Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 73: (¯`v´¯) Si mê (04)





Edit: Lynklynk

Beta: Yuè Yīng

Tháng 9 năm nay đối với Loan Hoan mà nói là một tháng rối loạn khó khăn. Kéo bức màn sự kiện sôi nổi ngày đầu tiên của tháng chín chính là tin Dung Doãn Trinh gặp phải đánh bom liều chết ở Ấn Độ.

Hôm ấy, ở Ấn Độ nhiệt độ cực nóng hơn 40°C. Dung Doãn Trinh đi cùng với một số quan chức ở New Delhi. Đoàn khảo sát của anh đã đi khảo sát một số tài nguyên đất mà chính phủ Ân Độ sẽ mở cho người nước ngoài. Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sari chống quải trượng ngã xuống trước mặt Dung Doãn Trinh, cũng may các vệ sĩ của anh ngăn anh cúi xuống giúp đỡ người phụ nữ tàn tật bị ngã kia. Người phụ nữ Ấn Độ giấu bom dưới bộ sari đang mặc, người vệ sĩ ngăn anh và một quan chức Ấn Độ đã chết ngay tại chỗ.

Một ngày sau, cuộc điều tra chính thức do quan chức Ấn Độ cho biết thân phận của người phụ nữ đánh bom liều chết là người Pakistan. Ấn Độ và Pakistan tranh chấp biên giới đã lâu, kết quả điều tra do chính phủ Ấn Độ đưa ra, vụ đánh bom này là do các yếu tố chính trị

Một ngày của bên kia đại dương, Loan Hoan gọi điện cho Dung Doãn Trinh, nhưng điện thoại luôn không gọi được.

Ngày tiếp theo, Dung Doãn Trinh đăng một bức ảnh anh đang ăn hamburger lên trang Facebook cá nhân của mình. Bức ảnh được chụp trong phòng khách sạn chứ không phải là ở bệnh viện. Anh dùng Hán ngữ với mọi người, anh dùng Hán Ngữ để bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đến tất cả những người quan tâm đến anh.

Vài giờ sau đó, bức ảnh này đã được giới truyền thông cắt lại, các trang web lại được dịp điên cuồng hàng loạt.

Nguyên nhân vì cư dân mạng nhạy bén nhìn thấy hình bóng của một người phụ nữ phản chiếu lên cốc thủy tinh đặt trước mặt Dung Doãn Trinh. Sau khi hình bóng người phụ nữ được phóng to lên nhiều lần, cô ta được xác nhận là bạn gái tin đồn của Dung Doãn Trinh Chúc An Kỳ, hơn nữa Chúc An Kỳ còn mặc loại đồ lót gợi cảm.

Sau vụ bê bối của Dung Doãn Trinh xuất hiện, Loan Hoan đều trốn ở căn hộ phía nam thành phố. Đây có lẽ là nơi duy nhất mà truyền thông Los Angeles không biết. Cho dù là thế đi chăng nữa truyền thông vẫn bắt gặp được cô.

Đó là một đêm khuya, Loan Hoan thừa dịp đêm khuya trở về phòng tranh một chuyến. Lúc đi ra vẫn bị một phóng viên bắt gặp, nói thực ra, bị phóng viên bắt gặp Loan Hoan thẹn quá hóa giận.

“Mọi chuyện xảy ra với Dung Doãn Trinh cũng không liên quan tới tôi, bởi vì tôi và anh ta đã bắt đầu ở riêng từ mấy tháng trước rồi.”

Sợ vị phóng viên kia không tin tiếp tục làm phiền, Loan Hoan còn cho luôn số điện thoại của mẹ Mary, người phụ nữa trung thực Mexico kia sẽ thành thật trả lời đã bao lâu rồi cô không trở về căn hộ ở ngoại thành.


Là người đầu tiên lấy được tin tức này, vị phóng viên hưng phấn nói năng lộn xộn: “Vâng, Dung phu nhân, tiểu thư Christie’ s, chúc phúc cô, cô là một cô gái xinh đẹp, sẽ có vị đại gia có tiền theo đuổi cô.”

Ngày tiếp theo, những lời nói của Loan Hoan được lên tiêu đề của trang giải trí. Mọi người bắt đầu reo hò, thượng đế ơi, rốt cục người đàn ông trẻ tuổi kia đã thoát khỏi sự ràng buộc của tiểu thư Christie’ s kia rồi.

Đúng vậy, rốt cuộc cũng thoát khỏi rồi, Loan Hoan nghĩ.

