Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 88: (¯`v´¯) Pháo Hoa (06)





Edit: Yara

Beta: Lữ

Loan Hoan tìm kiếm tung tích Dung Doãn Trinh mất bốn ngày năm đêm, từ Los Angeles chạy đến New York, gọi cho Tiểu Tông hơn mười cuộc điện thoại. Khi ấy Tiểu Tông lưỡng lự rất lâu mới nói Loan Hoan đến New York.

Đặt chân tới New York đã là buổi tối cuối tuần, Loan Hoan mặc một chiếc sường xám của MC dẫn chương trình mà Tiểu Tông đã đưa trước rồi theo anh ta ra phía sau bước vào một buổi tụ tập bí mật. Hội quán bí mật này nằm ở khu A của thành phố New York, nơi đã được chính phủ quy hoạch, đi dọc theo hành lang như mê cung, vượt qua hàng ghế lô ngoài cửa rồi tiến vào đến những chiếc ghê tinh xảo.

Trong đó, bởi vì cô người yêu chưa đủ mười tám tuổi nên vị khách quý đến từ Anh đã bí mật tổ chức buổi biểu diễn này, trong ghế lô ước chừng có khoảng mười mấy người, bên cạnh mấy người đàn ông là các cô nàng xinh đẹp khêu gợi. Loan Hoan liếc mắt liền nhìn thấy Dung Doãn Trinh, ở một nơi như thế này biểu cảm của mấy gã đàn ông giống như nhau đều đắm chìm trong cảnh tượng xa hoa trụy lạc, cô nàng kiều diễm kê đầu trên chính bờ vai anh cười bẽn lẽn, ánh mắt mê ly.

Bọn họ không ai chú ý tới sự xuất hiện của cô mà đều bị hấp dẫn bởi trò chơi của vị khách người Anh và cô bạn gái bé bỏng của hắn. Người phục vụ mới học nghề cầm trên tay cái khay bày hơn mười quả cherry,vị khách người Anh cẩn thận chọn ra một quả số còn lại được phục vụ tiếp tục đưa đến, mỗi quả được đặt vào giữa hai khuôn mặt của mỗi cặp khách quý và bạn gái của người đó.

Chuyện tiếp theo chính là ăn cherry.

Nếu Loan Hoan đoán không sai, thì đây là một loại trò chơi biến thái nhưng lại rất được nam nữ hào hứng lựa chọn để chơi. Trong mười mấy quả cherry kia thật cũng có mà giả cũng có, loại cherry giả dùng bọt biển để tạo nên, loại này chỉ cần dính nước bọt vào lập tức sẽ tan ra, như vậy khi anh đào tan chảy, cặp nam nữ nào ăn phải môi liền chạm môi, sau đó đám bạn sẽ ồn ào kích động đòi hôn, biểu diễn một loạt động tác cơ thể.

Vị khách quý người Anh đó Loan Hoan biết, đó là tâm phúc của một chính trị gia người Anh, theo thông tin từ mật báo thì hắn có sở thích đặc biệt ví dụ như “Sưu tập tem”, vừa rồi khi hắn chọn lựa anh đào biểu cảm thật hưng phấn, có lẽ, hắn đặc biệt hi vọng sẽ chọn phải quả anh đào giả, không khí trong ghế lô khiến cho vị chính khách người Anh tuổi hơn năm mươi kia biểu hiện như một kẻ mới lớn.

Sự chú ý của bọn họ ngoài quả cherry còn có hai cánh môi đang dần dần sát lại vào nhau, rốt cuộc quả cherry mà vị chính khách kia chọn được là giả hay thật? Dung Doãn Trinh giống như cũng tò mò, anh yên lặng ngồi bên cạnh tên người Anh đó, nghiêng mặt, như cười như không.

Làm MC kiêm phục vụ, Loan Hoan chỉ có thể ngồi ở ghế lô quản lý chỉ đạo phục vụ phía sau, từ khoảng cách này rất gần Dung Doãn Trinh nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xem cô thiên hậu người Latin mới nổi kia như chú chim nhỏ nép vào trong lòng anh.


Ngồi trong ghế lô đều là những người không thể đắc tội được, cô chỉ có thể chờ, đây là cơ hội khó có được vì ngày mai Dung Doãn Trinh sẽ bay đến Ấn Độ.

Đứng phục vụ ở khu vực bên ngoài, Loan Hoan gắt gao nắm lấy tay vịn xe đẩy thức ăn, tiếp theo chính là sự xuất hiện của cô.

