cầm lấy chiếc di động trong tay anh.
Mọi người đều đi tham gia party, trong lều trại im ắng.
Loan Hoan nắm chặt tay, nói: “Lý Nhược Tư, anh thật sự thật thích em sao? Có lẽ, chúng ta có thể thử một lần.”
“Loan Hoan.” Thanh âm gọi tên cô run run.
Giờ phút này, Loan Hoan không muốn phủ nhận, người trước mặt mà cô gọi là anh trai đã từng khiến cô luôn rung động, cô không muốn xa rời anh.
Anh vươn tay, muốn chạm đến gương mặt cô, Loan Hoan lùi về phía sau một bước, bàn tay Lý Nhược Tư dừng ở giữa không trung.
Loan Hoan cúi đầu, tìm ra hai số điện thoại từ trong điện thoại của Lý Nhược Tư.
“Trước khi chúng ta bắt đầu, em muốn trước hết anh phải làm một việc.”
Loan Hoan không nhìn nét mặt Lý Nhược Tư, cô tự ý gọi vào một trong hai số đó.
Điện thoại được kết nối, Loan Hoan đem di động giao cho Lý Nhược Tư, nói: “Đây là những chuyện em muốn anh làm, anh nói cho mẹ anh, anh muốn được ở bên em, chờ nói sau khi nói cho mẹ xong, anh lại nói với bà nội, chờ anh gọi hai cuộc điện thoại này, em sẽ là của anh, đến khi chết cũng là của anh, mặc kệ anh đi tới nơi nào em cũng sẽ đi theo anh.”
Động tác của người cầm điện thoại thong thả, thật lâu thật lâu sau anh mới đem điện thoại đặt lên bên tai, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn lại anh.
Ánh đèn trong lều trại khiến bóng dáng bọn họ một bên ẩn trong bóng tối một bên lộ ngoài ánh sáng, như có như không.
“Mẹ.” Anh gọi, thanh âm chầm chậm.
Lòng bàn tay Loan Hoan đổ mồ hôi, nhưng chờ mãi mà Lý Nhược Tư vẫn chưa mở miệng, bờ môi của anh vẫn mấp máy, chỉ có điều không hề nói gì cả.
Cuối cùng, anh chỉ nói một câu là: “Được, con sẽ cẩn thận, như vậy, mẹ, ngủ ngon!”
Bàn tay cầm di động buông xuống, nửa khuôn mặt Lý Nhược Tư lộ ở ngoài ánh sáng là một mảng vỡ nát.
Di động rơi xuống mặt đất, anh lướt qua bờ vai cô rời đi.
Loan Hoan thất thần nhìn theo hướng Lý Nhược Tư rời đi, thấy bóng lưng anh càng lúc càng đi xa, nhỏ dần, biến mất, gió đêm nhẹ nhàng tung làn váy cô lên, bóng dáng lảo đảo muốn ngã.
Xoay người, kéo làn váy của mình, Loan Hoan bước vào trong lều, nằm ở trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn những hoa văn Ả Rập lóa mắt trên đỉnh nóc.
Tất cả đều mất mát hơn cả so với trong tưởng tượng, nửa giờ đi qua, một tiếng trôi qua, nửa tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, cảm giác hụt hẫng vẫn kéo dài nhất là khi trong lều trại không có một, không thể che giấu.
Loan Hoan từ trên giường đứng lên, rời khỏi lều trại, cô muốn tìm một chỗ uống rượu, có lẽ vị rượu nho thuần khiết có thể giúp cô xua đuổi sự hụt hẫng mất mát này.
Những chiếc xe tản mác dừng giữa cánh đồng bát ngát, Loan Hoan tìm được chiếc xe của họ, cô nhớ là trong xe có rượu, cô đứng ở ngoài cửa xe, muốn mở cửa xe, còn không chờ cô mở cửa xe, cửa xe bỗng được mở ra từ bên trong.
Nương theo ánh sáng nhàn nhạt bên trong, Loan Hoan nhìn thấy bắp đùi trắng nõn, đó là đùi phụ nữ, một bóng người chặn tầm mắt của Loan Hoan, đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, anh ta lôi kéo tay cô.