Nhưng rất nhanh Loan Hoan liền hối hận vì bản thân mình đã lỗ mãng. Chính vì những lời nói của cô tối hôm qua đã làm cổ phiếu của Lý Thị giảm mạnh sau khi tin tức được tung ra. Một số nhà đầu tư sẵn sang đầu tư tiền vào ngành công nghiệp của Lý Thị vì ngành công nghiệp của Lý Thị đều có Dung Doãn Trinh hậu thuẫn, nhưng hiện tại chỗ dựa vững chắc ấy đã không còn.

Để Loan Hoan thấy được hành vi đó của mình có bao nhiêu ngu xuẩn là khi cô nhìn thấy thần sắc xanh xao, biểu hiện kinh ngạc của Lý Tuấn Khải khi nhận phỏng vấn.

Sau hồi bất ngờ ông nhàn nhạt nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía con tôi.”

Khi đó, Loan Hoan hối hận đến mức muốn giết chết bản thân mình.

Ngày thứ hai, giá cổ phiếu của Lý Thị vẫn đang giảm mạnh. Loan Hoan liên tiếp nhận được cuộc gọi từ Phương Mạn và Lý Nhược Tư, người trước thì mắng cô té tát, là loại ăn nói bất chấp đến sự giáo dưỡng, người thứ hai dùng ngôn ngữ dịu dàng ấm áp, an ủi Loan Hoan” “Tiểu Hoan, em không sai, hãy tin anh, tình trạng xấu này sẽ tốt lên thôi, anh sẽ có cách.”

Ngày thứ ba, giá cổ phiếu của Lý Thị tiếp tục giảm mạnh. Loan Hoan bắt đầu nghĩ đến việc cố gắng liên lạc với Dung Doãn Trinh. Cô nghĩ có lẽ cô có thể nhờ anh giúp đỡ, chỉ có điều Loan Hoan vẫn không liên lạc được với Dung Doãn Trinh.

Đêm nay, khi Loan Hoan ra ngoài vứt rác, cô nhìn thấy một người đang đứng dưới cột đèn màu trắng ngà, là người mà ngày hôm nay cô muốn liên hệ nhưng không được. Cho dù là đội mũ đeo kính đen thì cô vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dung Doãn Trinh đứng dưới cột đèn nhìn chằm chằm về một hướng, cũng không động đậy. Nếu không phải gió đêm thổi bay vạt áo anh thì Loan Hoan nghi ngờ mình đang nhìn thấy một bức tượng.

Loan Hoan đi lại gần, dừng lại bên cạnh Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh ngoảnh mặt làm ngơ.

“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan gọi một tiếng.

Bức tượng như được giải trừ ma chú, ánh mắt Dung Doãn Trinh nhìn thấy cô. Ánh mắt của anh có chút ngây ngốc, anh chỉ chỉ về hướng kia: “Không phải em vừa mới ở đó sao?”

Loan Hoan nhìn thấy cửa sổ phòng mình theo ngón tay của Dung Doãn Trinh. Những tấm rèm sáng màu cho thấy bóng của một số thứ trong phòng của cô.

Thu ánh mắt lại, Loan Hoan điều chỉnh giọng mình trở nên dịu dàng: “Dung Doãn Trinh, tại sao anh lại ở đây, anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?”

“Mới một lát.” Dung Doãn Trinh nói, ánh mắt anh gắt gao khóa chặt lấy cô.

Tuy chỉ là một câu ngắn nhưng Loan Hoan vẫn nghe ra giọng nói của Dung Doãn Trinh có chút khác lạ. Giọng anh không rõ ràng như trước kia, Loan Hoan cụp mắt xuống: “Dung Doãn Trinh, anh có muốn đi vào ngồi một chút không?”

Như không nghe cô nói gì, bước chân của anh cũng không di chuyển. Anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Loan Hoan: “Nếu như. . . em muốn nói với anh về những vấn đề này, anh nghĩ. . . anh không có thời gian, nửa tiếng nữa anh phải lên máy bay.”

Loan Hoan nghe ra được Dung Doãn Trinh nói mấy chuyện này hẳn là anh đang nói đến chuyện ly hôn mà cô đã nói trước kia. Loan Hoan thấp giọng nói: “Dung Doãn Trinh, anh có muốn vào trong uống một tách café không?

Một lát sau, Dung Doãn Trinh không cho một đáp án đầy đủ: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, anh phải ngồi trên máy bay một thời gian rất dài, anh cần một tách café để tỉnh táo.”

Loan Hoan quay lưng về phía Dung Doãn Trinh chờ nước sôi. Dung Doãn Trinh ngồi sau lưng cô, Loan Hoan xem xét làm thể nào để mở lời nhờ Dung Doãn Trinh giúp đỡ.