Rốt cục, nhóm nam nữ kia đã chạm môi vào quả anh đào, mấy giây sau, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra âm thanh tiếc hận, gã người Anh đó vận khí không tốt lắm chọn được một quả anh đào thật, hắn ta vẻ mặt uể oải dựa lưng quay về trên sofa, còn cô người yêu bé nhỏ sít sao dán sát cơ thể vào, đưa lên đôi môi kiều diễm, hiển nhiên, giờ này hắn ta đang hưng trí bừng bừng, bàn tay thô lỗ đẩy cô tình nhân bé nhỏ qua một bên.

Cô nhân tình kia không chỉ có đôi môi khêu gợi mà khuôn mặt cũng thập phần kiều diễm, trên khuôn mặt lạnh nhạt mang theo một chút xấu hổ, ánh mắt mang theo sự khiêu khích phớt qua hướng về phía Dung Doãn Trinh bên này.

Nghiễm nhiên, Dung Doãn Trinh đã trở thành con mồi hấp dẫn nhất trong mắt đám phụ nữ ở đây, cô bạn gái ngồi bên cạnh anh chắc cũng ý thức được điểm này nên liều mạng dùng bộ ngực kiêu ngạo đè ép Dung Doãn Trinh, nhìn thấy cảnh này, Loan Hoan hung hăng quay mặt đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Rốt cục, cũng đến phiên cô lên sân khấu.

Loan Hoan đẩy xe thức ăn đi theo quản lý, trên đó là những món ăn trung quốc đã được tỉ mỉ chọn lựa, Loan Hoan vẫn không có cơ hội tới gần khu vực bọn họ ngồi, nhưng mà cô đã nhanh trí đặt ở trước cái cốc của Dung Doãn Trinh tờ giấy nhỏ, phục vụ đem đồ ăn lên bàn cơm nhất định sẽ lấy đi.

Nhìn đến cái cốc có viết lời nhắn của mình được đặt trước mặt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan thở dài một hơi nhẹ nhõm, vài phút sau, cô như ý nhìn thấy Dung Doãn Trinh cầm lấy cái cốc đó.

Khi ánh mắt Dung Doãn Trinh rơi xuống trong lòng cô rất khẩn trương, trong hoàn cảnh như này anh đối với cô mà nói thật xa lạ, một điểm cũng không giống cái người ở nhà đợi cô nấu cơm, mặc áo len cao cổ yên tĩnh ngồi ăn bữa tối .

Trả lời lại ánh mắt đang hạ xuống trên mặt cô, Loan Hoan làm khẩu hình “Doãn Trinh”.

Vài giây sau, ánh mắt anh từ trên mặt Loan Hoan rời đi, anh gọi người phục vụ đến gần rồi thấp giọng nói chuyện, nói xong ánh mắt lại một lần nữa trở lại chỗ Loan Hoan, ra hiệu em lại đây.

Mặt khác gã phục vụ đi tới trước mặt Loan Hoan, cô đi theo sau hắn, cách sofa khoảng ba thước gã phục vụ yêu cầu Loan Hoan đứng ở nơi đó.

Đứng lại, Loan Hoan ở trong lòng cười khổ, thật không ngờ một người vợ muốn gặp chồng mình lại phải kiểu cách thế này, thậm chí còn phải dùng đến cả tờ giấy nhỏ để nhắn tin.

Ghế lô hình vuông, bốn phía tường là bức tranh sơn dầu lớn, trần nhà cũng là tranh sơn dầu còn dùng kiểu vẽ 3D mô phỏng, nhân vật bên trong được miêu tả trông rất sống động, Loan Hoan vừa đứng thì âm nhạc liền ngừng lại làm cho không khí cực kỳ yên tĩnh.

Hơn mười ánh mắt từ trong ghế lô phóng ra, loại không khí yên tĩnh ngột ngạt kiểu này làm cho Loan Hoan không được tự nhiên, cô chỉ có thể kiên trì mím chặt khóe miệng nhìn chằm chằm vào Dung Doãn Trinh.

Loan Hoan đưa cho Dung Doãn Trinh tờ giấy trên đó có viết: Em có lời muốn nói với anh.

“Nói đi!” Dung Doãn Trinh bỗng nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Bị hơn mười ánh mắt vây chặt làm Loan Hoan hoảng loạn, cô theo bản năng hỏi lại.

“Cô không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Tiểu thư Christie’s.” Dung Doãn Trinh mỉm cười, chăm chú nhìn cô, tiếng nói không cao không thấp.

Dung Doãn Trinh thế nào lại kêu cô là “Tiểu thư Christie’s “, Loan Hoan ngẩn người, nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh.

“Cô ngây ra đấy làm gì?” Dung Doãn Trinh không kiên nhẫn.

“Doãn Trinh…” Loan Hoan có chút không biết làm sao.

“Tôi nghĩ, cô có thể đứng ở chỗ này chắc là tốn không ít công sức? Thôi được, tôi cho cô một cơ hội.” Dung Doãn Trinh nâng tay lên xem. “Nhưng mà, cũng chỉ có thể cho cô nhiều nhất là năm phút.”