Loan Hoan đờ đẫn mặc cho Lý Nhược Tư lôi kéo tay cô.
Bọn họ đứng bên cạnh một chiếc xe nào đó.
Cô nhìn thấy nút áo sơmi của anh ta cài sai.
Ngón tay di chuyển tới bên nút áo đó, Loan Hoan mấp máy mở miệng: “Lý Nhược Tư, áo anh cài nhầm nút rồi.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt trả lời, không để ý tới chiếc nút áo cài sai của mình. “Loan Hoan, anh và Hứa Thu “làm”.”
“Ừ.” Lần này, đến phiên Loan Hoan nhàn nhạt trả lời.
Lý Nhược Tư cười giễu cợt: “Em có biết anh và cô gái như Hứa Thu lên giường có ý nghĩa như thế nào không?”
Quay mặt đi, Loan Hoan nhìn những nơi cách đó không xa, đã giờ đã là đêm khuya, cả trai lẫn gái quấn quýt lấy cơ thể nhau bên ánh lửa không hề kiêng nể gì.
“Em gái thân yêu, có đúng hay không?” Giọng nói Lý Nhược Tư mang theo trào phúng: “Em đã sớm đoán được anh sẽ không gọi hai cuộc điện thoại kia? Hửm?”
Loan Hoan vẫn im lặng như cũ.
Nụ cười châm biếm mỉa mai càng hiện rõ trên mặt Lý Nhược Tư, vào lúc không đợi được câu trả lời của cô, anh ta bật cười lên thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, thanh âm buồn bã: “Hình như, anh không có tư cách chỉ trích em, đúng không? Người bỏ cuộc trước là anh.”
Gật đầu, anh nói: Đúng vậy, là anh!
Anh cúi người tinh tế nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, anh nắm cằm cô, ép buộc ánh mắt cô dừng ở trên mặt anh, gằn từng tiếng: “Loan Hoan, anh nghĩ, hiện tại nhất định trong lòng em đang cười nhạo anh. Anh đoán, nhất định là em vô cùng vui vẻ khi thấy mọi chuyện biến thành như bây giờ.”
“Không có! Không phải!” Loan Hoan giật giật khóe miệng: “Lý Nhược Tư, trong năm phút đó, em đã cho anh cơ hội, cũng cho bản thân em cơ hội.”
Buông cằm của cô tra, bàn tay khẽ chạm vào gò má cô, chán nản, buông thõng, anh nói: “Anh tình nguyện em không cho anh cơ hội đó.”
Như vậy, Lý Nhược Tư sẽ không biết, bản thân khiếp nhược.
Đêm hôm nay, Loan Hoan nhìn theo bóng lưng Lý Nhược Tư lần thứ hai.
Đi được vài bước, anh dừng lại, không quay đầu, nói: “Loan Hoan, anh chán ghét em, bởi vì em sống quá tỉnh táo so với bất cứ ai.”
“Loan Hoan, anh nguyền rủa em, anh nguyền rủa em có một ngày sẽ yêu một người đàn ông thật sâu đậm, mà người đó vĩnh viễn không đáp lại tình yêu của em.”
Nói xong những lời này, Lý Nhược Tư nhấc chân, bước đi nhanh hơn về phía chiếc xe kia, Hứa Thu ở trong xe chờ anh, sau khi về nước Mỹ hẳn là anh sẽ tuyên bố tin bọn họ đính hôn.
Lý Nhược Tư biết, Loan Hoan không rời đi, cô vẫn luôn nhìn theo bóng lưng anh.
Nhưng đó lại là một nha đầu tàn nhẫn.
Nếu như nhân sinh chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Nếu như chỉ như là cuộc gặp gỡ ban đầu, như vậy, Lý Nhược Tư sẽ không tò mò với Loan Hoan, không có tò mò sẽ không có thương hại, không có thương hại sẽ không rung động.
Và cũng, sẽ không yêu…
Chẳng qua là, thời khắc này, Lý Nhược Tư sẽ không thể tưởng được là Loan Hoan sẽ đi vào lễ đường hôn lễ trước anh, khiến anh càng không thể tưởng được là câu nói của anh trong giây phút này lần lượt có được xác minh.