“Em gọi điện cho anh sao?” Dung Doãn Trinh đột nhiên hỏi.

Nghĩ nghĩ, Loan Hoan nhàn nhạt đáp một câu “Ừ!”

“Vì em lo lắng cho anh?” Giọng nói của Dung Doãn Trinh đột nhiên trở nên vui vẻ, tự nói: “Điện thoại của anh đã bị hư trong vụ nổ kia rồi, đây chính là lí do vì sao em không thể liên lạc được với anh.”

Dừng một chút, giọng nói của Dung Doãn Trinh nhỏ lại: “Loan Hoan, anh rất vui khi em gọi điện cho anh, vụ nổ hôm đó đã làm anh hôn mê mất một ngày trong bệnh viện. Dây thanh quản của anh bị tổn thương, bác sĩ nói phải sau vài tháng nữa mới phục hồi lại được.”


Tay Loan Hoan run lên, bàn tay nắm lạị rồi thả ra, bàn tay lại nắm chặt lấy đồ sứ, sao nước vẫn chưa sôi?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, ánh đèn chiếu bóng người thành hai. Thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến về thân ảnh nhỏ bé, thân ảnh cao lớn bao lấy thân ảnh nhỏ bé.

Loan Hoan nắm chặt tay vào lò sứ, Dung Doãn Trinh đặt tay lên cánh tay của cô, giọng nói của anh trầm thấp.

“Hoan, anh rất nhớ em.”

Cánh môi của anh như có như không chạm vào cành tai cô, thì thầm: “Nhìn thấy em nói với người khác những lời như vậy, anh liền từ khách sạn vụng trộm chạy đến đây, sau khi chạy ra ngoài đã đến đây, đến đây rồi.”

Nước Mỹ cách Ấn Độ hai đại dương, Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Hai đại dương này từ trong miệng Dung Doãn Trinh nghe như là khoảng cách của nó chỉ là cách một con phố. Anh ăn xong bữa tối, mở cửa đi xuyên đến con phố phía đối diện, gõ cửa nhà cô.

“Sao nước vẫn chưa sôi?” Loan Hoan nghĩ chờ nước sôi, sau khi Dung Doãn Trinh uống xong tách café cô sẽ nói lại với anh. Hiện tại xem ra không được rồi.

“Dung Doãn Trinh, công ty của ba tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

Anh dừng lại, môi cách vành tai cô một chút.

Vài giây trầm mặc khiến Loan Hoan cảm thấy không thể kiên nhẫn nữa, cô dùng giọng nói lớn để tỏ rõ sự bất mãn của mình: “Dung Doãn Trinh.”

“Loan Hoan.” Dây thanh quản bị tổn thương làm giọng nói của Dung Doãn Trinh khó hiều: “Hiện tại anh không thể, nhưng sau này anh sẽ dùng cách của anh để giúp họ.”

“Sau này, là bao lâu về sau?”

“Cái này trước mắt anh không thể xác định được. Loan Hoan, gần đây phát sinh một số việc, hiện tại anh không thể giải thích ngay được với em, sau này anh sẽ nói lại cho em. . . .”

“Dung Doãn Trinh, nếu như tôi hy vọng anh giúp đỡ ngay bây giờ thì sao?” Giọng nói của Loan Hoan cứng rắn.

Dung Doãn Trinh không trả lời.

“Nếu như tôi nói.” Dùng một chút Loan Hoan nói: “Dung Doãn Trinh, anh không giúp đỡ vậy thì ngay cả cơ hội ngẫu nhiên đến đây uống một tách café cũng không có thì sao?”

“Bây giờ không thể, nhưng anh bảo đảm sẽ nhanh chóng xử lý tốt việc này.” Dung Doãn Trinh vội vã đứng lên, giọng nói run rẩy vang lên giống như một chuỗi nhạc bị ngắt quãng.

“Nói đúng ra là bây giờ anh không giúp?”

Dung Doãn Trinh không trả lời, Loan Hoan né tránh khỏi tay Dung Doãn Trinh, tắt bếp đi. Quay đầu lạnh lùng nhìn Dung Doãn Trinh, dưới ánh mắt của Dung Doãn Trinh cô cười cười, nụ cười có chút chua xót.

“Xem ra, không được uống café rồi.”

“Đúng vậy, hơn nữa, hiện tại đêm đã khuya, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Loan Hoan gật đầu, hạ lệnh đuổi khách.

Dung Doãn Trinh gật đầu, anh cầm lấy chiếc mũ ở bên rồi nói một câu: “Vậy anh đi đây.”