Cô ca sĩ ngồi trong lòng Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng cười ra tiếng, Loan Hoan nhìn một vòng đám người ở trong này, bọn họ đều ở dùng ánh mắt chờ mong được xem kịch vui.

Cắn chặt răng, Loan Hoan một lần nữa nhìn vào trên mặt Dung Doãn Trinh, nói: “Dung Doãn Trinh, mấy lời em muốn nói với anh không thích hợp nói ra ở đây.”

Dung Doãn Trinh nhíu mày, không nói gì.

“Doãn Trinh, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện, hi vọng anh cho em một chút thời gian nghe em giải thích.” Cô rũ mi mắt xuống, trong lời nói thoáng mang chút cầu khẩn.

“Hửm?” Dung Doãn Trinh chỉ trả lời cô một cái bật hơi, sau đó lại lạnh nhạt: “Vậy sao?”

“Doãn Trinh.” Loan Hoan lại kêu một tiếng, ý cầu khẩn càng tăng thêm.

Dung Doãn Trinh gật gật đầu, ánh mắt nhìn Loan Hoan cũng như nói với cô bạn gái mới, anh hỏi cô ta: “Em cảm thấy sao?”

Anh vừa nói vừa khẽ vuốt ve dọc theo mái tóc vị thiên hậu kia, bàn tay dừng lại ở trên khuyên tai.

Hiển nhiên, cô ta rất chi là hưởng thụ mọi động tác của anh, nheo lại mắt, dùng đôi môi đỏ mọng làm một cái khẩu hình “Không ” về phía Loan Hoan. Sau đó cô ta nói nhỏ cho Dung Doãn Trinh nghe, thực ra, cũng không được gọi là nhỏ lắm chí ít tất cả mọi người ở đây hẳn là đều nghe được mà Loan Hoan chắc chắn cũng vậy. Giọng ca ngọt ngào kia nói cô ta muốn cùng Dung Doãn Trinh chơi trò ngậm anh đào, mà trái anh đào đó phải để cô ta chọn.

Người phục vụ cầm khay anh đào vừa thấy Dung Doãn Trinh gật đầu, lập tức đem đến trước mặt hai người, trước ánh mắt chăm chú từ bốn phía cô ta lấy ra trong đó một quả rồi giao cho phục vụ.

Hình như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của cô, chỉ chăm chăm đoán xem lần này quả anh đào được chọn là giả hay thật mà Dung Doãn Trinh cũng chuyên chú nhìn về phía người phục vụ với quả anh đào kia.

Loan Hoan cắn răng, lạnh lùng kêu một tiếng: “Dung Doãn Trinh.”

Âm thanh “Dung Doãn Trinh ” Ở không gian yên tĩnh trong ghế lô lại vang lên trong trẻo.

Dung Doãn Trinh nhíu mày, mặt đối mặt với Loan Hoan, ‘hừ’ một tiếng, cô thiên hậu một mặt hưng phấn, mặt khác tô thêm một lớp son nước trên đôi môi đã đỏ chói, vẻ mặt đó nghiễm nhiên tự nhận đã làm cho Dung Doãn Trinh thần hồn điên đảo.

Thật sự là quá đáng! Loan Hoan nắm chặt nắm tay.

Đón lấy ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan dùng tiếng trung lạnh lùng nói rõ: “Dung Doãn Trinh, không được chơi trò đó với cô ta.”

Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng Dung Doãn Trinh, anh dùng động tác ý bảo phục vụ đem anh đào đặt ở trên dây treo, thậm chí còn vén tay áo lên, cởi bỏ ba nút áo sơmi, bày ra tư thế toàn lực chuẩn bị, mấy cô gái trong ghế lô vì một loạt động tác như vậy liền hoan hô ầm cả lên.

Đứng ở đó, Loan Hoan tự hỏi bản thân hao tổn hết tâm tư từ Los Angeles đến New York là để thấy một màn như vậy hay sao? Không, đương nhiên là không, vậy sao còn đứng ở chỗ này chẳng lẽ cô cũng tò mò xem người phụ nữ kia chọn được là anh đào thật hay là giả? đôi nam nữ kia rốt cục có chạm môi vào nhau hay không?

Loan Hoan lắc đầu, đương nhiên cũng không phải.

Hít vào một hơi thật sâu, mang theo ngữ khí đấu tranh cuối cùng, dùng tiếng trung gằn lên từng tiếng :

“Dung Doãn Trinh, nếu anh còn tiếp tục chơi cái loại trò chơi đó với cô ta, vậy cũng không còn cơ hội để nghe em giải thích nữa.”

Những người đó chẳc là nghe không hiểu tiếng Trung nhỉ? Giờ phút này Loan Hoan cảm thấy cô thật đúng là có một chút tư chất của vợ hiền mẹ tốt, nhìn xem, cho dù Dung Doãn Trinh chọc cô giận đến mấy nhưng cô vẫn giữ thể diện cho anh.

Nhưng anh dường như không nghe được lời của cô thậm chí đã bày ra tư thế sẵn sàng, mặt bắt đầu đối diện với người phụ nữ kia .


Loan Hoan tuyệt không tò mò môi bọn họ cuối cùng có gắt gao dán sát vào nhau hay không, cô nghĩ nếu đã không hề hiếu kỳ như vậy còn đứng ngây ngốc trong này làm cái gì?

Cho nên phải sớm rời khỏi đây.

Dung Doãn Trinh nhìn thấy quả anh đào kia càng ngày càng gần mặt mình, ngoài nó ra còn có một khuôn mặt cũng càng ngày càng to ra mang theo hai hàng lông mi giả. Không khí nóng hơn khi con số đếm ngược cứ tiếp tục nhỏ lại. tầm mắt Dung Doãn Trinh trông ra xa ba thước nhìn thấy cái thân ảnh yểu điệu kia đang di động.

Người phụ nữ đó giống như không hiểu tình hình hiện tại, lại còn nói “Dung Doãn Trinh, nếu anh còn tiếp tục chơi cái loại trò chơi đó với cô ta, vậy cũng không còn cơ hội để nghe em giải thích nữa.”

Thật buồn cười, không phải quá cuồng vọng hay sao? Kẻ đến xin lỗi nên biểu hiện như thế nào cũng không biết, không thử học tập cái cô gái mang lông mi giả khuôn mặt như búp bê Barbie trước mặt, thân hình mềm yếu lả lơi ngã vào trong lòng anh, như con mèo con nói mấy lời đáng yêu ôn nhu sao?

Hơn nữa, Dung Doãn Trinh nhận thấy hiện tại hẳn là không nên truy cứu thái độ xin lỗi của người phụ nữ đó, vấn đề anh cần được biết là quả anh đào ngay trước là thật là giả, mọi người đều đang quan tâm cái này.

Cô gái kia, hi vọng cô đi là được.

Đếm ngược đến giây thứ ba, Dung Doãn Trinh vô cùng phẫn nộ phát hiện tinh thần lại không tập trung, anh chỉ chú ý lúc này cô đang bỏ đi, thậm chí còn thấy vô cùng rõ ràng cô đã di động vài bước bước chân.

Đếm ngược đến giây thứ hai, Dung Doãn Trinh ngửi thấy mùi phấn trang điểm từ trên mặt người phụ nữ đối diện, cái mùi đó làm cho anh cực kì buồn nôn.

Bên tai vang lên giây cuối cùng “Một” aDung Doãn Trinh nhanh mặt tránh ra, thoát khỏi đôi môi đang đổ ập tới, đồng thời, nhìn thấy cách đó ba thước có một bóng người lóe lên một cái.

Theo bản năng anh liền đứng lên đã thấy Loan Hoan bị ngã sấp xuống chỗ cách đó ba thước, trâm cài tóc rơi ra khiến mái tóc đen dài xõa xuống dưới.

Áo màu xanh ngọc, làn da trắng nõn với vóc dáng mê người, tóc đen óng như mây, hơn nữa giờ này, hai tà sườn xám không thể che nổi, đôi chân thon dài trắng bóng từ đó lộ ra, xường xám xanh ngọc làm bật lên người con gái khiến người khác nhìn thấy mà say mê.

Mấy lão già đã kịp dừng ánh mắt trên người cô soi mói…

Đây là có lẽ là ngày cô xui xẻo nhất thì phải? Nếu không do chú ý Dung Doãn Trinh với cái người phụ nữ kia có chạm môi hay không thì cô cũng chẳng ngã sấp xuống như vậy.

Lúc té lăn trên đất Loan Hoan nghĩ đều là vì Dung Doãn Trinh!

Một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm với, Loan Hoan ngẩng đầu, người quản lý ghế lô đứng ngay trước mặt cô, xoay người đưa bàn tay ra, Loan Hoan nhắm mắt lại, cô biết đôi giày cao gót đang mang cao bao nhiêu, cho nên vẫn phải cần trợ giúp, Loan Hoan nhắm mắt lại vươn tay về phía bàn tay kia.

Giây tiếp theo, một lực đạo thật lớn vững vàng kéo cô từ dưới đất lên, Loan Hoan mở to mắt, người quản lý đã bị đẩy ra, khuôn mặt Dung Doãn Trinh gần trong gang tấc, trong đáy mắt là thứ cảm xúc khó diễn đạt thành lời.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.