Đi đến cửa phòng, anh dừng lại, không quay đầu, nói:

“Những gì báo chí nói đều không phải là sự thật, tất cả mọi việc đều cố ý sắp xếp, không cần biết người khác nói như thế nào, em không cần phải tin.”

“Tôi không cần biết những việc kia là thật hay giả.” Loan Hoan lạnh lùng nói: “Nhưng Dung Doãn Trinh, tôi muốn nói cho anh biết, những lời của tôi xuất hiện trên báo tất cả đều là sự thật. Tôi cũng đã bắt đầu tìm một vị luật sư khác, chờ anh từ Ấn Độ về, tôi sẽ để luật sư của tôi từ từ làm thủ tục cùng với anh.”

Dung Doãn Trinh đi rồi, trước khi đi anh nói anh sẽ gọi điện cho Lý Tuấn Khải.


Hai mấy giờ sau, Loan Hoan nhận được điện thoại của Dung Doãn Trinh gọi từ Ấn Độ sang. Điện thoại hình như là được gọi từ buồng điện thoại công cộng, anh nói một câu: “Loan Hoan, anh đến rồi.”

Thứ hai, hình ảnh bữa tối của Lý Nhược Tư và các nhà hoạch định quyết định phân chia Bắc Mỹ của Chrysler được chia sẻ trên các trang truyền thông.

Thứ ba, tin tức tập đoàn Lý Thị sẽ hợp tác với Chrysler trong tương lai đã được đề cập tới thường xuyên. Theo những tin tức như vây, giá cổ phiếu của Lý Thị cuối cùng cũng đã dừng lại sau nhiều tuần giảm mạnh.

Bên trong tập đoàn Lý Thị bắt đầu có không ít những lời ca ngợi Lý Nhược Tư.

Tối thứ ba, Loan Hoan và Lý Nhược Tư cùng nhau ăn cơm, Lý Nhược Tư không cảm thấy nhẹ nhõm vì nguy cơ khủng hoảng của Lý Thị được giảm bớt. Ngược lại, từ đầu đến cuối anh khôn tự chủ được mà nhăn mày lại.

Để Lý Nhược Tư phải nhăn mày lại là sức khỏe Lý Tuấn Khải gần đây không được lạc quan cho lắm, việc hợp tác làm ăn với công ty Chrysler cũng không chắc chắn, lí do là những người ra quyết định của công ty Chrysler có ngụ ý muốn thấy thành ý của Lý Thị.

“Thành ý gì?” Loan Hoan hỏi Lý Nhược Tư.

Lý Nhược Tư nhìn Loan Hoan không trả lời.

“Có phải cần em giúp đỡ gì không?” Loan Hoan lại hỏi một câu. Cô loáng thoáng đoán được ánh mắt của Lý Nhược Tư nhìn cô có lẽ là có dụng ý khác.

Cuối cùng, Lý Nhược Tư nhàn nhạt lắc đầu.

Khi chia tay, Loan Hoan nói với Lý Nhược Tư, nếu cần cô giúp đỡ không cần biết là gì cô đều sẽ gúp anh.

Giữa tháng chín, Dung Doãn Trinh từ Ấn Độ trở về Mỹ. Những người đi cùng Dung Doãn Trinh đến Ấn Độ lần này đều được ca ngợi rất nhiều. Những người này đã dùng thành tích to lớn này để miêu tả chuyến đi đến Ấn Độ của họ.

Họ mang chuyện họ tìm được đường sống trong chỗ chết, để nói rằng đại nạn không chết tất có phúc về sau. Vì phía Ấn Độ đã gọi tên hy vọng năm sau trong đoàn đại biểu Thương mại đại diện cho Hoa Kỳ nhất định phải có Dung Doãn Trinh.

Truyền thông đưa tin vào lúc Dung Doãn Trinh về Mỹ vào ban đêm. Vẫn như cũ, Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh đứng dưới cột đèn màu trắng ngà. Gần như vẫn giống dáng vẻ lần trước, đầu đội mũ và đeo kính đen. Loan Hoan cầm theo theo túi rác trên tay như lần trước.

Điều không giống là ánh mắt của Dung Doãn Trinh không còn nhìn lên của sổ phòng của cô, mà là dường như anh đoán được chắc chắn cô sẽ xuất hiện.

Hơn nữa khi cô xuất hiện liền mỉm cười.

“Dung Doãn Trinh, lần trước những lời tôi đã nói với anh anh hẳn là nghe hiểu rất rõ ràng rồi.”

Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh, ý là sau này cũng không bao giờ để anh vào nhà uống café nữa, đó là một hành động quá hoang đường.

Dung Doãn Trinh bước lại gần, cầm lấy túi rác trên tay cô.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.